Tuyết Úc gà gật thật lâu, bất giác tỉnh giấc. Cậu vẫn mơ màng buồn ngủ, đầu óc hỗn độn nhìn quanh cố phân biệt cảnh sắc lạ lẫm. Cậu đang nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ đặt cạnh tường đất. Trên bụng là chiếc thảm mỏng, cạnh gối đầu là chiếc áo khoác ngắn tay cậu làm bẩn lúc sáng. Lập tức cậu ý thức được đây là giường của Trình Trì.
Gã nông phu ngốc nghếch có chút lo lắng, sợ Tuyết Úc ngồi ngủ mỏi cổ liền bế tiểu quả phu nhỏ nhắn đến giường ngủ trong phòng mình. Khuôn mặt yên tĩnh dán lên gối đầu, trên thảm đắp cho cậu chiếc thảm mỏng. Nhìn cậu ngoan ngoẵn nằm ngủ trên giường mình, cùng đồ vật của hắn kề cận như vậy, tựa như vợ nhỏ của hắn...
Hầu kết Trình Trì lăn lăn, hắn biết nếu nói ra sẽ lại khiến Tuyết Úc tức giận nên chỉ dám ở trong lòng trộm nghĩ. Nếu cậu thật sự là vợ nhỏ của hắn thì tốt rồi.
Nếu vậy hắn sẽ không sợ cậu giận dỗi không cao hứng khi hắn hôn hôn. Còn có thể hơn thế nữa, buổi tối muộn sau khi hôn xong, còn có thể lấp đầy bụng nhỏ...
Tuyết Úc nằm trên giường nhíu mày. Cậu ngửi thấy khí vị dày đặc của nam nhân bao quanh lấy mình. Thế nhưng thân thể mỏi mệt không có chút sức lực, cậu chỉ bèn nhìn sang người đàn ông đang đứng phát ngốc ở đầu giường bực dọc gắt: "...Đừng có nhìn."
Trình Trì nghe lời thu hồi ánh mắt. Hắn đem ấm trà đặt lên bàn cạnh giường rồi vươn tay kéo chiếc chăn mỏng lên giúp cậu: "Em nghỉ ngơi đi. Chiều xong việc là tôi liền trở lại. Nhà chỉ có mình tôi, em muốn ngủ đến lúc nào cũng được."
Mí mắt Tuyết Úc nhập nhèm mơ màng. Cậu không nghe rõ hắn đang nói gì. Cảm giác nóng nực khiến cậu thấy cả người mình đều chảy mồ hôi. Cậu kéo thảm sang một bên, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Không đắp, nóng."
Trình Trì ngẩn ra, nhìn chiếc thảm mềm đang treo ở đùi tiểu quả phu. Cơ bắp cánh tay của hắn căng cứng, cơ bụng cũng ghìm chặt khẩn trương đến phát đau. Chăn kia đều được tiểu quả phu chạm qua, buổi tối hắn có thể...
Nam nhân thô kệch không dám chọc Tuyết Úc giận, chỉ có thể nương theo cậu kéo rèm cửa để giảm sự oi bức của nắng nóng. Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi cậu: "Tuyết Úc, em có muốn ăn đồ ăn vặt gì không? Chiều nay tôi lên trấn trên, có thể mua cho em."
Tuyết Úc trở mình quay người vào tường, không thèm để ý đến hắn. Trình Trì nhìn chằm chằm đầu vai trắng trẻo lộ ra ngoài, ngậm miệng không nói nửa. Hắn rón rén ra khỏi phòng đóng cửa lại và hướng cửa thôn mà đi. Mùa hè nóng bức, người trên đường đều đội nón tre. Trình Trì mặt áo ba lỗ màu trắng rảo bước trên đường. Đột ngột, hắn thấy một bà cụ đang đẩy xe cút kít đi đến. Trên xe là mấy sọt dưa hấu tươi mới.
Ánh mắt hắn quét qua sọt dưa rồi cất tiếng gọi bà cụ: "Lưu thẩm."
Bà cụ nghe được thanh âm liền dừng xe xoay người. Nhìn thấy gã đàn ông cao tráng đứng đó, gương mặt hắn đỏ ửng khác thường liền thảng thốt hỏi: "Tiểu Trình, sao mặt cháu đỏ vậy?"
