"Trứng đâu?" - Gia Quân nhướng mày nhìn tô mì nóng hổi trước mặt mình, cầm đũa chọc chọc mà hỏi.
An Lạc mím môi nhìn hắn, nắm tay siết chặt, sau đó lắc lắc đầu, ý bảo làm gì có mà hỏi, phòng trọ cậu không có tủ lạnh nên hiển nhiên sẽ không trữ trứng, lúc nào muốn ăn lắm mới bỏ tiền ra mua.
"Không cho?"
Gia Quân chống cằm, hắn rõ ràng hiểu được ý của nhóc câm nhưng lại cố tình dịch sai, trông bộ dạng rặt một phường lưu manh muốn chọc ghẹo trai nhà lành.
An Lạc nghe hắn hỏi lại thì muốn gật đầu lắm, đúng là nếu có cậu cũng không để cho Gia Quân ăn thật, thậm chí còn muốn ném vào mặt hắn một cái trứng ung nữa kìa. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng An Lạc vẫn xua xua tay với hắn, sợ lần này hắn lại không hiểu, cậu còn cẩn thận lôi cuốn sổ chuyên dùng để ghi chi tiêu hàng ngày của mình ra viết lên.
"Nhóc con nghèo nàn."
Gia Quân miệng muốn cười vì hành động thành thật của cậu nhưng khóe môi quả thật đau quá, cuối dùng chỉ "Shhh" một tiếng rồi bắt đầu xì xụp ăn tô mì trông chẳng có chút hấp dẫn kia.
An Lạc thấy hắn ăn thì hơi thòm thèm tẹo, chỗ mì này cậu mới mua hôm trước, là loại mì giá rẻ sắp hết hạn của tiệm tạp hóa gần trọ, dù vậy cậu vẫn tiếc lắm không ăn bao nhiêu cả, có lúc vì thế mà không phát hiện được mì đã hết hạn gần 2 năm trời, cũng may trời sinh bụng khỏe nên vẫn yên ổn, chỉ là sau lần đó cậu sẽ cẩn thận hơn thôi.
"Ăn không?"
Gia Quân vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp được đôi mắt nhìn chăm chăm vào tô mì của mình, dù cậu ngay lập tức xoay đi vờ ngắm cảnh đêm bên ngoài nhưng hiển nhiên làm sao diễn trò được với Gia Quân.
An Lạc như thường lệ lại lắc lắc đầu với hắn.
"Thật sự." - Gia Quân nhướng mày nhìn cậu.
An Lạc chắc nịch gật đầu.
Ọc ọc ọc...
Không gian thoáng chốc có chút xấu hổ. An Lạc không tự nhiên ngó quanh phòng mình, trong bụng thầm mắng lẽ ra hôm nay có thể ngủ sớm rồi, ngờ đâu nhờ ơn ai đó mà giờ còn thêm cả cảm giác đói bụng nữa.
"No rồi, ăn đi, nấu không ngon gì cả."
Gia Quân đẩy tô mì mới ăn được mấy đũa qua, đoạn ngã người nằm xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn cậu.
An Lạc lúc đầu có hơi ngơ ra, nhưng rồi cảm thấy tức giận, mì gói thì còn có thể nấu thế nào mà lại chê cậu nấu dở chứ, cậu nhìn tô mì chẳng vơi đi mấy trước mặt, gắp liền vài đũa bỏ vào miệng, nhai nhai như thể đang nhai đầu của tên xấu xa đó vậy.
Gia Quân thu toàn bộ biểu cảm của An Lạc vào trong mắt, hóa ra lúc nhóc con không vui sẽ là bộ mặt này, nhìn vừa buồn cười lại có chút kích thích người khác ăn hiếp cậu. Mặc dù Gia Quân cũng từng thấy qua nhiều sắc thái trên gương mặt non nớt ấy, nhưng đa phần An Lạc đều thể hiện một vẻ khá... đạm mạc. Giống như không muốn bất kỳ thứ gì trên thế gian này có thể ảnh hưởng đến nhóc vậy. Gia Quân nhớ có một buổi trưa nọ, khi đó trời đang đổ mưa, cơn mưa không lớn lắm, chỉ là nó vẫn khiến người đi trên đường ướt rũ rượi. An Lạc vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc của cậu, giữa con hẻm âm u hôi hám, một thiếu niên ngơ ngẩn thổi bóng nước, Gia Quân chẳng biết cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào, chỉ thấy cậu như hòa vào làm một với những giọt mưa lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng, trong veo.
"Phải rồi..."
