Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 49: Bắt đầu mới - bắt đầu không có em





- Anh... em rất thích anh, anh có thể quen em không??

- Xin lỗi!! - cái giọng trầm trầm vang lên giữa không khí - Tôi đã có bạn gái rồi!!

Nói xong, người đàn ông lạnh lùng xoay lưng bước đi, để lại tiếng khóc nức nở của người con gái vang dội trên hành lang...

... Xung quanh lại bắt đầu vang lên tiếng xì xào...

- Thấy chưa thấy chưa?? Lại thêm một người bị từ chối rồi kìa mà không nghe!! - một người khoanh tay trước ngực...

- Tiếc thật đấy!! - một người chép miệng vẻ tiếc nuối - Hiếm khi lại có một người vừa trẻ tuổi vừa tài hoa lại còn đẹp trai. Haizzz... Thật đúng là...

Rồi không hẹn mà cùng ngước đôi mắt thông cảm vê phía nữ y tá kia...

Dương Khánh Nam - một bác sĩ năm nay vừa tròn 22 tuổi. Nghe nói đã đậu bằng bác sĩ khi 19 tuổi, thực tập hai năm rồi bắt đầu lên làm bác sĩ chính thức...

Một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài. Từ ngày đó đến nay, cũng đã bảy năm rồi...

...

- Bác sĩ Dương!! Viện trưởng cho gọi anh đến phòng hợp...

- Được!! Tôi đến ngay!!

Dương Khánh Nam nhặt lên tập hồ sơ, rồi cũng quay bước theo nữ y tá mới đến...

7 năm. 7 năm nay anh đã phấn đấu để trở thành cái gì, bản thân anh quả thật trước kia cũng chưa từng nghĩ đến...

Bác sĩ?? Đến cả ba mẹ anh cũng rất kinh ngạc về vấn đề này. Mọi người cứ nghĩ, anh trở thành bác sĩ, nhất định là có nguyên do...

7 năm, mọi người cũng đã quên mất cô, quên cái chết của cô, nỗi đau cũng dần được xoa dịu...

Còn anh thì sao?? Anh không thể quên cô, vì biết mỗi khi nghĩ đến cô, tim anh lại đau nhói...

Anh trở thành bác sĩ để làm cái gì, chữa bệnh cho mọi người để làm cái gì trong khi chính vết thương, chính căn bệnh của anh cũng không thể nào xóa mờ được...

...

Rầm....

- Tên này!! Sắp được làm phó viện trưởng nên có cái thái độ làm việc đó phải không????

Cao Đường Quân gầm lên đầy tức tối. Nữ viện trưởng này mới nhận chức ba năm trước, đồng thời cũng chính là bậc tiền bối chăm sóc cho Lăng Từ Nhật một quãng thời gian dài trước đây...

Trái ngược với gương mặt gần 40 không chút nếp nhăn kia, anh chỉ bình tĩnh...

- Tôi chỉ muốn xin nghỉ phép một tuần...

- Để làm gì???

-...

Dương Khánh Nam im lặng không nói, càng làm Cao Đường Quân thêm tức giận...

- Được, được lắm!! - Cao Đường Quân gầm từng tiếng nhỏ - Một tuần tới cứ nghỉ đi, nghỉ rồi tràn họng vào. Đến khi hối hận mà tức chết thì đừng có mà đến tìm tôi!!

Cao Đường Quân tức giận gầm lên chỉ thẳng mặt anh, đuổi ra khỏi phòng không thương tiếc...

...

- Bác sĩ Dương, lại bị viện trưởng mắng sao??

Một đồng nghiệp lên tiếng quan tâm, anh khẽ cười lắc đầu...

- Bà cô đấy còn hơn mẹ tôi ấy, khó tính khủng khiếp!!...

Nói rồi, cả hai lại cùng bật cười. Viốt nước mắt, người đồng nghiệp kia lại lên tiếng...

- Mà nghỉ phép một tuần lận, có việc gì quan trọng lắm sao??

- Ừ!! - nói đến đây, ánh mắt Dương Khánh Nam dịu lại, khẽ cười - Đi thăm bạn gái của tôi!!

- A!! Bác sĩ cứ như vậy thì đồng nghiệp nữ của chúng ta sẽ đau lòng mà chết mất thôi!!

Dương Khánh Nam lắc đầu, cười không nói, rồi cũng mau chóng quay lại chỗ làm việc của mình...

Bạn gái?? Phải rồi, đi thăm bạn gái của anh...

.

.

.

...

- Alo!! Anh đến sân bay rồi!!

- Anh Nam!! Em đứng ở đây, anh thấy không??

Nghe vậy, Dương Khánh Nam láo liếc nhìn khắp sân bay. Lập tức ánh mắt nheo lại mang theo ý cười, nhìn theo bóng dáng quen thuộc kia đang chạy lại...

- Anh Nam!! Anh đến rồi!!

- Ừ!! Lâu quá không gặp em, ra dáng thiếu nữ rồi đấy!! - Dương Khánh Nam vui vẻ xoa đầu Lăng Nhã Linh - Cô chú thế nào rồi??

- Họ vẫn khoẻ ạ!! - Lăng Nhã Linh híp mắt, đôi mắt lại láo liếc nhìn xung quanh. Anh chợt phì cười...

- Tiếc cho em quá!! Tên nhóc kia một tuần nữa mới đến!!

Bị nắm thóp, Lăng Nhã Linh giật thót một cái, rồi xấu hổ cúi đầu...

- Được rồi được rồi!! - Dương Khánh Nam khẽ ho khan - Chúng ta đi chứ??

Lăng Nhã Linh gật đầu. Song, bóng dáng hai người cũng biến mất trong dòng người tấp nập...

...

Dương Khánh Nam cùng Lăng Nhã Linh ngồi trên taxi, vui vẻ nói chuyện. Chợt nhìn ra cửa sổ. Một cảnh tượng khiến Dương Khánh Nam suýt nhảy dựng...

...

Đối diện bên kia đường là một bóng dáng hết sức quen thuộc...

Viện trưởng Cao Đường Quân?? Sao lại ở Úc??...

Khẽ nheo mày đầy khó khăn, anh ép mình phải quay lại cuộc nói chuyện.... Lăng Nhã Linh nhìn anh, trong ánh mắt bỗng dưng chứa đầy sự nghiêm túc...

- Anh ~!! Em không muốn chúng ta hy vọng nhiều rồi thất vọng nhiều, nhưng...

Lăng Nhã Linh ngước lên nhìn anh, khẽ mím môi...

.

.

.

.

- Nếu như em nói, có thể chị vẫn còn sống thì sao??