Chương 48
Điện thoại của Tư Chiêu thật ra chẳng có gì đáng xem, phân khu chức năng lộn xộn, không sắp xếp theo tính năng hay màu sắc, cứ bày ra một cách rối tung. Liên Thiên Tuyết mất mười phút phân loại lại, hy vọng giúp cậu hình thành thói quen ngăn nắp.
Điện thoại này không phải Liên Thiên Tuyết mua cho, vì Tư Chiêu không hứng thú với đồ điện tử, một chiếc điện thoại có thể dùng bốn, năm năm, tin nhắn và hình ảnh làm đầy bộ nhớ, đến mức báo lỗi. Liên Thiên Tuyết lướt qua album ảnh, vẫn không hề có phân loại gì, lung tung rối rắm. Tự chụp thì nhiều, anh cũng chụp cho cậu không ít, lưu đại mấy tư liệu mỹ thuật, xen lẫn vài bức ảnh đồ ăn, và vô số ảnh chụp màn hình lỡ tay mà cậu chẳng buồn xóa.
Phải công nhận cậu chụp ảnh khá đẹp. Một lần ở bảo tàng nghệ thuật, cậu chụp cho Lâm Triết Quế hơn ba chục tấm, biến cô ấy thành nữ thần đất mẹ, chẳng nhìn ra đây là thành viên vàng của một cửa hàng người mẫu nam. Cậu chụp cho Lý Mịch cũng rất đẹp, đang uống sinh tố ven đường trông hệt như một hotgirl trên Instagram, cứ như người mặc áo hoodie Đôrêmon ở công ty chẳng phải là chị em quen biết.
Nhìn những bức tự chụp của Tư Chiêu cười lộ răng, Liên Thiên Tuyết thấy khó chịu, vì nghĩ đến việc những người có răng nanh thì lòng dạ chẳng rộng, nên lôi cậu đến bệnh viện mà mài phẳng hai chiếc răng đi. Nhìn đến mức tức giận, anh không xem nữa.
Liên Thiên Tuyết có rất nhiều việc phải làm ở Pháp, trong nước thì chơi bài với lão gia, ra nước ngoài thì cùng đối tác uống rượu ngoại. Phối hợp chụp một vài bức ảnh truyền thông, giả vờ giả vịt gửi tin tức về nước, chẳng qua là tiếp thị hình ảnh ông chủ đẹp trai ngoài đời thực mỗi năm hai lần. Ảnh Tư Chiêu chụp cho anh chẳng bằng phóng viên chuyên nghiệp, rời rạc vài tấm, toàn lúc đang ăn hoặc ngủ.
Trong buổi triển lãm, anh gặp lại nhà cung cấp từ Ireland trước đây, cô gái Tây chẳng biết khách sáo là gì, giữa đám đồng nghiệp lại hỏi: "Liên thân yêu, người yêu của anh đâu rồi?"
Liên Thiên Tuyết chẳng hiểu sao lại bị hỏi thế. Lần trước, anh chỉ đưa Tư Chiêu sang chơi, Tư Chiêu tự tin rằng tiếng Anh của mình giỏi, nhất quyết tham gia buổi team-building của công ty. Nhưng kết quả là cậu chỉ hiểu được tiếng Anh của người Trung Quốc, còn nghe tiếng Anh của người Ireland thì não cậu như đơ luôn, ai nói gì cũng chỉ trả lời: "Yes, yes."
Hỏi cậu có phải cấp dưới của Mr. Liên không, Tư Chiêu nói yes. Có phải người nhà không, yes; là em trai không, yes; là người yêu không, yes; chưa đủ tuổi thành niên hả, yes; có cần trợ giúp pháp lý không, yes.
Cậu đi lạc một chút, nhà cung cấp Ireland nhiệt tình đến mức suýt khởi kiện Liên Thiên Tuyết.