Trình Trì ngẩn người, đưa tay lau trán. Này giờ hắn vẫn đang tưởng tượng hình ảnh tiểu quả phu kiều nộn nằm trên giường mình, cảm thấy bản thân có chút biến thái liền chột dạ đáp: "Chắc là bị cảm nắng thôi ạ. Đây là dưa hấu nhà bà hả?"
Bà cụ nhiệt tình vô cùng: "Đúng vậy, dưa mới hái, ngọt lắm. Bà đang định đẩy ra chợ bán đây."
Ngón tay mọc kén cọ vào vỏ dưa láng o, Trình Trì gật đầu hỏi. Giọng nói vẫn có chút nghèn nghẹn: "Bán thế nào vậy ạ?"
Bà cụ nghe thấy thế thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nở nụ cười thiện ý: "Đó giờ không phải cháu không thích ăn dưa hấu sao? Là mua cho ai vậy? Nếu cháu muốn mua, bà bán bảy mao tiền một cân."
Trình Trì lắc đầu nhìn bà cụ gầy guộc lam lũ đứng trước mặt. Hắn tùy tiện chỉ dưa hấu trong sọt: "Không cần đâu ạ, Lưu thẩm, bà bình thường bán sao thì cứ bán cháu vậy đi. Cháu lấy hai quả."
*
Chạng vạng chiều. Tuyết Úc đang ngủ say thì bị một trận thanh âm ầm ĩ đánh thức.
"Ây da ây da, cháu cứ đi gặp thử xem. Tiểu cô nương kia vừa xinh đẹp lại thiện lương, người cũng chịu thương chịu khó. Nếu cưới được thì có phúc lắm đó!"
"Nể mặt mũi bà dì này, ngày mai cứ gặp mặt thử xem nào. Dì có thúc ép gì đâu, nếu hợp thì cùng một chỗ, không thì thôi. Cô gái đó vừa thành thật, kiên định, dì nghĩ là cháu sẽ thích."
"Đằng nào cũng chỉ là gặp mặt, có hại gì đâu."
Ồn ã tiếng nói của đàn ông phụ nữ trộn vào nhau, lọt vào căn phòng nhỏ như thủy triều. Tuyết Úc che tai cũng nghe thấy, bèn cau mày ngồi dậy kéo góc màng cửa lên nhìn xem. Bên ngoài, một nhóm người nam nữ đều có đang vây lấy gã nông phu. Trình Trì cả người cao lớn đứng đó, bả vai căng chặt. Trên mặt hắn là biểu tình hiếm thấy khó xử. Mà bên cạnh hắn là Tống Nạo Tuân cũng trở về từ trấn trên. Hai người họ đều có thái độ hờ hững, tựa hồ vô cùng phiền chán mấy cuộc hội thoại thế này.
Trong thôn, cứ một hai năm lại thấy mấy bà mối tìm đến cửa. Thanh niên khỏe mạnh có tiền đồ đều là mục tiêu hàng đầu của bọn họ. Đặc biệt là Tống gia và Trình gia, một nhà có gia thế có tài sản, một nhà lại nổi tiếng chăm làm chịu thương chịu khó. Còn chưa kể hai tiểu tử này cũng có ngoại hình hơn hẳn mấy đám trai làng khác.
Mấy bà mối nói đến khô nước miếng, nhưng Trình Trì tựa như đầu gỗ không có chút phản ứng, còn Tống Nạo Tuân chỉ nhấp chặt môi, chẳng thèm để ý đến bọn họ. Anh quay đầu biểu tình nhàn nhạt bảo Trình Trì mở cửa vào nhà.
Tống Nạo Tuân vào cửa. Trên tay anh là nồi cơm mới mà Tống phụ muốn tặng cho Trình Trì. Anh toan đi vào bếp liền nhìn thấy trên giường gỗ trong phòng có một đôi chân mảnh khảnh. Đôi chân trắng mịn đó đang đặt trên chiếc chăn mà Trình Trì đã dùng bao năm nay.
...Bùi Tuyết Úc?
Tống Nạo Tuân sửng sốt, nhưng nhanh chóng xác định. Người trong thôn lớn lên phong tình xinh đẹp như vậy, trừ tiểu quả phu thì còn có ai đâu. Anh nhấp môi, ánh mắt trong phút chốc lạnh xuống.
Lúc trước không gặp được, lần này chính là bắt tại trận. Người này sao có thể...
