Dưỡng thương thêm một ngày, cảm giác vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn vô cùng bất tiện. Đã hai, ba ngày không tắm khiến cả người Mộ Thiếu Cẩn hơi khó chịu.
Thẩm Đằng cởi áo ra, để lộ thân hình nóng bỏng tay khiến Mộ Thiếu Cẩn như ngừng thở, cậu ngại ngùng liếc mắt sang hướng khác.
Phi lễ chớ nhìn.
Thẩm Đằng đi tới gần.
" Tiên sinh... Anh làm gì vậy?".
Thẩm Đằng kêu cậu giơ tay lên cao, sau đó lột áo cậu lên nhưng chỗ băng bó khá vướng, anh lại sợ đụng phải vết thương của cậu nên dứt khoát gồng sức xé toạc cái áo ra.
Mộ Thiếu Cẩn hết hồn tròn mắt, tiên sinh đây là muốn làm gì a.
Cậu bị bế lên trong vô thức, rồi lại được anh đưa vào phòng tắm. Chỗ vết thương được bọc lại cẩn thận để không bị ngấm nước.
Tới đoạn cởi quần thì Mộ Thiếu Cẩn mới tỉnh táo lại, cậu giữ tay anh lại " Đừng mà, tiên sinh". Hai tai cậu đã đỏ tới tận sau gáy, dáng vẻ khiến người khác hận không thể bắt nạt cậu thêm một chút, nhưng lại sợ khiến cậu sợ hãi.
" Em chắc rằng với vết thương thế kia em có thể tự mình tắm hay sao?".
Mộ Thiếu Cẩn cắn nhẹ môi dưới " Nhưng... nhưng mà để tiên sinh tắm cho em, cái kia... cởi hết ra... em...".
Thẩm Đằng đứng dậy xoa đầu cậu " Vậy chả lẽ tôi gọi người khác tới giúp em tắm".
" Không! không được!".
" Vậy còn không ngoan ngoãn đứng im, đừng có để nước thấm vào vết thương".
Thẩm Đằng vuốt nhẹ từ sau eo Mộ Thiếu Cẩn xuống dần, cảm nhận xúc cảm mềm mịn, cho cậu bớt ngại ngùng sau đó anh mới từ từ cởi quần cậu ra.
Mộ Thiếu Cẩn nhắm mắt nhắm mũi, hai chân chụm lại cố gắng che giấu bộ phận xấu hổ của mình, đây có lẽ là chuyện xấu hổ nhất cậu từng làm trong đời.
Thẩm Đằng ngẩng đầu thấy Mộ Thiếu Cẩn nhắm chặt mắt, làn da trên người vài chỗ ửng hồng lên, nhất là nơi nào đó kia, vô cùng đáng yêu.
Bất giác Thẩm Đằng nhận ra hơi thở của mình hơi nặng dần lên, anh cố gạt ý nghĩ ra khỏi đầu, hít sâu tĩnh tâm lại.
Nhưng vẫn không ngăn được có thứ ở bên dưới bắt đầu ngẩng cao đầu dậy.
Thấy Mộ Thiếu Cẩn định mở mắt ra, Thẩm Đằng kéo cậu lại gần ôm xát vào người.
" Đừng sợ, nếu em ngại thì cứ nhắm mắt lại, quay lưng lại với tôi".
" Dạ".
Mộ Thiếu Cẩn quay lưng lại, mặt đối diện với bức tường kính trơn bóng ẩm ướt, hơi nóng từ vòi nước bốc lên dần dần làm cho không khí trong phòng tắm trở nên ám muội hơn.
Thẩm Đằng hít sâu một hơi, anh nhìn xuống thân dưới mình đã dựng thẳng mà bất lực. Chỉ đành bắt tay vào giúp Mộ Thiếu Cẩn tắm rửa nhanh chóng.
Nói là nhanh nhưng mỗi nơi trên cơ thể đều phải cọ qua một lượt, cảm giác đụng chạm mờ ám đó, cả hai người đều cảm thấy thời gian sao mà trôi qua rất chậm.
Mộ Thiếu Cẩn không ít lần vì quá nhạy cảm mà bị đụng tới rùng mình. Khi tiên sinh cọ tới thân dưới, cậu thậm chí còn không đứng vững được mà dựa nửa người vào bức tường kính trong suốt bám đầy hơi nước nóng kia, nếu có ai nhìn từ ngoài vào sẽ thấy rõ nửa người Mộ Thiếu Cẩn đỏ ửng quyến rũ dính lên mặt kính, phía sau còn có bóng dáng của một người đàn ông đang chuyển động, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Tới khi tắm xong, nghe tiếng tiên sinh bước ra ngoài lấy đồ. Mộ Thiếu Cẩn mới quay người lại dựa lưng lên tường kính nhìn ra phía cửa, lúc này cậu mới nhận ra bên dưới mình cứng rồi, bị tiên sinh tắm tới mức cứng lên.
Mộ Thiếu Cẩn bị cấm sử dụng điện thoại, rất nhiều thứ về sinh lý cậu không nắm bắt được, trước giờ cũng chưa từng bị như vậy bao giờ, không biết phải làm sao.
Nấm nhỏ trắng mềm có cái đầu đỏ hồng vô cùng đáng yêu, Mộ Thiếu Cẩn mím môi cố kìm xuống cảm giác kỳ lạ trong người.
Thẩm Đằng cầm khăn tắm đi vào nhìn thấy cảnh này, phía dưới anh nỗ lực lắm mới không chế cho xìu xuống giờ lại bắt đầu lên tinh thần.