Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng

Chương 24: Tg1 (24)




Ngày hôm sau, Tuyết Úc cảm thấy việc thở dốc cũng trở nên khó khăn. Cậu ý thức được giới hạn của mình đang đến gần và gọi hệ thống trong đầu.

"Thống, có phải hôm nay tui sẽ cưỡng chế thoát ly không?"

[Đúng vậy. Ký chủ phải chuẩn bị tinh thần, vì che chắn đau đớn không còn nữa nên sẽ hơi khó chịu đó.]

Tuyết Úc ôm ngực oán trách: "Nhanh chút được không, tui đau muốn chết..."

Hệ thống kiểm tra tiến độ và trả lời: [Không còn nhiều thời gian nữa đau, 1 giờ nữa thôi. Ký chủ cố lên!]

Tuyết Úc cò kè mặc cả: "Trễ một phút là tui khiếu nại đó."

[.....]

Cậu nhắm mắt thở hổn hển. Đột nhiên, Tuyết Úc hỏi hệ thống: "Mẹ của Tạ Thanh Vân có phải vẫn chưa làm phẫu thuật?"

Ký chủ bẻ lái quá nhanh, hệ thống sửng sốt phản hồi: [Đúng vậy. Thụ chính vẫn chưa góp đủ tiền phẫu thuật. Mà cậu hỏi cái này làm gì?]

"Không có gì, tùy tiện hỏi chút thôi."

Tuyết Úc liếm đôi môi khô khốc. Sự khó chịu chậm rãi tăng lên. Cậu híp mắt cố nhịn cảm giác không khỏe kia lại.

"Nếu tui rời đi, công thụ chính có thể quay lại với nhau được không?"

[Theo tình hình hiện tại thì khó lắm.] - Hệ thống ăn ngay nói thật.

"Cũng phải, miệng tui đều bị chó điên gặm sưng.] - Cậu rầm rì mắng.

[Cậu ở lại thế giới này thêm ngày nữa thôi, chắc sưng đỏ không chỉ có miệng đâu.]

"......."

"Câm miệng." - Tuyết Úc bất lực lên án hệ thống không đứng đắn.

*

Ngoài trời tuyết trắng xóa. Tuyết Úc vẫn như bao ngày, lạnh mặt ngồi xuống bàn ăn. Cơm nước đã được Tạ Thanh Vân chuẩn bị đầy đủ. Trước mặt cậu là chén cơm nóng hổi còn bốc khói lượn lờ, như phủ một lớp sương mù lên hàng mi rậm.

Phó Dương đang đi mua đồ. Cả đêm qua và cho đến tận rạng sáng 4 5 giờ, hắn vẫn liên tục nhắn tin xin lỗi. Thế nhưng Tuyết Úc tắt điện thoại nên không để ý đến. Cậu cầm đũa, toan ăn cơm. Cổ tay lại bị Tạ Thanh Vân đè xuống. Anh nhìn cậu, lông mày thanh tú nhíu lại.

"...Thần sắc em hơi kỳ lạ."

"Có gì đâu mà kỳ lạ?" - Tuyết Úc nhàn nhạt rút tay về. Biểu tình gương mặt vẫn dửng dưng và hững hờ.

Tạ Thanh Vân quan sát cậu, nhẹ nhàng nói: "Sắc mặt hơi kém. Em không thoải mái chỗ nào sao?"

Tuyết Úc cảm thán thụ chính nhạy bén tinh tế. Cậu chớp mi, phủ nhận: "Không có, là anh suy nghĩ nhiều."

Miệng nói như vậy, nhưng thần sắc của cậu lúc này thật sự rất không ổn. Gương mặt nhỏ trắng bệnh xanh xao. Mí mắt uể oải rũ xuống, đôi môi thường đỏ ửng có chút khô ráp nhạt màu. Da thịt trắng nõn như nhuốm màu ốm yếu bệnh tật, mạch máu ở tay ẩn hiện.