Anh ta đã chạy qua nhà bao nhiêu người đàn ông, ngủ qua bao nhiêu cái giường rồi? Còn cái chăn kia, anh ta có biết nó là của Trình Trì không? Anh ta ngủ trên giường Trình Trì bao lâu rồi? Nam nhân khí vị trên giường, anh ta cứ thản nhiên ngủ trên đó??
Như thế nào lại như vậy!
Bé ngoan không biết nói lời thô tục như Tống Nạo Tuân, lúc này nghẹn khuất đến hai vành tai đã đỏ bừng. Trên mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh. Anh thật sự chưa từng thấy qua loại người như Tuyết Úc. Nếu không phải hôm nay anh phải mang nồi qua cho Trình Trì, liệu chăng sẽ chẳng bao giờ biết đến chuyện này không?
Tống Nạo Tuân cắn răng nhìn sang. Người trong phòng cũng vừa vặn ngẩng mắt thấy anh.
Chiều buông xuống không còn cảm giác oi bức mà dần chuyển sang hơi lạnh. Tuyết Úc mơ màng kéo thảm lên người. Vì còn chưa tỉnh ngủ, trên gương mặt cậu là biểu tình mềm mại hiếm có. Cậu vẫy vẫy tay như đang gọi Tống Nạo Tuân đi qua. Mặc dù trên mặt tràn đầy kháng cự, anh vẫn bước đến mép giường.
Tiểu quả phu híp mắt. Sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ nhấp nhấp như muốn nói cái gì. Thế nhưng lúc này Trình Trì đã thoát khỏi nanh vuốt của mấy bà mối và vào nhà. Hắn nhìn thấy hai người trong phòng thì có chút ngừng lại, sau đó chậm rì rì nói: "...Tuyết Úc, em tỉnh rồi."
Tuyết Úc đưa tay lau nước mắt vì buồn ngủ: "Ò."
Nam nhân khờ khạo trì độn ngoài cửa, lúc này nhanh tay mau chân đổ thêm nước ấm vào bình trà. Cả một ngày làm việc quần quật, hắn đói đến mức bụng đã dán vào lưng. Nhưng điều đó không cản được thao tác Trình Trì thuần thục rót một chén trà ấm đưa qua cho Tuyết Úc. Nhìn thấy Tuyết Úc không bài xích mà nhấp một ngụm nhỏ, trên môi lấp lánh ánh nước trong suốt, Trình Trì mới khô khốc nói:
"Lúc nãy trên đường về, tôi gặp mấy công nhân sửa điện. Bọn họ nói là đường dây bị hỏng đã sửa xong rồi."
Tuyết Úc chớp mắt. Đối với ánh nhìn chằm chằm nóng rực của người đàn ông tập mãi đã thành quen. Cậu hỏi: "Có điện rồi?"
Trình Trì gật đầu. Hắn đứng dậy mở đèn khiến căn phòng nhỏ nhanh chóng sáng bừng lên. Hắn nhỏ giọng bảo: "Nhà em chắc là cũng có điện rồi. Nhưng nếu em ngại nấu, thì ở lại ăn cơm chiều ở đây đi?"
Tuyết Úc không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Thôi khỏi, anh tự nấu cho mình ăn là được. Tiền cơm trưa ngày mai tôi gửi lại."
Trên mặt gã nông phu là biểu tình mất mát không giấu nổi, tựa như chú chó lớn bị đoạt mất khúc xương. Cả người hắn như thể rũ xuống, giọng nói cũng buồn bã chán nản: "Không cần tiền. Lần sau nếu em muốn thì có thể..."
Ầm ầm ầm.
"Tiểu Trình, dì Trương đây. Mở cửa cho dì đi!"
Trình Trì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt là một tia bực bội. Mấy bà mối trong thôn, mỗi lần kéo đến đều là người này đi trước kẻ khác theo sau. Ai đã lọt vào tầm ngắm của họ thì đừng mong sống yên ổn. Hắn thu ánh mắt, nhìn Tuyết Úc đang ngồi trên giường, sau đó lại quay sang Tống Nạo Tuân gật đầu.
"Cảm ơn thúc thúc giúp em."
Rồi hắn vội vã bước ra ngoài đối phó với dì Trương mai mối. Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn hai người. Tuyết Úc lười nhác nhìn qua Tống Nạo Tuân - người từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói tiếng nào. Môi mỏng kéo thẳng, ánh mắt anh lạnh như băng.
