Chương 13
Tư Chiêu nghĩ rằng có lẽ do anh đang bận trò chuyện nên không nghe thấy, đợi họ ngừng nói, cậu lại gọi một tiếng: "anh Thiên Tuyết." Nhưng cả Liên Thiên Tuyết và Hứa Văn Sơn đều không đáp lại, cũng không thèm để ý đến cậu.
Tư Chiêu không mặc áo khoác, cậu thấy lạnh bèn cúi xuống húp một ngụm, chén súp trên tay đã nguội lạnh. Dù sao cũng đã chào hỏi rồi, cậu xoay người định đinnhưng lại bị ai đó nắm cổ áo kéo lại: "Làm gì vậy! Súp của tôi sắp đổ rồi!" Cậu quay đầu, trừng mắt nhìn Liên Thiên Tuyết.
Liên Thiên Tuyết cũng sợ lạnh, anh đang đeo găng tay da. Dù bản thân không cảm thấy lạnh, nhưng chiếc găng tay lạnh buốt khiến Tư Chiêu khẽ rùng mình.
Liên Thiên Tuyết không buông tay: "Gọi có hai lần rồi thôi à?"
"Anh không thèm để ý em." Tư Chiêu không vui khi bị kéo cổ áo, dùng một tay rảnh rỗi gỡ ngón tay anh ra: "Ngoài này lạnh thế, em muốn vào rồi."
"Tuyết lạnh đến mức nào?" Liên Thiên Tuyết buông tay, nhẹ nhàng chỉnh lại áo len đan bên trong bộ vest của Tư Chiêu, đồng thời vuốt phẳng nếp gấp ở cạp quần, tỏ vẻ rất quan tâm.
"Em không để ý... A!" Tư Chiêu khẽ kêu lên, bát canh trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành, chỉ còn lại một nửa. Những người ở xa đều nhìn về phía phát ra tiếng động, nhưng Liên Thiên Tuyết đang dựa vào tường, dưới ánh đèn, nên mọi người chỉ có thể thấy bóng dáng của Tư Chiêu trong bộ vest, đôi vai run rẩy như đang bị quở trách, đứng cứng đờ không nhúc nhích.
Việc Tư Chiêu bị mắng vốn dĩ chẳng có gì lạ, khách khứa cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn, không ai dám lại gần đụng phải vận đen của ngài Liên.
Mắt Tư Chiêu đỏ hoe, cậu biết anh Thiên Tuyết đang không vui. Găng tay da của Liên Thiên Tuyết siết chặt lấy eo cậu, đôi tay to lớn gần như ôm trọn cả vòng eo, ngón cái ghì mạnh lên hông cậu, áp sát qua lớp áo len mỏng và sơ mi, khiến lớp da thịt mỏng manh bị ép đau nhói.
"Anh... đau..." Tư Chiêu bị ép đến mức gần như không thở nổi, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu sợ rằng cơ quan nội tạng của mình sẽ bị bàn tay kia ép lệch chỗ nhưng lại không dám đẩy Liên Thiên Tuyết ra, chỉ có thể để hai tay hờ hững đặt lên cổ tay đối phương, hy vọng sẽ khơi gợi lòng thương của anh: "Em sai rồi, thật sự sai rồi." Cậu cắn chặt môi dưới, đau đến mức nước mắt sắp rơi, giọng đã lạc đi, nghẹn ngào.
Nhưng anh Thiên Tuyết vẫn không thèm để ý. Tư Chiêu gọi ba lần: "Anh Thiên Tuyết, anh Thiên Tuyết, anh Thiên Tuyết..." mà vẫn không nhận được hồi âm, đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hứa Văn Sơn. Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại chọc giận Liên Thiên Tuyết, cơm chưa ăn xong, canh thì đã đổ ướt cả ống quần.
Hứa Văn Sơn nhìn không chịu nổi nữa, khẽ ho một tiếng, nhưng chỉ dừng lại ở đó, rồi quay lưng bước đi.
Tư Chiêu nắm lấy cổ tay Liên Thiên Tuyết, dùng chút sức để đẩy, gọi "Anh Thiên Tuyết" đến lần thứ mười tám thì đôi tay đó cuối cùng cũng thả lỏng.
"Anh cứ nghĩ em không sai cơ." Liên Thiên Tuyết lạnh lùng đáp.
Tư Chiêu lau nước mắt, lí nhí nói: "Em không cố ý đến muộn đâu, em không muốn nghe diễn văn, tối qua không ngủ được, sáng nay chợp mắt thêm một chút..." Rõ ràng trước đây cũng có lần đến muộn, anh Thiên Tuyết chưa từng trách mắng cậu, thậm chí còn chuẩn bị riêng một bàn ăn cho cậu nữa.
Liên Thiên Tuyết chỉ khẽ "ừm" một tiếng, tay vẫn đặt trên eo cậu, chưa chịu rút về, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.