Thoạt nhìn cứ như thể, cậu sẽ tan biến bất kỳ lúc nào.

Tuyết Úc cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Tạ Thanh Vân. Nhưng cậu không ngẩng đầu, vẫn bình tĩnh mà nâng chén uống một ngụm cháo. Ngụm cháo còn chưa nuốt xuống, cậu đột ngột đứng dậy, loạng choạng chạy đến bồn rửa ray và phun ra.

Tạ Thanh Vân đứng đằng sau. Bàn tay to rộng khẩn trương xoa trên lưng cậu, giấy sạch được nâng đến môi.

"Dạ dày không thoải mái sao?"

Không phải dạ dày khó chịu, mà trái tim của Tuyết Úc thật đau. Phun hết đồ ăn, nước mắt sinh lý của cậu trào ra khiến đôi mắt ướt dầm dề. Miệng nhỏ thở hổn hển khó nhọc. Cậu đau đến mềm chân. Cánh tay của Tạ Thanh Vân luồn dưới eo cậu giữ cậu kề sát anh. Đã rất lâu rồi hai người không kề cận như vậy.

"Tôi đỡ em ra ngoài."

Da thịt mềm như bông trong tay khiến Tạ Thanh Vân sững người. Anh khàn giọng cúi đầu nâng tiểu thiếu gia lên. Trái tim như bị bóp nghẹn. Gương mặt trắng bệch, hô hấp run rẩy. Người vốn ương ngạnh ngang tàng lúc này mềm mại đáng thương vô lực để anh bế trong ngực. Như thể bây giờ dù anh có làm gì, Bùi tiểu thiếu gia cũng không có sức lực để mắng mỏ.

Cảm giác bất an nồng đậm trỗi dậy. Anh mím môi đặt cậu lên sofa, ngữ khí nghiêm túc vô cùng.

"Gần đây em có dùng thuốc gì không? Có còn đi kiểm tra định kỳ ở bệnh viện?"

Tim nguyên chủ có vấn đề, điều này ai cũng biết. Bùi Tuyết Úc luôn phải sống nhờ cậy thuốc men. Tuy vậy, nguyên chủ biết bản thân sớm muộn gì cũng chết cùng căn bệnh nan y này. Vậy nên cậu ta đôi khi chẳng thèm uống thuốc. Trong mắt cậu ta, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chân lý cuộc đời này.

Tuyết Úc cuộn người không trả lời. Một thân ướt đẫm mồ hôi, tựa như thỏ con vừa được vớt lên từ nước. Chỉ có gập người ôm đầu gối chính mình mới giúp cậu giảm đi cơn đau. Đau đớn như sóng thần ập vào xúc cảm Tuyết Úc, cậu thực sự muốn chết luôn, chết ngay lúc này!

Tạ Thanh Vân lau mồ hôi bên thái dương cậu: "Tôi đi lấy thuốc cho em."

Anh còn nói điều gì nữa, nhưng Tuyết Úc không nghe được. Đầu óc cậu mơ hồ vặn vẹo, cảm giác nóng bừng như thiêu đốt nội tạng cậu. Tạ Thanh Vân vội vàng trở lại cùng thuốc. Nhưng sắc mặt Tuyết Úc đã tái nhợt đi rất nhiều. Cậu nằm trên sofa, đôi mắt nhắm chặt, tựa như không còn sinh khí.

Tạ Thanh Vân lúc này mới nhận ra, cơn đau này của tiểu thiếu gia lúc này không phải là thứ có thể làm dịu đi bởi vài viên thuốc. Sự việc diễn ra quá nhanh, quá ngẫu nhiên. Tuyết Úc nghiêng người, suýt nữa rơi xuống đất. Tạ Thanh Vân nhanh chóng ôm lấy tiếp được cậu.

