Tạ Trì Uyên rũ mắt, nhìn bạn nhỏ ngồi dưới chân mình, anh tháo mặt nạ kim loại xuống.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng của cậu bạn nhỏ, giọng nói từ trước đến nay bình tĩnh nhưng lạnh lùng không có gì nhấp nhô: "Nhóc tìm cảnh sát làm gì?"
Bạn nhỏ vừa định nói chuyện. Cách đó không xa Bùi Tư và Lục Triều đang tìm Dụ An, vừa vặn thấy một màn như vậy, vì thế chạy tới.
Trên người bọn họ đều mặc quân trang, cậu bạn nhỏ nhận ra quần áo này.
Bạn nhỏ lễ phép xoay mặt qua, lần lượt nói tiếng nhin hào.
Bùi Tư cúi người, buồn bực nhìn người bạn nhỏ này, hỏi: "Nhóc ở đây làm gì? Cha mẹ nhóc đâu"
"Oa, oa đến báo cảnh sát!" Bạn nhỏ một chút cũng không lạc đề, nó lấy hết can đảm, đến cáo trạng với ba chú cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên Bùi Tư nhìn thấy đứa trẻ nhỏ như vậy đến báo cảnh sát.
Người bạn nhỏ đứng dậy khỏi chân Tạ Trì Uyên, bắt đầu khoa tay múa chân cáo trạng: "Đồ xấu xa, xách cháu lên, muốn ném đi!"
"Anh trai xinh đẹp đánh đồ xấu xa, dao nhỏ, đâm --- đâm tay!"
"Ca ca, bốp bốp ngã xuống rồi!"
Lời kể của đứa trẻ bốn tuổi kèm theo cử chỉ tay và các từ tượng thanh khác nhau, cũng may, Bùi Tư đã từng tự mình chăm sóc trẻ con. Anh nhíu mày, hướng dẫn bạn nhỏ kể lại chuyện đã xảy ra trên xe một lần nữa.
Sau khi nói xong, Bùi Tư và Lục Triều liếc nhau, đều nghĩ tới Dụ An đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy.
Một dự cảm chẳng lành, đồng thời tràn ngập trong lòng bọn họ.
Bùi Tư cố gắng ổn định giọng nói, hỏi bạn nhỏ: "Anh trai kia, có phải tóc anh ấy hơi xoăn, rất đẹp, mặc áo sơ mi trắng không?"
Bạn nhỏ cáo trạng nước mắt lưng tròng, dưới ánh mắt chăm chú của mấy người lớn, dùng sức gật gật đầu.
Sau khi gật đầu xong, bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Một lúc lâu sau, Lục Triêu quay mặt sang một bên, hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu mắng: "Đệt."
Túi may mắn nhỏ đợi ở bên cạnh bọn họ bình an vô sự, một đường trốn ra, không bị quái vật làm hại, lại bị người đánh xuống xe.
Bùi Tư gắt gao siết chặt nắm đấm, sau khi anh cố gắng làm dịu hơi thở một chút, ôm đứa trẻ đang cáo trạng vào trong ngực, đi ra ngoài.
"Dẫn chú đi gặp đồ xấu xa, chú mua kẹo cho nhóc."
Lục Triều không cần phải nói, tự nhiên cũng đi theo. Hai người hiện tại tự trách hối hận muốn chết, nếu không tìm chút chuyện để làm, trong lòng căn bản là không cách nào bình tĩnh lại được.
Tạ Trì Uyên nhìn bọn họ đi xa, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh thiếu niên gặp phải cách đây không lâu.
Đáng tiếc.
Dụ An, người đang hôn mê, vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra trong căn cứ. Cậu nằm ở trước cửa nhà chất đầy đá, từ chiều đến đêm.
Đêm hè nhiều côn trùng kêu ríu rít.
Xoạt xoạt xoạt những con trùng không biết tên trốn ở chỗ tối kêu, thỉnh thoảng trong tiếng côn trùng kêu còn xen lẫn tiếng kêu quái dị.
Lúc Dụ An bị đánh thức, mắt bị nhòe đi vì vết máu trên trán.
Cái gì cũng không thấy rõ, ngồi dậy ngây ngốc nói: "Tui, tui mù rồi!"
Bị mù vài giây, cậu xoa xoa mắt, xoa bớt một chút máu, lúc này mới miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Con sư tử lớn tạc bằng đá, cửa phòng đóng chặt.
Đây là nơi cậu đập đầu!
Dụ An cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có tang thi, vội vàng chạy tới đẩy cửa.
Ban đêm nguy hiểm, cậu phải trốn vào trong nhà. May mắn cửa chính không khóa, có thể dễ dàng đẩy ra.
Toàn bộ căn nhà cũng không lớn, bên trong im ắng không một tiếng động.
