Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 54




Cũng như thường lệ, sau khi kết thúc ca phẫu thuật vào bảy giờ tối, chân anh sẽ lại tự động mà đi đến một căn phòng bệnh quen thuộc. Trên tay không rảnh rỗi mà cầm theo bữa tối hay trái cây cho cô...

Khẽ nghĩ đến con khỉ tham ăn đó mồm nhai nhồm nhoàm và kể về bộ phim nào đó vừa mới xem xong trên ti vi, cười khúc kha khúc khích...

A ~!!...

Nghĩ đến đây, trên môi anh không kiềm được một nụ cười..

Đứng trước cửa phòng, anh khẽ mở cửa. Nhưng có điều gì đó thôi thúc cơ thể anh dừng hành động này lại. Qua khe cửa, anh thấy cô ngồi trên chiếc xe lăn lạnh lẽo ấy, một mình...

Lăng Từ Nhật bỗng cầm chặt cạnh giường, anh thấy cô nghiến răng, từng bước từng bước đặt bàn chân yếu ớt kia xuống sàn sàn nhà lạnh ngắt...

Nhưng chưa kịp thẳng người, cô đã té uỵch đau đớn. Trong một giây sửng sốt, suýt chút nữa anh đã mở cánh cửa ra, chạy vào mà ôm cô...

Nhưng anh đứng đó, vành mắt cũng đỏ hoe...

Anh thấy cô gượng dậy, cô cười. Sao cô lại cười?? Đừng cười... Anh ghét nụ cười giả tạo đó lắm...

Anh thấy cô càng cười lớn hơn, ngày càng lớn, nhưng sau đó dường như bị át đi bởi tiếng khóc nức nở...

Anh thấy cô ôm ngực trái đầy thê lương, anh thấy cô gào thét trong thống khổ. Cô xé chăn nệm, cô đập vỡ bình hoa, cô hất đổ cả bình nước sôi bên cạnh bàn. Mà anh, ngay lúc này anh chỉ có thể vô dụng đứng nhìn...

Trong ánh sáng le lói ảm đạm của ánh đèn khuya, bóng lưng gầy gò đơn côi của cô khẽ run lên từng hồi...

Anh thấy sóng mũi mình cay cay...

Từ khi nào mà người con gái năng động hoạt bát ngày ấy lại trở nên như thế này??

...

Ngay lúc đó, cả thần kinh anh gần như ngừng đập khi thấy Lăng Từ Nhật bỗng dưng cắn thật mạnh vào đùi mình. Máu ứa ra, thấm cả vào đồng phục bệnh nhân..

Anh xô cửa chạy vào, ôm chặt lấy cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô van xin...

- Dừng lại đi...

Anh cảm nhận được cả thân hình cô phút chốc tê cứng, nhưng tuyệt nhiên vẫn cắn chặt, không nhả ra...

Anh bảo cô nhả ra, cô lại càng cứng đầu cắn chặt hơn. Anh tức giận, liền bóp hai má cô kéo ra...

Cô đau điếng nhả ra. Nhưng sau đó tiếng òa khóc lại tràn ngập cả căn phòng...

Anh đau lòng, càng siết chặt cô trong vòng tay. Anh nghe thấy tiếng nói cô nghẹn ngào trong tiếng nấc...

- Tôi phải làm sao đây??... Ông nói đi, tôi phải làm sao??...

Anh không nói, ôm chặt cô hơn...

- 7 năm nằm liệt giường bất tỉnh, tôi đã được cái gì??... Không gì cả... Giờ thì sao?? Tôi không thể đi được nữa, tôi tàn phế rồi... Ông trời thật bất công, tôi chỉ mới 21 tuổi thôi mà...

Anh nghe giọng cô khản đặc, gào thét trong thê lương...

- Tôi còn là gánh nặng cho mọi người. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng... Ông nói đi, còn ai có thể cần tôi nữa??...

- Tôi cần!!!...

Anh bỗng nói lớn khiến cô giật thót. Anh quay cô lại, điểm nhẹ lên trán cô một nụ hôn nhẹ...

- Tôi cần em...

Cô nấc lên...

- Kể cả khi tôi không đứng được?!!!...

- Tôi sẽ làm đôi chân cho em...