Tư Chiêu suy nghĩ một lúc, cố tìm ra lỗi của mình: "Việc em lái xe xuống mương là không đúng, lần sau sẽ không thế nữa." Thật ra trước đây, cậu đâm xe, anh Thiên Tuyết cũng không truy cứu.
Vậy rốt cuộc là vì điều gì? Tư Chiêu ngẩng đầu nhìn vào mắt Liên Thiên Tuyết, cố gắng tìm manh mối. Nhưng biểu cảm của Liên Thiên Tuyết trước giờ luôn khó đoán, không ở dưới ánh sáng trên cao thì nhìn càng đáng sợ, khiến cậu lại vội vàng cúi đầu.
"Em hiểu rồi..." Tư Chiêu hít hít mũi: "Là vì anh Tư Hòa không đến đúng không? Anh ấy không muốn đến, em cũng không tìm được anh ấy, khuyên mãi cũng không được..." Nước mắt cậu rơi lên tay áo của Liên Thiên Tuyết. Thì ra là vì lý do này, thật ra cũng không quá khó đoán, chỉ là Tư Chiêu cứ muốn trốn tránh điều đó, đến khi không thể né tránh được nữa mới đành thừa nhận.
Liên Thiên Tuyết chăm chú nhìn những giọt nước mắt thấm vào tay áo mình, từng giọt từng giọt một.
"Tư Chiêu, em thật là quá thiếu phép tắc, đi dự tiệc mà không chào hỏi chủ nhà trước à?" Giọng ngài Liên trầm thấp: "Ngay cả bố em cũng phải đến mời rượu anh trước, còn em thì chạy đi nhảy nhót trước, hửm?"
"Em xin lỗi, bây giờ em quay lại lấy rượu mời anh có được không?"
Liên Thiên Tuyết để cậu khóc một lúc, nước mắt đọng đầy trên sống mũi. Anh không dỗ dành, thật sự cho rằng cậu không nỡ sao?
Thấy không ai quan tâm đến mình, Tư Chiêu bèn ngừng khóc, ngước lên hỏi: "Có được không anh, em phải mời rượu gì?"
Thấy cậu vẫn còn dám hỏi, Liên Thiên Tuyết hơi cúi xuống, hỏi ngược lại: "Em tự ngửi thử xem, anh uống bao nhiêu rồi?" Vài giây sau, anh lại nói: "Mời muộn rồi, để lần sau đi."
Đôi tay kia cuối cùng cũng rút ra khỏi bộ vest, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tư Chiêu.
Có lẽ anh đã nguôi giận, Tư Chiêu không chắc chắn, rét đến mức run rẩy, cũng không biết có nên quay lại trong nhà hay không. Cậu đang loay hoay tìm cách nói mình muốn quay lại ăn cơm mà không làm Liên Thiên Tuyết phật ý, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cô Tôn từ phía sau, theo phản xạ quay đầu lại, nhưng bị một bàn tay chắn ngang.
"Chà, ngài Liên, cảm giác đã lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ." Tôn tiểu thư bước nhẹ nhàng: "Đây là ai thế, có phải là bé Chiêu của chúng ta không?"
Mặt Tư Chiêu nhỏ, bị chiếc găng tay đen che hết, chỉ lộ ra mỗi cằm, khiến cậu giật mình lùi về sau một bước. Liên Thiên Tuyết thấy đứa trẻ khóc đến mất mặt, bèn vuốt lung tung lên mặt cậu, lau khô nước mắt. Mặt Tư Chiêu nóng bừng, qua lớp găng tay da như truyền vào lòng bàn tay anh. Liên Thiên Tuyết thấy găng tay bẩn rồi bèn tháo ra cả chiếc, ném thẳng vào mặt Tư Chiêu.
Tư Chiêu chẳng hiểu chuyện gì, ngơ ngác đỡ lấy chiếc găng tay, ngước lên nhìn Liên Thiên Tuyết, rồi vẫn quyết định chào hỏi cô Tôn: "Chị Tư Cẩn, sao chị lại ra ngoài thế?"
Tôn Tư Cẩn cười: "Chị ra ngoài hút thuốc, em có muốn hút cùng không?"
Tư Chiêu đứng thẳng người, vội liếc nhìn anh Thiên Tuyết một cái: "Em không hút, không hút."
Liên Thiên Tuyết vừa thấy Tôn Tư Cẩn đã bực, lần chia tay của họ vốn không mấy êm đẹp, cạnh tranh nhau mấy lần vì dự án. Tôn Tư Cẩn không những thích chơi bời, mà còn chuyên giành lấy từ tay anh, giành nhân viên, giành dự án, đúng là nữ tướng cướp. Dĩ nhiên, anh vẫn giữ chút lễ độ, ân cần chào hỏi: "Vẫn chưa bỏ thuốc à, cô Tôn? Cẩn thận ung thư phổi đấy."