Dụ An dò dẫm đi vào phòng ngủ, sau khi kiểm tra xong, liền khóa cửa lại.
Đèn trong phòng ngủ bị hỏng, nhưng có vài ngọn nến. Ngọn nến màu đỏ còn khắc chữ "Hỷ", những thứ tươi đẹp như vậy, Dụ An rất thích.
Thắp nến lên.
Dụ An ngoài ý muốn phát hiện một chiếc điện thoại di động cũ kỹ. Bề ngoài điện thoại di động cồng kềnh, giống như đồ cổ, nhưng đồ cổ không chịu thua kém, còn có hai ô điện.
Cậu sờ soạng, nhập số điện thoại di động của ba ba.
"Tích, tích, tích."
Điện thoại không được kết nối, tự động chuyển sang giọng nói nhắc nhở. Dụ An nắm chặt di động, để lại lời nhắn cho cha: "Ba ba, con là Dụ An đây, con từ trong viện nghiên cứu đi ra. Bây giờ con rất an toàn, ba không cần lo lắng cho con."
"Nếu nhận được tin nhắn thoại thì nhớ liên lạc với con."
Nhắn tin cho cha xong, Dụ An nhìn di động, không biết nên liên lạc với ai. Lũ nhóc của hắn đi ra ngoài quá lâu, cho dù có điện thoại di động, cậu cũng không nhớ rõ số chúng.
Phòng ngủ không lớn nối liền với một nhà vệ sinh nhỏ hơn.
Nhà vệ sinh đơn sơ, chỉ có vòi nước, còn có mấy chậu rữa.
Dụ An từ nhỏ đã thích sạch sẽ, cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình, bẩn thỉu. Không chỉ quần áo bẩn, trên người cũng đau, đoán chừng là lúc nhảy từ trên xe xuống bị thương.
Ngoài cửa một mảnh tĩnh mịch.
Dụ An cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được sự cám dỗ của tắm rửa, đi vào trong phòng vệ sinh, nhẹ nhàng mở vòi nước vào trong chậu nhỏ đã rửa sạch sẽ.
Nước lạnh lẽo lau trên da thịt. Kỳ quái chính là, Dụ An sờ sờ mặt, trên mặt cậu chẳng những không lạnh, còn có chút nóng.
"Mình bị sốt à?"
Không có ai ở đây, Dụ An nhỏ giọng lẩm bẩm. Cậu tránh cái ót bị thương, sờ sờ cái trán: "Hơi nóng."
Rửa đi rửa lại, liền rửa đến cánh tay.
Dụ An nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay phải của mình có một vết răng tím thấm chảy máu.
Màu sắc xung quanh dấu răng cũng không phải màu da bình thường, loại màu da này giống như dấu tang thi cắn người bên ngoài.
Dấu răng, đổi màu, sốt.
Dụ An sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất.
Đầu óc cấp tốc vận chuyển, ở trong thời gian ngắn, cậu đã hiểu mình nằm ở cửa, vì cái gì không có bị tang thi vây quanh.
Thì ra, cậu đã bị tang thi cắn rồi!
Dụ An ở trong sở nghiên cứu nghe Bùi Tư nói qua, tang thi có tính lây nhiễm rất mạnh, một khi bị tang thi cắn hoặc là bị cào, đều sẽ ở trong thời gian tiếp theo biến dị, trở thành tang thi mới.
Trở thành tang thi, có nghĩa là cậu phải từ bỏ người thân của mình, nhìn thấy người liền đi gặm.
Dụ An ngơ ngác nhìn vết cắn, nước trong chậu nhỏ trước mặt bất tri bất giác tràn ra, uốn lượn trên mặt đất thành mấy dòng nước thật nhỏ.
Thật lâu sau.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Dụ An tắm rửa sạch sẽ đi ra, chỉ là mắt ướt sũng. Cậu mặc lại áo sơ mi trắng đã vắt khô lên người, tìm một chiếc áo len dài tay màu nhạt trong tủ quần áo khoác lên.
Làm xong tất cả, Dụ An bò lên giường, dùng dây thừng trói mắt cá chân.
Sau đó, an tĩnh nằm thẳng, chờ mình hoàn toàn biến thành tang thi.
Cảm giác chờ đợi quá sức khó chịu, Dụ An không nhịn được, lấy điện thoại di động chỉ còn lại hai cục pin ra, tìm được chức năng ghi âm, bắt đầu ghi lại di ngôn.
"Tôi tên Dụ An, tôi sắp chết rồi."
"Tui không muốn chết chút nào, tui còn chưa tìm được con trai, cũng chưa gặp được ba ba."
