Thu Anh Đào rúc vào bên cạnh Mộ Giai Nam, ôm chặt cánh tay Mộ Giai Nam, trong lòng nàng có kiên định:
“Đúng rồi, sao ngươi lại giả vờ mất trí?”
Mộ Giai Nam ngẩn ra:
“Ai giả mất trí, ta vốn không quen bọn họ.”
Thu Anh Đào nhướng mày:
“Được lắm Mộ Giai Nam, ngươi cứ giả ngu đi.”
“…” Mộ Giai Nam đưa tay, rất nhanh nắm chặt tay nàng, hắn quả thật khôngmuốn nhắc lại chuyện phát sinh trên núi, có thể xem như bí mật không thể cho ai biết đi, cũng có thể nói hắn hy vọng người nào đó tự giác ngộ.Hơn nữa, sau khi hắn xuống núi cảm xúc có chút không ổn định, hơn nữakhi hắn nghe được tin tức Nữu Nữu và Thất hoàng tử thành hôn, tinh thầnhoàn toàn suy sụp .
Thu Anh Đào chỉ biết Mộ Giai Nam có gìđó giấu nàng, hắn vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, nhớ tới đoạn thời gian sống không bằng chết của mình, nàng nhất thời căm giận chỉ tríchnói:
“Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi như thế nào không? Ngươi nếu còn sống vì sao không lập tức xuất hiện hoặc cho ta vài tínhiệu, ngươi quá đáng thật, hại ta tan nát cõi lòng!”
“Rất không phân rõ phải trái, ta lúc ấy ở trên đỉnh núi, thời tiết ác liệt, ta không thể liên hệ nha.”
“Nhưng là ngươi làm sao lại bị thương? Còn có bóng người rơi xuống vách núi là ai vậy? Có phải ngươi gặp kẻ địch?”
“Rơi xuống?”
“Đúng vậy, rất nhiều người đều nhìn thấy một cái bóng đen từ vách núi rơixuống đáy cốc, ngọn núi cao như vậy, đoàn người vì tìm kiếm ngươi cũngbôn ba hơn mười ngày, ta lúc đó nhìn thấy cái bóng đó nên nghĩ là ngươi, mới một ngụm máu đen phun ra, không ngờ lại có thể nói chuyện được…”
“Máu đen?”
“Ân, nguyên lai ta không phải trời sinh câm điếc, là có người thừa dịp nương ta mang thai, hạ độc trong thuốc dưỡng thai, vốn định giết ta, khôngngờ lại hại chết nương, cha ta sau khi biết được chân tướng, trong lúctức giận đã giết tên hỗn đản đó!”
“Ngưu đại thúc vì chuyện này mới giết người?”
Mộ Giai Nam vẫn trong trạng thái bình tĩnh, hắn giống như nghe một câu chuyện không liên quan đến mình.
“Uy ! Ngươi biểu hiện chút kinh ngạc không được sao? Ta luôn muốn hỏi ngươi vần đề quan trọng nhất, ngươi cư nhiên còn giả ngu?”
Thu Anh Đào buông Mộ Giai Nam ra, sau đó ngồi vào bàn bên cạnh.
Mộ giai nam có chút suy nghĩ sau đó nói:
“Thế gian căn bản không có Lam Thảo linh chi.”
Thu Anh Đào ngẩn người, tuy rằng nàng từng không tin quỷ thần, nhưng nàngcũng hồ đồ xuyên qua, chứng minh thế gian thật sự có tiểu quỷ đại thần:
“Vậy mà nghe Yến Hồi đại sư nói cứ như thật, ông ấy còn nói Lam Thảo linhchi chân dài biết chạy, có pháp lực có thể ngăn cản người lên núi, chonên chúng ta liền lo lắng, nghĩ ngươi lọt vào công kích của Lam Thảolinh chi!”
Mộ Giai Nam cười một tiếng:
“Chỉ là một cọng cỏ linh chi làm sao công kích ta? Nàng cũng không động não.”
“Ngươi đừng vòng quanh Mộ Giai Nam!”
Thu Anh Đào tức giận chạy đến bên giường, trừng mắt nói:
“Ta thật sự rất ngạc nhiên, ngươi đến tột cùng gặp phải chuyện gì, thành thật khai báo đi.”
