Chương 16
Tài xế hỏi Liên Thiên Tuyết muốn đi đâu, anh đáp: "Về nhà đi."
Mẹ anh vì buồn mà qua đời sớm, bố thì sớm đã thay lòng, chưa đầy nửa năm sau khi vợ mất đã cưới người khác. Ông ngoại thương anh nhưng lúc tỉnh táo lại rất ít, ông bà nội tuy còn sống nhưng chẳng mấy gần gũi, bạn bè thì không nhiều, anh trai cũng đã có người yêu riêng... Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Chiêu quả thật là người rất thích hợp để bị giam cầm nuôi dưỡng.
Tháng trước Liên Thiên Tuyết đã quyết định rồi, nhưng tháng này lại bị thằng bé dỗ dành mà suy nghĩ lại.
Nếu muốn tiết kiệm chút tiền trên mảnh đất ấy, khó tránh phải lột một lớp da của Tư Hòa, lùi một vạn bước mà để Tư Hòa nguyên vẹn, chưa chắc Tư Chiêu đã cảm kích. Huống hồ tính cách của Tư Chiêu, bị nhốt trong nhà thì chẳng thú vị, thở dài oán thán cũng chẳng vui, cố tình lấy lòng lại càng vô vị.
Cũng có thể làm mọi thứ thuận theo Tư Hòa, đi đúng quy trình, nhưng thế ít nhất phải bỏ thêm trăm tỷ nữa. Mất đi lợi nhuận là tổn thất, mà tổn thất thì còn khó chịu hơn là giết chết Liên Thiên Tuyết, vì vậy anh có thể nhẫn nhịn ba năm, ba năm tiết kiệm được trăm tỷ cũng đáng.
Còn về phần Tư Chiêu, đó hoàn toàn là ngoài dự tính, ban đầu anh không có ý định nuôi em trai, thú cưng hay tình nhân.
Một trăm tỷ hay một Tư Chiêu thú vị Liên Thiên Tuyết rất nhanh đã đưa ra lựa chọn và quyết định không thay đổi nữa.
Tư Chiêu đang gối đầu lên đùi anh ngủ say. Trong xe không bật đèn, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường lướt qua khuôn mặt cậu, lúc sáng lúc tối, vậy mà cậu vẫn ngủ ngon lành. Liên Thiên Tuyết đưa tay che nửa khuôn mặt của Tư Chiêu lại, chỉ để ánh sáng chiếu lên đôi môi và cổ của cậu, Tư Chiêu thật sự không có chút cảnh giác nào.
Con đường từ trang viên về nhà thật dài, đến cuối cùng Liên Thiên Tuyết cũng thiếp đi.
Tư Chiêu tỉnh dậy vào trưa hôm sau, rèm cửa sổ có hoa văn màu xám dày đặc, không cho chút ánh sáng nào lọt qua. Cậu bật đèn ngủ bên cạnh bàn, phát hiện mình đang ở trong phòng khách nhà Liên Thiên Tuyết. Tối qua có người đã giúp cậu thay quần áo ngủ, bộ đồ mặc trong buổi tiệc có lẽ đã được đem đi giặt, không để lại trong phòng. May mắn là phòng khách này cậu vẫn thường ở, trong tủ đầy quần áo của cậu, không lo thiếu đồ để mặc.
Vòng tay và điện thoại đã được sạc đầy. Tư Chiêu nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 30, bụng đói cồn cào bèn định xuống nhà kiếm gì ăn. Cậu vừa đi vừa dụi mắt, cảm thấy có thứ gì đó vướng ở mắt, nhìn xuống thì thấy đó là chiếc đồng hồ đấu giá với một hàng số 0 dài phía sau, cũng là món chính của buổi tối hôm qua.
"anh Thiên Tuyết!" Cậu lập tức vui mừng hét lên, chạy lộc cộc xuống cầu thang: "Anh Thiên Tuyết, anh cho em đồng hồ rồi!"