"Nếu có người phát hiện ra tôi, có thể chôn tôi trong đất không? Tôi chôn trong đất sẽ cố gắng nảy mầm, mầm non mọc ra có lẽ có thể được ba ba và đám nhóc nhìn thấy."
Dụ An nói di ngôn quá lâu, lâu đến mức cậu ngáp một cái, khống chế không được ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai.
Móng tay Dụ An dài hơn một chút, cứng hơn một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến thành tang thi.
Ngày thứ ba.
Dụ An nhô ra hai cái răng nanh nhỏ, cậu thí nghiệm, răng nanh nhỏ ngay cả mu bàn tay của mình cũng cắn không rách.
Ngày thứ tư.
Cơn sốt cao liên tục của Dụ An cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng hạ quá trớn, cậu chỉ có nhiệt độ cơ thể khoảng ba mươi hai độ.
Ngày thứ năm.
Dụ An kéo cửa sổ nhìn ra ngoài. Cậu tìm một cái túi, cất quần áo, điện thoại di động, còn có vài thứ vụn vặt, ra cửa.
Chủ nhân căn nhà không biết là bị giết hay là chạy nạn, lâu lắm rồi vẫn chưa quay lại.
Dụ An đeo ba lô, không quay đầu đi về phía trước.
Cậu phải nghĩ biện pháp tìm ra nơi Tạ Trì Uyên ở, hoặc là tìm ra Tạ Trì Uyên đã dừng lại ở đâu.
Dụ An đi suốt chặng đường, suốt chặng đường đều nghĩ đến Tạ Trì Uyên. Cậu có chút ảo não, lúc ấy gặp mặt quá vội vàng, mặt Tạ Trì Uyên còn bị che khuất, đến nay cậu cũng không biết toàn bộ khuôn mặt đối phương trông như thế nào.
Ngược lại lúc Lục Triều nói chuyện phiếm có đề cập qua, nói Tạ lão đại bọn họ ngày nào đó không làm, đi bán mặt bán mình nhất định có thể kiếm không ít tiền.
Tang thi phiêu đãng trên đường lớn giống như u linh.
Dụ An, một tang thi bán thành phẩm không dám đụng chạm với bọn chúng, theo bản năng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy mặt và bộ dáng đẫm máu của những tang thi khác.
Lên đường được vài ngày.
Dụ An lạc đường, lạc đến tận ngoại ô, cậu nhìn quanh bốn phía, mờ mịt, luống cuống: "Đường của tui đâu?"
Đi như thế nào, đường sẽ biến mất.
Ngay khi Dụ An càng đi càng mờ mịt, bên tai cậu truyền đến một tiếng khóc yếu ớt, là tiếng khóc non nớt thuộc về trẻ sơ sinh.
Ngoại trừ cậu, còn có mấy vị khách không mời mà đến cũng đồng dạng nghe thấy.
"Bảo đứa trẻ im lặng đi, mấy tên này cố ý không đi, là muốn tới tìm chúng ta." Theo tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, còn có tiếng người lớn nói chuyện.
"Đứa bé đói quá, tôi không có gì ăn cho nó ăn." Người phụ nữ nức nở nói: "Anh cũng không thể để tôi bốp chết nó được? Nó mới năm tháng, đói sẽ khóc."
Tiếng nói thật ra rất nhỏ.
Dụ An xoa xoa lỗ tai, cảm thấy mình nghe được vô cùng rõ ràng. Từ khi bị cắn đến bây giờ, cậu cảm thấy thính giác của mình tốt hơn trước kia rất nhiều.
Đứa bé vẫn đang khóc.
Tang thi du đãng ở ngoại ô đã lê chân tới gần. Mấy tang thi này khi còn sống không biết đã trải qua những gì, thân thể bọn chúng đều ở trong tình trạng thối rữa nghiêm trọng.
Thân thể tang thi thối rữa, cái miệng vẫn đang há ra đóng lại trên khuôn mặt ghê rợn. Nước bọt từ khóe miệng bọn chúng chảy xuống, bọn chúng đang tìm kiếm thức ăn.
Mắt thấy tang thi tới gần, Dụ An sợ hãi cũng không quay đầu bỏ chạy.
Trong thế giới nơi quái vật tràn lan này, đạo đức thương hại ở trước sự sống, phần lớn đều không tồn tại nổi. Nhưng thỉnh thoảng, cũng sẽ có chút ngoại lệ.
Dụ An dựa vào thính lực nhạy bén của mình, đầu tiên tìm ra người sống sót với đứa bé.
Người sống sót một nam hai nữ, còn có một đứa trẻ đang khóc vì đói. Dụ An xuất hiện, khiên mấy người bọn họ cả kinh.
"Không cần sợ, tôi là tới mang các người chạy."
Dụ An lấy bánh quy và nước từ trong túi ra, đưa cho bọn họ. Người phụ nữ nhận lấy thức ăn, ôm chặt đứa bé.