Đây nào phải là Trình Trì mà anh biết? Như thể đã đổi một người khác, không chỉ nói nhiều hơn, còn thật chủ động. Bưng trà rót nước, bận trước bận sau. Chỉ cần tiểu quả phu có chút động tĩnh, gã đều khẩn trương chăm sóc xum xoe. Như thể gã chính là nhân tình của cậu.
Anh đứng bên cạnh, hoàn toàn không tìm được khe hở để nói chuyện. Tống Nạo Tuân rũ mắt, ngữ khí trầm lãnh: "Tôi đi đây."
"...Ừ." - Tuyết Úc gật đầu.
Lúc nãy gọi anh lại, cậu cũng chỉ là muốn hỏi anh ta có thật là lúc sáng lên trấn trên phụ cửa hàng hay không. Mà nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy chuyện đó cũng không cần thiết lắm. Chưa kể anh lúc này có vẻ vội vàng muốn rời đi.
Tống Nạo Tuân trong lòng lại là một trận quay cuồng. Ngón tay nắm chặt, anh nhìn Tuyết Úc chằm chằm. Tiểu quả phu hoàn toàn không có ý định rời đi.
Chẳng lẽ anh ta còn muốn ở lại Trình gia, chờ gã trở về sao? Chờ gã trở về, rồi sau đó hai người sẽ làm cái gì?
Càng nghĩ, lồng ngực càng căng chặt ấm ức. Anh quay đầu dợm bước đi. Hệ thống đúng lúc này lại online, nhắc nhở Tuyết Úc giữ nhân thiết. Tiểu quả phu trong nguyên tác chính là người sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào mà cố gắng thân mật với người có tiền.
Tuyết Úc liếm môi, ngón tay hồng phấn cọ cọ trên thảm. Giọng điệu cậu nhanh chóng thay đổi, trở nên ngọt mềm mà gọi: "Tống Nạo Tuân, đợi một chút."
*
Người đàn ông chỉ mới đi được hai bước. Tuyết Úc duỗi tay liền có thể nắm lấy bàn tay anh. Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh. Đuôi mắt ửng hồng ngẩng lên.
"Anh đi đâu a?"
Tống Nạo Tuân cứng đờ người. Trong lòng bàn tay nổi lên cảm giác tê ngứa kỳ dị. Từ da thịt thấm vào xương cốt, khiến anh có chút trì độn. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra cả hai đang ở đâu. Anh đẩy bàn tay đang tác loạn của tiểu quả phu ra mà bảo: "Về nhà."
Tuyết Úc lại lần nữa cầm lấy bàn tay người đàn ông. Như thể không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh, nhẹ giọng nói: "Về nhà làm gì. Đằng nào cũng rảnh rỗi, ở lại bồi tôi đi."
"Đây là nhà Trình Trì."
"Chẳng lẽ cậu để ý chuyện này?"
Sóng lưng Tống Nạo Tuân cứng đờ. Anh nắm chặt ngón tay, yết hầu như bị vật gì chặn lại, gian nan mà nói: "Tôi không..."
"Vậy ở lại với tôi đi. Mấy ngày nay cậu đều bận bịu việc trấn trên, không nhớ tôi chút nào sao?"
Anh sa sầm mặt mũi. Người này sao có thể hư hỏng như vậy. Hết trêu chọc Trình Trì, vẫn còn nằm trên giường gã ta liền cùng anh nói mấy lời này. Anh đột ngột nhớ đến mấy lời đồn đại về cậu khi Tuyết Úc vừa chuyển đến. Người ta đồn rằng tiểu quả phu là người ham danh lợi, thích tiền, thích hư vinh, suốt ngày lả lơi ong bướm. Bây giờ anh nghĩ mình lại phát hiện thêm một điều nữa. Người này hư hỏng từ xương cốt.
Anh tự động bỏ qua câu từ ái muội, hất bàn tay mềm mại ra, cực kỳ đứng đắn mà nhấn mạnh: "Tôi phải về."
Nhưng anh lại nghe thấy giọng cậu có chút nũng nịu: "Sao lại vội vã như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn..."
Tuyết Úc quỳ trên giường. Thảm mỏng trên eo chảy xuống. Cậu đặt một tay lên cằm anh mà kéo sang nhìn mình. Môi hồng đóng mở, phu ra một hương thơm sa đọa say mê, phảng phất dụ dỗ người phạm tội. Người đàn ông cứng đờ, chỉ biết đứng đó nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm. Anh nghe thấy cậu hỏi mình:
"...Trên giường của Trình Trì, chạm vào tôi?"