Liên Thiên Tuyết đang chuẩn bị ăn cơm, nghe tiếng hét của cậu mà làm rơi cả đũa xuống đất, nhăn mày nói: "Hét cái gì, muốn làm điếc tai anh à?"
Tư Chiêu chạy nhanh tới, từ phía sau ôm anh thật chặt: "Em vui quá mà! Tối qua em còn chưa nhìn thấy cái đồng hồ này, suýt nữa quên mất nó trông như thế nào rồi." Tối qua cậu chỉ nhớ mình nhìn thấy anh Thiên Tuyết nói chuyện với người khác, ngấm ngầm tức giận, kéo Lâm Chiết Quế vào trong phòng uống rượu, chẳng nhìn ngó món đồ nào cả.
Dây đồng hồ hơi dài, đeo vào cổ tay Tư Chiêu không vừa lắm, nhưng mặt đồng hồ màu xanh thực sự rất hợp với cậu. Liên Thiên Tuyết liếc nhìn hai lần, rồi nói: "Chỉ mượn cho em vài ngày thôi, sau đó phải trả lại, đừng làm hỏng đấy."
"Em biết rồi mà!"
Tư Chiêu hớn hở đi rửa mặt, rồi quay lại bàn ăn. Bác giúp việc đã pha trà sơn trà để giải rượu, bảo cậu uống chút cho ấm bụng rồi mới ăn. Bữa trưa là cá vược hấp, bông cải xanh xào tỏi, và món tôm tích sốt đậu mà cậu thích đã được chuẩn bị theo chỉ dẫn của trợ lý Triệu. Tư Chiêu cả tuần trước buồn bã, giờ lập tức cảm thấy ánh nắng chan hòa, thế gian chẳng còn ai xấu xa cả.
Cậu gắp phần bụng cá, ăn được nửa chừng, mới nghĩ tới việc gắp cho chủ nhà một đũa: "Chiều nay anh làm gì thế?"
Liên Thiên Tuyết đáp: "Đi đánh golf với ông già."
"À." Tư Chiêu nói: "Chiều nay em phải làm bài tập, viết một chút rồi tối đi nghe live house với bạn." Cậu muốn cải thiện mối quan hệ với anh Thiên Tuyết, nên lại hỏi: "Nhà hàng Xuân Dung phủ có món theo mùa mới rồi, củ sen kho cua tuyết, mai đi ăn không?"
"Mai phải đi với ông già khác." Liên Thiên Tuyết nói: "Đừng gắp tỏi cho anh nữa, anh không thích ăn."
Tư Chiêu cụt hứng rút đũa lại: "Thế thì em đi ăn một mình vậy."
Ăn được nửa chừng, Tư Hòa gọi điện, bảo cậu tới, có chuyện muốn nói. Liên Thiên Tuyết nói tiện đường, sẽ chở cậu qua đó.
Nghe vậy, Tư Chiêu lại hơi buồn, cảm thấy Liên Thiên Tuyết chỉ cần nghe thấy tên Tư Hòa là vội vàng muốn gặp, xem ra ngoài lợi ích, tình cảm riêng tư cũng không ít. Thật ra cậu nên vui mừng, nếu có tình cảm, sẽ dễ chia tay trong hòa bình hơn, nhưng cậu lại luôn muốn thời gian ở bên anh Thiên Tuyết kéo dài hơn chút nữa, mà chẳng thêm được chút gần gũi nào.
Tư Hòa không sống cùng nhà Tư gia, từ thời đại học anh đã ở chung với Cố Tân Diệp, Tư Chiêu lo rằng nếu Liên Thiên Tuyết thấy hai người, sẽ tức giận không kiềm chế được, bèn bảo không cần đưa đi.
Cậu bảo không cần khiến Liên Thiên Tuyết thấy kỳ lạ, cậu mà từ chối à? Không đời nào, nhất định phải đưa.
Cuối cùng vẫn đưa đi, đến cửa, thấy Tư Hòa và Cố Tân Diệp đứng đó, tay còn đeo nhẫn.