Dù sao thì Tư Chiêu chẳng hiểu nổi tiếng Anh của người nước ngoài, trông cậu ta như một đứa nhóc bỏ nhà đi bụi lại có vẻ hơi thiếu lanh lợi. Mặc chiếc áo khoác dày không vừa người, đeo trên lưng cái cặp của trường phát.
Chuyện này thực ra do trợ lý Triệu xử lý, nhưng đáng tiếc là tiếng Anh của cô ta cũng rất hạn chế. Cuối cùng, chỉ có thể đưa chứng minh thư ra giải thích rằng Tư Chiêu đã đủ tuổi trưởng thành. Đợi đến khi Liên Thiên Tuyết biết chuyện thì buổi team building đã kết thúc từ lâu, và anh cũng chẳng còn lý do gì để chạy đến giải thích thêm.
Lần này khi nhắc lại, Liên Thiên Tuyết chỉ hờ hững nói: "Phạm lỗi rồi bị phạt giam."
Người phụ nữ ngoại quốc sống theo lối phương Tây, cụng ly với cậu rồi khuyên: "Tôi nghĩ ở độ tuổi này, con trẻ thích tự do bay nhảy, đừng quản nghiêm quá. Làm cha thì nên bao dung." Từ "cha" cô ta dùng tất nhiên là "daddy."
Liên Thiên Tuyết thầm nghĩ: Chính vì mình quá bao dung nên Tư Chiêu mới được đà lấn tới, hết lần này đến lần khác đưa ra đủ yêu cầu. Lúc nào cũng nhờ vả: "Giúp Tư Hòa này, giúp Tiểu Lý đi, giúp Tiểu Thái nữa." Nhưng chưa bao giờ thấy cậu ta nói: "Anh Thiên Tuyết, anh có cần em giúp không?"
Chênh lệch múi giờ giữa Pháp và Trung Quốc là sáu tiếng, nhưng Tư Chiêu chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Cậu ta luôn nhắn tin vào lúc Liên Thiên Tuyết đang ăn tối: "Anh Thiên Tuyết, anh có đây không?" Và vì lo cậu ta ở nhà một mình không ai trò chuyện sẽ phát điên, Liên Thiên Tuyết lại vừa ăn vừa trả lời tin nhắn.
Đợi đến khi cậu rảnh rỗi nằm xuống nghỉ ngơi, Tư Chiêu bên kia đã ngủ say từ lâu. Cậu ngủ không ngoan lắm, tay chân đôi khi thò cả ra ngoài giường. May mà không gặp ác mộng.
Bật hệ thống sưởi lên thì phòng lại ngột ngạt. Có lần, Liên Thiên Tuyết vén áo Tư Chiêu lên, chỉ để lộ một đoạn thắt lưng và phần lưng mỏng mà cậu ta đã run bần bật. Giờ thì áo quần mặc lôi thôi, eo uốn cong thành một nếp nhăn. Chân lại nghịch ngợm đong đưa, như thể biết có camera đang theo dõi.
Không phải Liên Thiên Tuyết cứ chăm chăm nhìn điện thoại, mà là ngoài đó ra chẳng còn gì khác để nhìn. Tư Chiêu còn năn nỉ: "Anh xem rồi trả lời giúp em với."
Chỉ cần tìm trong nhật ký trò chuyện của Tư Chiêu với từ khóa "Anh Thiên Tuyết" sẽ thấy hàng tá tin nhắn, mà nhiều trong số đó là cậu ta lén chửi rủa. Cậu trách không được tặng quà sinh nhật, không cho tháo vòng tay, còn than phiền cả về những trái quýt trên bàn làm việc của Liên Thiên Tuyết có mùi quá chua.
Nếu vô tình lướt thêm, sẽ thấy những tin nhắn chưa gửi: "Tôi ghét anh." Kéo thêm chút nữa là: "Không phải không thể hôn, có thể hôn mà." Và xa hơn nữa, cậu hỏi thẳng: "Anh có phải gay không?"