Lúc này Tuyết Úc đã hoàn toàn vô lực nằm gọn trong lòng anh. Hô hấp mỏng manh, càng lúc càng yếu đi. Anh cố trấn tĩnh. Đầu ngón tay run rẩy, Tạ Thanh Vân mang người chạy đến cửa.

".... Tôi đưa em đi bệnh viện. Nhanh lắm, không sao đâu, không sao đâu..."

Bước chân vững vàng sải dài. Cánh tay rắn rỏi dù bị đả thương đổ máu lúc này run nhẹ. Giọng nói anh trầm ổn, nhưng hơi thở gấp gáp lạ thường.

"Nhịn một chút thôi, sẽ đến bệnh viện ngay."

Trái tim Tuyết Úc như bị người mạnh mẽ cắt xẻo. Mồ hôi chảy dài bên thái dương cậu. Cậu rũ mi, cất giọng nói nghẹn ngào yếu ớt: "Để tôi xuống, không cần đi."

Tạ Thanh Vân dường như không nghe thấy. Không biết là đang an ủi chính mình hay Tuyết Úc, anh run rẩy nói: "Tôi đã bắt xe rồi. Mười phút thôi là đến bệnh viện thành phố. Em lạnh không?"

Tuyết Úc nỗ lực lắc đầu, sức lực nói chuyện cũng tan biến. Đối với người bệnh phải thật nhẹ nhàng, không được quá khẩn trương sẽ khiến bệnh nhân càng lo lắng. Do vậy, Tạ Thanh Vân nỗ lực giãn đôi lông mày, cố nói chuyện với cậu bằng ngữ điệu nhẹ nhàng.

"Không lạnh thì tốt. Lúc sáng em ăn ít quá, khi nào họ khám xong về ăn thêm chút nữa đi. Em có muốn ăn gì không?"

"............"

Vẳng đến từ xa là tiếng còi cảnh sát mơ hồ. Tạ Thanh Vân không nghe thấy câu trả lời, anh sợ hãi hạ mắt.

".....Tuyết Úc?"

"Bùi Tuyết Úc!!"

*

Một năm trôi qua. Gió bắc ác liệt.

Bùi tiểu thiếu gia được đẩy vào phòng giải phẫu. Nhiều giờ nỗ lực cứu chữa, cậu ra đi giữa trời đông giá rét. Bùi gia vốn đã dự tính được ngày này. Gia quyến chỉ tổ chứ một buổi lễ tang điệu thấp, trừ bỏ người thân thích cũng chẳng có mấy người đến viếng.

Truyền thông chỉ đưa một tin nhỏ. Có người đọc xong thổn thức vận mệnh vô thường, có người mang làm đề tài tám chuyện, có người ồn ã thảo luận nhiều ngày. Sau cùng, tin tức thú vị hơn cũng vùi lấp lời đàm tiếu về Bùi tiểu thiếu gia. Cậu được gia đình an táng trong nghĩa trang trên núi.

Chớp mắt, thời gian đã trôi qua hơn 5 năm.

Trường đại học đông đúc sinh viên tan trường. Trên sảnh chính, những tủ kính và khung ảnh phản chiếu hàng người rảo bước qua lại. Ở đó, một khung hình là nổi bật hơn cả. Gương mặt lãnh đạm tuấn tú, tựa như điêu khác. Giữa một rừng chân dung cười tươi, chỉ có người thanh niên là vẫn giữ nét mặt lạnh lùng đó.

Người ở Đàm thị đa số đều biết anh ta. Người vốn đang là sinh viên ngành thể dục theo đuổi con đường chuyên nghiệp. Con đường rộng mở, nhiều người chiêu mộ. Thế nhưng, vào năm 2 đại học, anh ta từ bỏ mọi thứ mà bắt đầu lại trên con đường y dược.