Nhìn thấy Liên Thiên Tuyết, Tư Hòa chẳng tỏ vẻ gì tốt đẹp, kéo Tư Chiêu xuống xe: "Ngài Liên bận rộn vậy, sau này không cần phải đưa em trai tôi đi nữa."
Liên Thiên Tuyết cũng để ý tới chiếc nhẫn trên tay Tư Hòa, cười nói: "Tôi tiện đường đưa Chiêu Chiêu, có gì đâu. Hai người bao giờ tổ chức tiệc đính hôn, nhớ phải mời tôi đấy nhé?"
"Tất nhiên là mời rồi, thưa chú." Cố Tân Diệp nói chen vào: "Tôi rất biết ơn chú đã chăm sóc vợ và em vợ tôi, đến lúc ấy nhất định sẽ để chú ngồi bàn chính."
"..." Bị gọi là chú, thành công khiến Liên Thiên Tuyết tức điên, anh cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, rõ ràng người ta đều nói anh trông như 25 tuổi mà.
Tư Chiêu định nói gì đó, nhưng bị Tư Hòa dùng ánh mắt cản lại, sau đó bị Cố Tân Diệp kéo vào trong nhà.
Liên Thiên Tuyết hỏi: "Tư Hòa sắp kết hôn rồi, còn muốn gặp riêng vị hôn phu cũ, người yêu cậu không ghen sao?"
Tư Hòa chẳng bao giờ để mấy lời bâng quơ của anh làm phiền, thản nhiên nói: "Chúng ta nói thẳng cho rõ nhé. Tôi biết cậu muốn lấy gì từ tôi. Miếng đất đó nắm trong tay tôi cũng là củ khoai nóng bỏng, tôi sẽ ưu tiên bán cho cậu, mọi thứ đều làm theo đúng quy trình. Sau đó, cậu đừng kéo Tư Chiêu vào trò chơi của cậu nữa."
Liên Thiên Tuyết hỏi lại: "Kéo Tư Chiêu vào trò gì? Chẳng phải tôi chăm sóc cậu ấy rất tốt sao? Ba năm qua giúp cậu nhẹ gánh biết bao, cậu không cảm ơn còn đe dọa tôi."
"Tôi đâu có nhờ cậu chăm sóc nó!" Tư Hòa nghe vậy liền nổi nóng: "Cậu tự ý đem em trai tôi đi, rồi nuôi nó thành cái kiểu này, xong quẳng lại cho tôi... Rõ ràng nó đang đi đúng hướng."
Tư Hòa biết Liên Thiên Tuyết luôn nuông chiều Tư Chiêu, khiến cậu làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Được cưng chiều quá mức, Tư Chiêu đã gây thù oán với không ít người ở Lâm Thành. Nếu có ai đó luôn giải quyết hậu quả thì còn may, nhưng Tư Hòa biết rõ Liên Thiên Tuyết chỉ là kẻ vô tâm. Khi đã chán ngấy, anh ta sẽ lạnh lùng rút lại tất cả những gì đã cho Tư Chiêu, và Tư Hòa thì không đủ sức để bảo vệ cậu em mình.
"Nuôi thành cái gì?" Liên Thiên Tuyết nhún vai: "Chẳng phải vẫn ổn đó sao? Cậu khắt khe với em trai quá."
Tư Hòa đã mất bao nhiêu công dạy dỗ mới bỏ được tật đua xe bất chấp tính mạng của Tư Chiêu. Nhưng từ khi gặp Liên Thiên Tuyết, Tư Chiêu lại lao vào những tai nạn xe cộ, ba lần gãy xương. Liên Thiên Tuyết không coi trọng tính mạng của Tư Chiêu, còn Tư Chiêu thì cũng không tự trân quý bản thân, chỉ mỗi Tư Hòa lo lắng.
"Có ngày Tư Chiêu chết vì tai nạn, tôi sẽ bắt anh đền mạng." Tư Hòa nghiến răng: "Tôi không quan tâm nó có thích anh hay không, tôi nhất định sẽ giết anh." Nói xong cậu quay người rời đi.
