Nhóc Ngốc Làm Thế Thân

Chương 47




Ba người Thẩm Đằng, Mộ Thiếu Cẩn và Thẩm Hy cùng nhau bay về tham dự buổi tiệc kỷ niệm của nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm hiện tại đứng đầu là gia chủ Thẩm Kỳ cùng bạn đời Thẩm Mặc.

Tính ra nhà Thầm Đằng chỉ tính là dòng thứ, nhưng nhà họ Thẩm hưng thịnh như vậy phần lớn là do anh em trong nhà đồng lòng với nhau cho nên không hề có cạnh tranh về lợi ích. Mỗi nhà đều có hướng phát triển riêng

va ho tro lan nhau.

Tập đoàn của gia chủ chủ yếu làm về mảng công nghệ, phát triển sinh học. Thẩm Mặc, vợ gia chủ là nhà điêu khắc nghệ thuật nổi danh kiêm nhà soạn nhạc tài ba mà không ai không biết, nghe nói hồi trẻ còn từng làm ca sĩ thần tượng, có rất nhiều fan.

Bác hai của Thẩm Đằng, Thẩm Quân cùng chồng đều là quân nhân không quản nhiều chuyện kinh doanh, kể cả chồng của bác ấy là con trai của nhà họ Kỳ thì việc kinh doanh bên đó cũng thuộc về cháu gái Kỳ Mộng Nhiên, mẹ của Kỳ Thiên Nhất.

Ba nhỏ của Thầm Đằng, Thẩm Hà làm về mảng giới giải trí, nắm trong tay công ty đại diện lớn nhất cả nước mà rất nhiều minh tinh đều muốn bước chân vào, đương nhiên hồi trẻ cũng từng làm người nổi tiếng.

Ba lớn của Thẩm Đằng là chủ tịch tập đoàn kinh doanh đa quốc gia, chưa hết, ba lớn của Thẩm Đằng thật ra còn là anh trai của Thẩm Mặc, vợ gia chủ.

Mộ Thiếu Cẩn trước khi tham gia tiệc liền cố gắng tìm hiểu rõ hơn về người thân của tiên sinh nhà mình, trước kia cậu luôn ở trong nhà không tiếp xúc nhiều với ai, cũng cho rằng bản thân không xứng với tiên sinh nên cũng không đi tìm hiểu kĩ về vấn đề này.

Hiện tại đọc xong đoạn giới thiệu mà cậu tìm thấy trên mạng này mà cảm thấy trước giờ cậu biết tiên sinh nhà mình không tầm thường nhưng sức tưởng tượng của cậu vẫn là rất hạn chế.

Biết cậu không quen tới nơi quá đông người, mà tiệc ở Thầm gia lại rất đông khách mời, mà mỗi người đều không tầm thường vậy nên Thẩm Đằng đưa cậu tới nhà chính Thẩm gia, để cậu ở trong phòng mà anh đã ở hồi nhỏ.

Nhà cũ Thẩm gia không hẳn là một ngôi nhà mà là tổ hợp một khu tổng hợp bao gồm nhà cũ Thẩm gia nơi ở của gia chủ và gia quyến, bể bơi, hồ nước, sân cỏ, vườn hoa, khu nhà cho người làm, nhà hàng và đại sảnh lớn để tổ chức tiệc.

Từ phòng Mộ Thiếu Cần đang ở nhìn ra cửa sổ có thể nhìn thấy đại sảnh vô cùng lớn được treo đèn sáng rực cho buổi tiệc tối nay.



Những lúc thế này cậu mới càng cảm thấy áp lực thêm vì để đi được bên cạnh tiên sinh cậu còn thiếu rất nhiều

thứ.

Cậu muốn bản thân có đủ tự tin và năng lực để có thể cùng anh tham gia buổi tiệc quan trọng như vậy chứ không phải là ngồi ở trong phòng không dám ra ngoài.

Buổi tiệc đã qua được già nửa, Mộ Thiếu Cẩn ngồi trong phòng chán chết, cậu cứ ngồi bên cửa sổ nhìn ra sân lớn.

Bồng cậu nhìn thấy một người quen.

" Đó không phải là Thiệu An tiên sinh sao?".

Thiệu An là người yêu của Thẩm Lạc, con trai của của gia chủ, Mộ Thiếu Cẩn từng gặp anh ấy vài lần.