"Đi theo tôi."
"Tôi biết chỗ nào có xe, các anh biết lái không? Tôi không biết."
Dụ An mấy ngày nay lắc lư, không chỉ là muốn tìm đường, cậu còn trữ chút đồ ăn. Người phụ nữ ôm đứa bé rất cảm kích cậu, đi theo phía sau nhẹ nhàng nói chuyện với cậu: "Tôi biết lái xe, tôi còn biết đường đi đến căn cứ người sống sót gần đây."
Dụ An: "!.."
Nhặt đúng người rồi!
Người phụ nữ cho đứa bé ăn bánh quy mềm. Cô thoạt nhìn nhu nhược, nhưng nói chuyện lại cực kỳ có trật tự: "Chúng tôi vốn là có xe, chỉ là trên đường đi căn cứ đụng phải một quái vật, là quái vật nửa người nửa nhện. Chúng tôi một xe người chỉ trốn ra được mấy người."
Cô mặc dù không có nói tỉ mỉ chi tiết về quái vật, nhưng một xe người chỉ sống được mấy cái, không cần nghĩ cũng có thể biết lúc ấy có bao nhiêu thảm thiết.
Nam nhân may mắn còn sống hạ giọng, bổ sung vài câu: "Quái vật kia có tên, gọi là thể nhiễu sóng, hoặc gọi dị dạng cũng được. Thời gian bọn họ xuất hiện sớm hơn tang thi nhiều."
Dụ An nghe vậy, trong lòng chợt nhảy dựng.
"Thứ đó giống như tang thi, sớm muộn gì cũng phải chết." Người đàn ông cắn răng nói: "Yên tâm đi, chúng ta khẳng định sống lâu hơn đám quỷ quái này."
Dụ An: "..."
Dụ An không hé răng.
Có Dụ An mang theo bọn họ, đứa bé cũng nể tình mút bánh bích quy không khóc không nháo, mấy người thuận lợi vòng tới trước mặt một chiếc máy kéo.
Người phụ nữ nhìn máy kéo, rơi vào trầm tư.
Dụ An đã bò vào sọt xe. Cậu nhìn người phụ nữ không nhúc nhích, nghi hoặc nói: "Cô còn không lái xe à?"
Người phụ nữ giao đứa trẻ cho một người khác, tự mình kiên trì đi lên phía trước.
Mười phút sau.
Máy kéo rốt cục khởi động, người phụ nữ là một người biết đường, cô lái máy kéo giống như là Ferrari.
Dụ An cố gắng nắm lấy mép xe, lông tóc bị gió thổi bay tứ tung.
Máy kéo chạy cả ngày.
Thính giác của Dụ An rất tốt, hơn nữa cậu dần dần còn sinh ra một loại trực giác --
Chỉ cần trực giác cảm giác được chỗ nào có tang thi, như vậy nơi đó chắc chắn có tang thi.
Mấy người mang theo Dụ An buff gian lận, thuận lợi chạy tới căn cứ sinh tồn mà người phụ nữ muốn đến.
Ở cửa căn cứ sinh tồn, Dụ An từ Túi May mắn nhỏ tiến hóa thành buff nhỏ, thấy được một chiếc xe quân đội chuẩn bị lái đi.
Người đàn ông ngồi trên xe quân đội, đeo mặt nạ kim loại đặc trưng. Anh miễn cưỡng dựa người ra ngoài xe, nhắm mắt chờ tài xế lái xe.
Dụ An thấy thế, giống như một viên đạn pháo nhỏ vọt lên.
Cũng chưa đi được mấy bước, nam nhân đi cùng cậu đã kéo cậu trở về: "Đừng chạy loạn, chúng ta phải kiểm tra. Tới nơi này đều phải kiểm tra thân thể."
Dụ An ngơ ngẩn.
Cậu không nghĩ tới sẽ có chuyện kiểm tra thân thể.
Nếu quả thật muốn kiểm tra, cậu vừa xắn tay áo, sẽ bị người phát hiện trên cánh tay có vết cắn!
Dụ An vừa vội vừa hoảng. Cậu vội vã đi tìm người, lại sợ bị người xem là tang thi..
Trong chớp mắt, đầu Dụ An bỗng sáng lên một bóng đèn nhỏ.
Có rồi!
Cậu nắm chặt thời gian, ôm cặp sách trốn sau gốc cây.
Chờ lúc nam nhân hoang man tìm tới, liền phát hiện tiểu thiếu niên nhìn đơn thuần ngoan ngoãn, tay áo xoắn lên, trên cánh tay phải có một hình xăm rồng xanh lớn.
Nam nhân nhất thời sững sờ nể phục.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
An tể: Từ nay về sau tui chính là xã hội Tể!