- Tôi sẽ trở thành gánh nặng!!!!...

- Không sao, tôi nguyện mang theo gánh nặng đó...

Cô không nói gì nữa, càng òa khóc lớn. Anh đau lòng hôn nhẹ lên viền mắt cô, thủ thỉ...

- Tôi sẽ chăm sóc em cả cuộc đời này... Nên nhóc con, lấy tôi nhé?!...

Cô giương đôi mắt đỏ hoe ngập nước lên nhìn anh một hồi. Gương mặt thoáng đỏ... Định mở miệng nói gì đó, ngay sau đó bị nụ hôn của anh chặn họng...

- Không cho phép từ chối!!...

- Nhưng... nhưng....!! - khoé môi cô lắp bắp. Cô vui thật thì có vui ấy, nhưng kết hôn?? Cô vốn biết anh không có thích cô mà...

Vì lòng thương hại mà kết hôn với cô?? Cô mới không cần...

Thấy gương mặt nhỏ nhắn khẽ phụng phịu, anh liền nhướn mày hỏi nhỏ...

- Thế do em không thích tôi??...

Cô khẽ giật thót, cũng biết rằng gương mặt mình giờ đây đỏ đến mức nào... Cô khẽ lắc đầu, ba chữ từ trong khóe môi khó khăn lắm mới nói ra được...

- Tôi... thích...

Anh khẽ cười...

- Nhưng tôi lại không thích em...

Lăng Từ Nhật nghe đến đây, lòng trĩu nặng, buồn bã lại tràn ngập trong đôi mắt...

- À...

- Mà là tôi yêu em...!!

Nghe đến đây, Lăng Từ Nhật nước mắt cô lại tuôn rơi, lập tức xà vào lòng anh nói đầy nghẹn ngào...

- Tôi cũng yêu ông!!...

...

.

.

.

...

Một ngày nắng đẹp. Tiếng chuông nhà thờ khẽ vang lên từng hồi, báo hiệu cho một kết thúc viên mãn, cũng như là một khởi đầu mới...

- Mời cô dâu bước vào giảng đường!!...

Lời của cha vừa dứt, cửa giảng đường đã từ khẽ mở. Cha Dương khẽ đẩy xe lăn, đưa cô dâu mặc áo trắng bước vào lễ đường...

Chưa để cha mình dắt cô đi hết thảm đỏ. Anh nhìn cô e thẹn khẽ cười, lòng ngập tràn vui sướng...

Dương Khánh Nam bước lên phía trước xe lăn, khẽ bế cô lên, nhẹ nhàng như một nàng công chúa...

- A!!!

Lăng Từ Nhận ngượng chín mặt, chỉ dám vùi đầu vào áo anh...

Anh bế cô trước mặt cha xứ, cả hai cùng lập lời tuyên thệ cùng nhau đi đến hết cuộc đời này...

- Giờ thì chú rể có thể hôn cô dâu!!...

Nghe đến đây, anh liền cúi xuống. Cô lúng túng lập tức che miệng anh lại, lí nhí đầy xấu hổ...

- Đừng... Ở đây nhiều người lắm...!!

- Khụ... khụ!!

Cha xứ lúng túng ho hai tiếng, lập tức tất cả mọi người trong giảng đường đều hiểu ý mà xoay mặt đi. Dương Khánh Nam khẽ cười tà...

- Như vậy được rồi chứ??

- Ông...

Nói đến đây, anh khẽ nheo mày không vui chặn họng cô...

- Là vợ chồng rồi, mà em vẫn cứ xưng hô như thế à??...

Lần này đến lượt cô suýt sặc nước bọt... Đỏ mặt nhìn anh. Nụ cười kia như đang trêu ghẹo cô càng khoét sâu hơn...

Lúng túng, cô hôn nhẹ nhàng lên môi anh. Gió khẽ thoáng qua như mang đến lời chúc mừng cho đôi bạn trẻ...

- Được rồi đồ ngốc, giờ thì anh thật xấu xa!!...

...

End.

.

Vậy là bộ truyện này cũng đã đi đến hồi kết, chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi trong suốt thời gian qua...

Mong rằng chúng ta sẽ vô tình gặp lại trong một bộ truyện nào đấy!! ^_^

Thân~