Cây già đong đứa, suối nhỏ róc rách.
Hoang vu, cô tịch!
Diệp Húc chở hai người đi, không bao lâu sau đã đi tới Đoạn Trường nhai.
Dương Quá còn có chút kinh hồn chưa định nói: "Ta... Chúng ta bay lên trời? Thần... Thần tiên..."
Diệp Húc không để ý đến Dương Quá, chở hai người nhảy xuống hàn đàm bên dưới Đoạn Trường nhai.
"Ùng ục ùng ục!"
Lúc hai người xuyên qua hàn đàm, trước mặt xuất hiện một căn nhà cỏ tranh cũ rách.
Muôn hoa đua thắm khoe hồng, ong mật bay lượn từng đoàn.
Thế nên không khí cũng như quệt mật, tản ra mùi vị ngọt ngào.
"Kẽo kẹt!"
Người trong căn nhà cỏ tranh, hình như cũng nghe được âm thanh ở phía ngoài, chậm rãi đẩy ra cánh cửa.
Tiếp theo, một nữ tử da như bạch ngọc, mặc trên người bộ trang phục trắng sáng như tuyết, mái tóc đan dài bóng mượt, tựa như một vị tiên tử xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Cô cô! " Dương Quá lập tức lấy lại tinh thần, kích động kêu to.
Trên mặt Tiểu Long Nữ không hề có vẻ sợ hãi, mà lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, phát ra giọng nói vô cùng trong trẻo: "Quá Nhi."
Mười sáu năm biệt ly, khiến cho hai người chịu đủ nỗi tương tư đau đớn, không cách nào kiềm chế mà ôm lấy nhau thật chặt.
Diệp Húc nhìn gương mặt ngọt ngào của Tiểu Long Nữ, không khỏi âm thầm than thở: "Khó trách Dương Quá sẽ si tình như thế với Tiểu Long Nữ.
Lúc này, Quách Tương ở một bên hắng giọng một cái, nói: "Dương Quá, ta Diệp Húc đại ca ca đã giúp ngươi tìm được Tiểu Long Nữ rồi.
Không phải ngươi nên cảm ta hắn một phen sao?"
"Đa tạ tiền bối. " Dương Quá vội khom lưng, ôm quyền, vô cùng cung kính nói.
"Tiểu nữ tử đa tạ tiền bối. " Tiểu Long Nữ khom lưng theo.
Quách Tương bĩu môi nói: "Cảm tạ đâu có đơn giản như thế."
"Này..."
Dương Quá sao có thể không rõ ý tứ của Quách Tương, chẳng qua là trên người hắn thật sự không có bảo bối gì.
Mặc dù có... Nhưng ở trước mặt một thần tiên như Diệp Húc, thì có tính là cái gì?
Nghĩ một lúc, Dương Quá mới móc ra một bản bí tịch từ trong lòng ngực nói: "Đây là công pháp « Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng » ta tự nghĩ ra, mặc dù không coi là bảo bối gì, nhưng cũng là một phen tâm ý của vãn bối, mời tiền bối nhận cho."
Diệp Húc nghe nói thế, con ngươi phát sáng lên.
Hắn hiển nhiên là đã nghe nói đến đại danh của « Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng », đây là bí tịch võ công mà Dương Quá phải hao tốn 16 năm mới sáng tạo ra được.
Dương Quá đã từng tỷ võ cùng Chu Bá Thông, mấy chục hiệp cũng khó khăn phân thắng bại.
Nhưng, sau khi hắn đánh ra Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, Chu Bá Thông lập tức liền nhận thua.
Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng mạnh là chuyện tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Thậm chí, dưới cái nhìn của Diệp Húc, rất có thể đây là võ công cường đại nhất trong thế giới « Thần Điêu Hiệp Lữ ».
Trước kia khi hắn xem phim « Thần Điêu Hiệp Lữ », Diệp Húc rát thích Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, căn bản là hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể có được quyển bí tịch này.
Mặc dù, trong lòng Diệp Húc hưng phấn vô cùng.
Nhưng mà hắn lại không nhanh không chậm nhận lấy bí tịch, gật đầu nói: "Được."
Quách Tương thấy vậy, ôm cánh tay Diệp Húc, nói: "Diệp Húc đại ca ca, chúng ta đi thôi."
Diệp Húc lên tiếng nói: "Có thể đưa ta một chút mật ong không?"
Tiểu Long Nữ vội nói: "Dĩ nhiên là có thể."
Rất nhanh, Tiểu Long Nữ liền lấy ra rồi một bình lớn mật ong.
Diệp Húc tỏ ý bảo Quách Tương nhận lấy.
"Diệp Húc đại ca ca, đây là cho ta sao? " Quách Tương hỏi.
Diệp Húc gật đầu, nói: "Phải."
"Cảm ơn ngươi, Diệp Húc đại ca ca. " Quách Tương cao hứng nói.
Diệp Húc nói: "Ta không thể ở bên cạnh ngươi, sau này ngươi nhớ thường xuyên uống nó, có thể tăng trưởng vóc dáng."
"Dạ! " Quách Tương vui vẻ đáp lười.
Lúc này, trong nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên vang lên một trận thanh âm lanh lảnh.