Tôn tiểu thư trả lời: "Sức khỏe tôi rất tốt, nhưng còn anh thì sao, ba mươi rồi, cẩn thận tinh trùng giảm hoạt tính nhé."
Tư Chiêu nghe ra bầu không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng, cậu lặng lẽ lùi lại hai bước, lấy điện thoại ra tra cứu mối quan hệ giữa hai người, rồi phát hiện họ là người yêu cũ, trái tim lơ lửng của cậu cuối cùng cũng nguội lạnh hẳn.
Không ngạc nhiên khi cô Tôn nói muốn trở thành chị em dâu với Liên Thiên Tuyết, thật đáng sợ. Tư Hòa không thể cưới Liên Thiên Tuyết, chắc chắn Tư Thành Hoa sẽ yêu cầu cậu làm hài lòng cô Tôn, liên hôn với Hải Nhuận sẽ bù đắp phần nào việc không hợp tác với nhà họ Liên. Tư Chiêu lại nhìn sắc mặt Liên Thiên Tuyết, thầm nghĩ, nếu mình ở cùng cô Tôn, chắc anh Thiên Tuyết sẽ chẳng thèm để ý đến mình nữa.
Nhưng mà không kết hôn, anh ấy cũng sẽ bỏ rơi mình thôi, đúng không?
Vừa rồi, vì Tư Hòa không đến, Tư Chiêu sợ đến mức hồn vía bay mất, bây giờ lưng vẫn còn đau.
Cô Tôn vừa nhìn thấy rõ ràng, nhà họ Tôn và nhà họ Liên ngang ngửa nhau, từng qua lại với nhau, nên cô ấy chẳng bao giờ nhìn sắc mặt Liên Thiên Tuyết: "Anh vừa định làm gì với em rể của mình thế? Giữa bao nhiêu người mà tay lại chui vào quần cậu ta, không biết sau lưng anh còn làm chuyện gì nữa..." Cô ấy giả bộ lau nước mắt không tồn tại, rồi mỉa mai: "Liên Thiên Tuyết, anh thật đúng là cầm thú."
Mặt Tư Chiêu đỏ bừng lên ngay, lắp bắp: "Không có, không có..."
Liên Thiên Tuyết thì điềm nhiên hơn nhiều, anh nhún vai: "Người khôn nhìn sao cũng khôn. Tôi chỉ muốn chọn cho em trai mình một cái thắt lưng mới. Còn ngôi sao nhỏ của cô, thật sự muốn leo lên giường tôi đấy. Tôi khỏe lắm, cô nhớ đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên nhé."
Họ lại trao đổi vài câu xã giao, lúc này trợ lý Triệu bước tới, khoác cho Tư Chiêu một chiếc áo lông dài mềm mại. Tư Chiêu cuộn người trong khăn choàng lông ấm áp, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, lẽo đẽo đi theo sau trợ lý Triệu.
"Liên tổng, bên khu vực đấu giá cần anh qua đó." trợ lý Triệu vừa nói vừa nhét vào tay Tư Chiêu một cái túi sưởi. Cô ấy cúi đầu chào Tôn Tư Cẩn: "Xin lỗi đã làm phiền cuộc trò chuyện của cô, cô Tôn, nếu có thể, cô cũng nên ghé qua xem thử. Trong nhà ấm hơn nhiều, với lại tôi nghe nói cậu Liên mang đến một món đồ hiếm có, đi muộn có khi đông người chen lấn đấy."
"Cô nói thế thì tất nhiên tôi phải đi rồi. À đúng rồi, nghe nói cô Triệu định xin nghỉ việc?" Cô Tôn cười tươi, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, nhét vào túi áo trợ lý Triệu không cho từ chối: "Nếu cần tăng lương, cứ liên hệ tôi nhé."
Tiễn hai "vị thần" này đi, trợ lý Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo Tư Chiêu quay lại sảnh tiệc. Giờ khách khứa đã đổ dồn về xem chiếc đồng hồ mới đấu giá của Liên Thiên Tuyết, không còn mấy ai ở lại, trên bàn cũng chỉ còn lại hoa.
Một nhân viên phục vụ mang đến cho Tư Chiêu đĩa cơm chiên sò điệp và trứng trắng, kèm thêm một chén tuyết giác hâm nóng.
Tư Chiêu cầm đũa xới xới: "Chỉ có mỗi cái này thôi à?" Bình thường cậu đều được ăn cả bàn tiệc, hôm nay bị anh Liên mắng, vừa đói vừa lạnh, lưng vẫn đau, cảm giác uất ức khôn tả.
trợ lý Triệu nói: "Cậu lại chọc giận anh Liên rồi. Anh ấy không cho cậu ăn, tôi làm sao mà giúp được."
"Tôi chọc giận chỗ nào chứ..." Tư Chiêu nuốt lại lời, không muốn nhắc đến nữa. Tất cả là tại Tư Hòa. Nước mắt lẫn với cơm, cuối cùng cậu bỏ lại nửa đĩa cơm.