Gia Quân sực nhớ đến cái điện thoại vừa mua tối nay, hắn mò mò tìm kiếm trong túi quần, nhưng lúc đụng trúng ngay lập tức hơi nheo mắt lại.
"Mẹ nó! Lũ chó!"
Màn hình điện thoại nứt toác chẳng còn nguyên vẹn, không biết có hỏng đến phần trong không, Gia Quân tức giận mắng nhỏ một tiếng sau đó đút nó trở lại vào túi. Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy đôi mắt đen láy của An Lạc đang tò mò chờ đợi hắn nói hết câu.
"Ăn xong nhớ rửa chén."
An Lạc bĩu môi húp nốt nước mì còn sót lại, thầm nghĩ còn cần hắn nhắc nhở sao, đây là nhà của cậu cơ mà.
Đến lúc An Lạc dọn dẹp xong xuôi hết thì cũng đã hơn một giờ sáng, cậu chần chừ nhìn cái người đã ngủ say như chết trên sàn nhà mình. An Lạc lén dùng chân đá đá hắn mấy cái, thấy người chỉ hơi cựa quậy nhưng vẫn không tỉnh, cậu bắt đầu đấu tranh ý chí xem có nên tiếp tục cố gắng gọi hắn dậy hay không. Cuối cùng cậu cũng không chống đỡ nổi thân mình, quyết định ra ngoài đóng cửa lại cẩn thận, sau đó trải chiếu ra rồi lùi vào sát vách mà nằm xuống.
Sàn nhà buổi tối lạnh căm, An Lạc quấn chăn một hồi thì mở lớn mắt nhìn Gia Quân đằng kia, đột nhiên lương tâm cảm thấy có chút bứt rứt, người này đã say xỉn còn nằm đất, lỡ có chuyện gì cậu cũng gánh không nổi, nghĩ như vậy liền mang cái chăn duy nhất của mình sang đắp cho hắn, còn cẩn thận kéo lên tận cổ vì sợ gió lùa vào.
"Hắt xì!"
Gia Quân tỉnh dậy bởi có thứ gì đó cứ chọt vào mũi hắn. Giữa bóng đêm hắn mơ hồ nhìn thấy một cái đầu xù xù vùi trước ngực mình, mái tóc thoang thoảng mùi hương của loại xà bông cục rẻ tiền. Sau một hồi ngơ ngác chờ hồn phách quay về, hắn mới xác định được thứ đang tựa vào lòng mình là An Lạc, bởi vì tấm chăn duy nhất đã nhường cho Gia Quân mất rồi nên cậu hơi lạnh, cứ thế vô thức lăn về nguồn nhiệt duy nhất trong phòng.
Gia Quân yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu, trông nó ngoan ngoãn và điềm đạm quá chừng, lúc ngủ cậu cũng im lặng lắm, chỉ có cánh mũi phập phồng khe khẽ mới khiến cho người ta biết đây cậu chẳng phải một con búp bê vô tri.
Gia Quân nhìn An Lạc rất lâu, đáy mắt bình lặng chẳng rõ đang nghĩ gì, mãi đến khi có ánh đèn xe hắt vào cửa sổ mới khiến hắn hoàn hồn. Hắn chậm rãi rút tay ra khỏi cái chăn đang quấn mình như con tôm luộc, không cần đoán cũng biết đây là kiệt tác của ai, Gia Quân phát hiện giấc ngủ của nhóc câm dường như rất nông, bởi mỗi một động tác của hắn dù rất nhẹ nhàng cũng làm cậu giật mình khe khẽ.
Sau khi thoát mình ra được tấm chăn chẳng dày dặn bao nhiêu của An Lạc, Gia Quân cẩn thận quan sát cậu lần nữa, xác định người ngoại trừ hơi nhíu mày một chút thì vẫn còn đang ngủ, hắn mới thở phào một hơi. Gia Quân trả lại chăn cho cậu, còn chu đáo ghém gốc chăn để hơi lạnh không lùa vào, sau đó mới lẳng lặng mở cửa ra ngoài.
Lúc này trời đã tan tản sáng, có vài người cũng đã bắt đầu một ngày mưu sinh mới của mình, xa xa có thể nhìn thấy được vài cột khói nghi ngút từ hàng hủ tiếu sớm, mùi thơm quyện vào không gian hấp dẫn những người đi đường khác. Gia Quân đưa mắt quan sát khu trọ nghèo của An Lạc, chẳng hiểu sao hắn thấy nơi này làm lòng hắn nặng nề quá, đoạn hắn quay lại nhìn vào cửa sổ phòng An Lạc, cuối cùng bỏ hai tay vào túi quần rời đi.