Cậu nhìn thấy Thiệu An đi tới bên hồ bơi ngắm cảnh, phía sau có một nam phục vụ đi tới, cậu nghĩ là người phục vụ đó tới hỏi xem anh ấy có cần gì không, ai ngờ phục vụ kia đột nhiên ra tay đẩy Thiệu An xuống nước.

Thiệu An nhanh tay túm được cánh tay của kẻ kia nên cả hai cùng lúc ngã ùm xuống hồ bơi.

Bởi vì khu vực đó không phục vụ cho buổi tiệc nên đèn khá tối, Mộ Thiếu Cẩn không nhìn rõ nữa, cậu vội chạy ra khỏi phòng muốn báo tin cho người khác tới hỗ trợ Thiệu An tiên sinh.

Mộ Thiếu Cẩn có lẽ đã nghĩ quá đơn giản, cậu chạy ra khỏi phòng sau đó bị lạc trong căn nhà này, tới khi cậu tìm được đường chạy xuống phòng khách thì bắt gặp Thẩm Đằng đang đi vào.

Cậu hốt hoảng cầm tay anh vừa run vừa nói " Tiên sinh, em nhìn thấy Thiệu An tiên sinh bị người khác đẩy xuống hồ bơi, mau...mau đi cứu người".

Thẩm Đằng nhíu mày, phản ứng cực nhanh lao ra ngoài. Chỉ là khi Thẩm Đằng gần tới nơi thì đã thấy bên hồ bơi có rất nhiều người vây quanh, Thiệu An đã được người yêu đưa lên bờ, còn cùng hung thủ tranh cãi một trận.

Thầm Đằng quay lại nhà chính, thấy Mộ Thiếu Cẩn vẫn có vẻ rất hốt hoảng, anh nắm tay cậu "Yên tâm, Thiệu An đã được cứu rồi, hung thủ cũng đã bị bắt, em yên tâm, anh Thiệu An rất thông minh không dễ để hại anh ấy đâu".



Mộ Thiếu Cẩn nghe vậy thì mới an tâm lại, thật ra cậu tiếp xúc với rất ít người, mà Thiệu An là số ít người mà Mộ Thiếu Cẩn cảm thấy rất có thiện cảm.

Người khác trừ tiên sinh ra đều không quá quan tâm tới sự tồn tại của cậu, nhưng ngay lần gặp đầu tiên, Thiệu An tiên sinh đã để ý tới cậu đứng trong góc vườn trong đêm, còn quan tâm bảo cậu vào nhà kẻo bị gió đêm làm cảm lạnh.

Cậu có một cảm giác anh ấy đồng cảm với cậu, cậu cũng nghe nói, Thiệu An cũng là một cô nhi từ khi còn nhỏ, cuộc sống cũng rất khó khăn nhưng anh ấy rất giỏi, cố gắng học hành đạt được nhiều giải thưởng và học bổng.

Còn cậu thì ngốc hơn nhiều, không được thông minh như anh ấy, vì vậy muốn lấy Thiệu An làm tấm gương để cố gắng noi theo.

Cậu cũng muốn được giống như anh ấy.

Thẩm Đằng cũng nhận ra thái độ của Mộ Thiếu Cẩn với Thiệu An khác với những người khác, không phải kiểu có thể khiến anh ghen.

Anh đưa cậu về lại phòng.

" Khi nãy áo tôi dính một chút rượu, tôi thay xong lại phải xuống tiếp khách, nếu em thấy chán thì có thể tới căn phòng đối diện, đó là phòng của Thẩm Lạc, anh Thiệu An có lễ đang ở trong đó".

Mộ Thiếu Cẩn ánh mắt như có ánh sao " Em có thể sang đó sao ạ?".

Thẩm Đằng bẹo má cậu "Được, anh cũng rất vui nếu em có thêm một người bạn".

Anh hôn lên trán Mộ Thiếu Cần.

Mộ Thiếu Cẩn cười rất tươi, khá lâu rồi Thẩm Đằng không thấy cậu vui như vậy, sau sự việc Quỳ Linh Lam về nước kia tâm trạng của Tiểu Cẩn rất thất thường, thấy cậu có thể cười như vậy, xem ra bệnh tình đã có tiến triển rồi.

Thẩm Đằng bất giác cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, vốn dĩ tiếp khách cả buổi tối vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần lúc này lại bừng bừng trở lại.