"Ting!"
"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng giúp Dương Quá tìm được tiểu nữ long, Chúa Cứu Thế đạt được 1000 điểm tích lũy, Nữ Hiệp đạt được 1000 điểm tích lũy."
Diệp Húc và Quách Tương nghe thấy thế, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
...
Thành Tương Dương.
Cho đến khi Diệp Húc và Quách Tương hoàn toàn mất dấu ở phía chân trời, Quách Tĩnh mới ôm quyền nói với Shanks và Tần Thủy Hoàng: "Hai vị tiền bối, đa tạ các ngươi xuất thủ tương trợ, mời hai vị vào thành nghỉ ngơi chốc lát, quý phủ của ta đã chuẩn bị một chút nước trà và rượu nhạt."
Không lâu trước đó, Quách Tĩnh không hề có tâm trạng để cho người ta bị nước trà và thức ăn.
Suy cho cùng, kẻ địch phải đối đầu rất mạnh.
Nhưng, sau khi được kiến thức lực lượng của Shanks, hắn đã ném toàn bộ nỗi lo lắng của mình ra sau ót.
Hắn tin tưởng, chỉ cần hai người trước mặt trấn giữ Tương Dương.
Thì Mông Cổ Thát Lỗ hoàn tonaf không đáng để lo.
"Hử? Tại sao đại quân Mông Cổ ta lại ngã xuống toàn bộ thế này?
Cho là hạ độc bọn họ có thể bảo vệ cho Tương Dương sao? Thật là quá buồn cười!
Hôm nay, thành Tương Dương ắt sẽ bị đánh bại, dù là ai cũng không cách nào ngăn cản Tân Khách đại nhân ta!"
Phương xa, truyền đến một trận tiếng gào chói tai.
Tiếp theo, một chàng trai mặc áo giáp màu bạc bay tới từ bầu trời phía xa.
Nếu như Diệp Húc ở nơi này, sợ rằng hắn sẽ lập tức kêu to: "Iron Man!"
Tân Khách mặc trang phục Iron Man, trên mặt đều là vẻ hưng phấn.
Hắn điên cuồng gào thét trong lòng: "Xuyên qua đến thế giới « Thần Điêu Hiệp Lữ » này, sử dụng điểm tích lũy đã kiếm được suốt bao năm qua để đổi một bộ Iron Armor quả là lựa chọn chính xác!
Có nó, còn vượt xa cả thiên quân vạn mã!
Thống trị cái thế giới này cũng là chuyện vô cùng dễ dàng!
Tất cả mỹ nữ, đềy là của ta!"
"Tân Khách? Tới rồi hả!" Shanks khẽ nhếch khóe miệng, trong một cái nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt cái tên Tân Khách mặc Iron Armor, Busoshoku Haki bao phủ trên cánh tay phải.
"Keng!"
Một quyền tung ra, va chạm vào Iron Armor, phát ra âm thanh giống như kim loại.
Lực lượng khủng khiếp bộc phát trong nháy mắt, trực tiếp đánh bay tên Tân Khách mặc Iron Armor.
Mặc dù Iron Armor có khả năng chống chấn động và bảo vệ rất siêu phàm, nhưng Tân Khách vẫn đâu đến mức khẽ nhếch khóe miệng, hao tốn khí lực không nhỏ, mới có thể đứng vững thân hình.
"Ngươi là ai? Sao ngươi lại có tốc độ và lực lượng nhanh như thế! " Tân Khách có phần khó tin nói.
Shanks dùng một tay nâng vành mũ, thoải mái nói: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, Cho ta một chút mặt mũi, tự sát đi."
"Tự sát? Ha ha ha! Tùy tiện khen ngươi một câu, còn tưởng thật!
Một kích mới vừa rồi, hẳn là ngươi đã dùng hết tất cả lực lượng rồi đi?
Lại dám dùng tay để công kích ta...
Nếu như ta đoán không sai, tay phải của ngươi đã hoàn toàn phế bỏ.
Đừng cố nhịn nữa, ngã xuống đi! " Tân Khách nhếch miệng điên cuồng cười lên.
Shanks lắc đầu, nói: "Xem ra ta vẫn phải động thủ rồi."
Dứt lời, Shanks lại xuất hiện ở trước mặt Tân Khách, Busoshoku Haki lần nữa bao trùm tay phải của hắn, hắn tùn ra ồi một quyền càng thêm hung mãnh, mạnh mẽ.
"Ầm!"
Lập tức, Tân Khách bắn ra giống như đạn pháo, đè gãy toàn bộ cây cối phía sau lưng.
"Ự... Ha ha... !"
Hồi lâu, Tân Khách mới lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất.
Hắn lớn tiếng kêu lên: "Đây là ngươi ép ta đấy!"
Đầu vai và lòng bàn tay Tân Khách xuất hiện lỗ đạn tối như mực.
Tọa tiêu trước mắt, vững vàng khóa chặt lại Shanks.
Hắn điên cuồng kêu to: "Chết đi!"
"Phụt phụt phụt!"
Trong phút chốc, mười mấy phát súng được bắn ra với tốc độ cực nhanh bay về phía Shanks.