Anh ta ít nói chuyện, không kết giao cùng ai. Tính tình cổ quái, đơn độc, anh đặt trọn tâm trí trong học tập, sau khi tốt nghiệp liền ra nước ngoài. Sau này trở thành tiến sĩ, thời gian nhàn rỗi anh sẽ quan tâm đến những ca bệnh khó và hiếm gặp.

Nghe nói, anh có một người mẹ bị bệnh nặng. Do phí phẫu thuật rất cao, nên anh luôn phải bôn ba làm đủ nghề. Nhưng sự thật là, anh có tiền. Mỗi một tháng, trong tài khoản của anh đều đặn sẽ có một số tiền được gửi vào. Qua một năm, số tiền đó tựu lại vừa đủ chi tra viện phí cho mẹ. Thế nhưng anh ta một đồng cũng không đụng vào.

Trong thời gian du học nước ngoài, anh vẫn tiếp tục làm thêm và nhanh chóng kiếm đủ tiền phẫu thuật cho mẹ. Phẫu thuật thành công, mọi chuyện tiếp theo đều trở nên nhẹ nhàng yên bình. Sinh hoạt của anh chậm rãi trở nên có quỹ đạo, buồn tẻ và vô cảm.

Là một kẻ lập dị - Người quen biết anh ta đều nói thế.

*

Phó gia vốn nhiều quy củ. Để tồn tại và trường tồn, Phó lão gia tử đã hơn một lần khuyên nhủ con trai mình kết hôn. Ông còn liên tục hạ thấp tiêu chuẩn của mình, dùng trăm phương nghìn kế để mai mối, liên hôn, thế nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt mỏi mệt của người đàn ông.

"Cha, con không có ý định kết hôn. Đừng tiếp tục can dự vào nữa."

Từ trước đến giờ, đó là lần đầu tiên cha Phó nhìn thấy bộ dáng nản lòng kia. Chẳng khí phách hăng hái, không tản mạn tùy tính, và trạng thái đó của hắn cứ kéo dãi mãi.

Phó lão gia tử cảm thấy, con trai ông vẫn bình thường, nhưng cũng không được bình thường lắm. Hắn vẫn giải quyết công việc ổn định, đàm phán quyết đoán. Gia sản vẫn không ngừng tăng lên. Chỉ có một điều lạ, hắn có vẻ quan tâm đến một ngôi mộ ở nghĩa trang trên núi. Phân phó người quét tước, tu sửa hàng ngày.

*

Mỗi khi trời rợp tuyết, bọn họ lại đến.

Trước ngôi mộ của Bùi tiểu thiếu gia, hai bóng người thon dài đứng đó. Một người thanh lãnh tuấn dật, một người nghiêm nghị đĩnh bạt.

Họ đứng từ ban ngày, đến hoàng hôn, đến khi hai vai đều phủ đầy tuyết trắng.

*

Cục xuyên nhanh âu sầu tóm tắt kết quả. Dù cho tổng cục có cố gắng chỉnh sửa cốt truyện như thế nào, điều chỉnh tuyến tình cảm hai nam chủ ra sao. Đã hơn một lần, cục cố gắng can thiệp vào ký ức công thụ chính để xóa đi trí nhớ về Bùi Tuyết Úc. Thế nhưng cuối cùng, mọi phương pháp đều thất bại. Và họ quyết định từ bỏ thế giới này.

Khi Tuyết Úc bị cưỡng chế thoát ly, cậu rơi vào một không gian tăm tối. Thân thể vẫn còn vương lại cảm giác đau đớn. Trái tim quặn thắt như bị xé rách, đau đến mức cậu chỉ biết cuộn tròn cắn môi, mí mắt nhắm chặt. Cậu nghe thấy âm thanh kỳ quái vang bên tai, nghe như tiếng vọng đến từ hư vô.

[Ký chủ số 092 - Kiểm tra đo lường hoàn tất, hệ thống trói định hoàn tất, thân phận định vị hoàn tất. Đang chuyển đến thế giới mới.]