Liên Thiên Tuyết chẳng mảy may bận tâm, mấy lời đe dọa kiểu này anh nghe quá quen rồi. Nhìn bóng lưng Tư Hòa, anh giả vờ cảm thán: "Tư Hòa, cậu đúng là có số hưởng. Bị bắt cóc, cả nhà cũng chọn cứu cậu trước. Thân thể khỏe mạnh, còn em trai thì lại là kẻ vô dụng. Kế thừa gia nghiệp thì suôn sẻ, sự nghiệp lẫn tình yêu đều thuận lợi, giờ trong tay lại có miếng đất trị giá cả trăm tỷ."
Giọng anh nhẹ tênh, như thể thực sự đang ghen tị: "Sao may mắn lại tập trung hết vào cậu thế nhỉ... Cậu có thấy vì tội lỗi nên mới lo cho Tư Chiêu nhiều vậy phảikhông?"
Bóng lưng Tư Hòa khựng lại. Liên Thiên Tuyết thấy vậy, tâm trạng lập tức tốt lên, quay về xe.
Khi Tư Hòa vào phòng, anh thấy Tư Chiêu đang cãi nhau với Cố Tân Diệp, mặt đỏ tía tai.
Thấy Tư Hòa, Cố Tân Diệp lập tức hét lên: "Tư Hòa, nhìn lưng cậu ấy mà xem..." Chưa kịp nói hết câu đã bị Tư Chiêu bịt miệng lại, nhưng anh ta nhanh tay vén áo Tư Chiêu lên.
Tư Hòa nhìn thấy phần da lộ ra trên lưng em trai, trắng nhợt nhạt, nhưng vết bầm thì nổi bật rõ ràng, dấu tay in hằn lên eo và hông, như một dấu ấn tàn nhẫn và khó chấp nhận.
Thấy sắc mặt anh trai thay đổi, Tư Chiêu vội kéo áo xuống, giải thích: "Anh đừng nghe Cố Tân Diệp nói bậy!"
Cố Tân Diệp hất tay cậu ra: "Tôi nói bậy gì chứ!"
Tư Hòa bước đến, giọng trầm thấp: "Em đã làm với Liên Thiên Tuyết rồi à?"
Tư Chiêu hét lên: "Anh đang nói cái quái gì vậy! Đừng có suy bụng ta ra bụng người, đừng lôi em vào mấy trò của các anh!" Tư Chiêu oan ức muốn chết, định làm loạn lên nhưng thấy ánh mắt Tư Hòa có gì đó không ổn, vành mắt đỏ lên: "Em thật sự không có... Ủa, sao anh lại thế này?"
Tư Hòa hít sâu một hơi, nhưng giọng vẫn run rẩy, nghèn nghẹn: "Em nhất định phải nghe lời anh, Liên Thiên Tuyết là loại người chỉ biết đến lợi ích. Dù em có thích anh ta đến đâu, cũng phải tránh xa anh ta ra."
Tư Chiêu muốn giải thích nhiều lắm, rằng cậu với anh Thiên Tuyết chẳng có gì, tất cả chỉ là hiểu lầm. Nhưng khi nhìn nét mặt của Tư Hòa, cậu chỉ giơ tay trái lên: "Anh ấy cho em mượn cái đồng hồ này, đắt tiền lắm..." Cố Tân Diệp đá cậu một cái, còn Tư Hòa ngửa đầu, nhẹ nhàng lau khóe mắt, cố nén tiếng nấc: "Tư Chiêu, anh gọi em về là để báo cho em biết, sau sinh nhật không lâu, anh sẽ chính thức đính hôn với Cố Tân Diệp. Em hay bảo anh không bàn với em, giờ thì anh thông báo đây."
Tư Chiêu không biết nói gì, ngượng ngùng chúc mừng.
"Khi anh với Cố Tân Diệp chính thức đính hôn Liên Thiên Tuyết sẽ không còn là anh Thiên Tuyết mà em biết nữa, hiểu không?" Tư Hòa nghiêm túc nói: "Em phải biết tự bảo vệ mình, đừng vì anh ta mà đặt mình vào nguy hiểm."