Mộ Giai Nam đưa tay ôm nàng vào lòng:
“Nàng là nguyện ý tiếp tục ở lại Hoàng thành hay là theo ta trở về làm sơn trại phu nhân?”
Thu Anh Đào xấu hổ ở trong lòng Mộ Giai Nam cọ cọ:
“Nếu nghe ta, ta hy vọng rời xa nơi thị phi này, thật yên lặng sống hết đời, chỉ cần có ngươi thì ở đâu cũng được.”
Nàng bỗng nhiên lại thương cảm:
“Nhìn thấy ngươi trụy nhai, ta cả người đều choáng váng, ngươi không thể lýgiải tâm tình ta lúc đó đâu, ta hận chính mình vì sao không giúp đượcngươi, thật sự là đau triệt nội tâm …”
Mộ Giai Nam cảm thấy vạt áo bị chất lỏng tẩm ướt, lòng hắn nhói đau, tay lung tung chà sát gương mặt nàng:
“Nha đầu ngốc, anh minh thần võ Mộ Giai Nam sao lại dễ dàng trụy nhai? “
Thu Anh Đào nhướng mắt:
“Vậy người rơi xuống vực là do ngươi đánh rơi?”
“Ta không có cùng bất luận kẻ nào giao thủ, cánh tay bị nhánh cây làm bịthương, lúc đó ta lấy đai lưng buộc vết thương, vòng cổ vô ý rớt xuốngnúi, lúc sau ta mới phát hiện.”
Hắn lúc ấy đã leo sắp tớiđỉnh núi, mục đích ngay trước mắt, hơn nữa hắn đã trong tình trạng kiệtsức, gió lạnh không ngừng thổi, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, mộttiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm leo lên đỉnh núi rồi nói sau.
Thu Anh Đào ngồi dậy cẩn thận nhớ lại, tuy rằng lúc đó trời tối, nhưng bóng dáng rõ ràng là con người.
“Vậy thật kỳ quái, sao lại có người rơi xuống chứ? Quả thật là con người, ta thấy rất rõ ràng!”
Mộ Giai Nam nhún vai:
“Không biết, ta không có gặp qua bất kỳ ai.”
Nhưng mà cái người bị trụy nhai theo lời Nữu Nữu, lại chữa khỏi ách tật cho nàng, tâm tình hắn tốt hơn một chút:
“Nhờ vậy mới chữa hết bệnh cho nàng, xem như trong họa được phúc đi, ha ha.”
“…” Nói như vậy sao được, một người xa lạ ngã chết, nàng vì thế mà chữađược bệnh, vậy người ngã chết thực oan nha. Nàng cũng không phúc hậu nói một câu, tuy rằng có nhiều trùng hợp làm cho tất cả mọi người nghĩngười đó là Mộ Giai Nam, nhưng mà, may mắn không phải…
MộGiai Nam nửa ngày không nói, lại đột nhiên đứng dậy rời đi. Thu Anh Đàocũng không hỏi hắn muốn đi đâu, dù sao Mộ Giai Nam cũng có tính tìnhthay đổi thất thường, mặc dù hiện tại còn hiểu lầm, nàng cũng sẽ làmsáng tỏ, bởi vì trong mắt nàng, trong lòng nàng chỉ có Mộ Giai Nam, nàng nguyện ý sống vì hắn, chết vì hắn, cho nên nàng sẽ đem hết toàn lực,làm cho hắn hiểu được lòng nàng. Huống chi… Mộ Giai Nam vì nàng đã làmquá nhiều, nàng sớm khắc ghi trong lòng. Hắn tận tâm hết sức giúp nàngchữa bệnh, không chối từ lao khổ sấm quan, bọn họ dọc theo đường đi vuivẻ với thăng trầm, tình cảm sớm như bàn thạch không thể phá vỡ.
Hì hì, hiện tại nàng chờ làm tân nương tử!
…
Hậu cung yên tĩnh, bên trong Thiên Lao
Mộ Giai Nam ngồi đối diện Tống Hàn Nho, hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn như bình tĩnh nhưng trong mắt lại chứa bất mãn.
Tống Hàn Nho bị giam giữ ở một gian thạch bích, hắn không biết Mộ Giai Namtới đây là có ý gì, nếu vì muốn nhục nhã hắn mà đến, hắn nhất địnhnghênh đón.
Mộ Giai Nam nhìn chăm chú Tống Hàn Nho trầm mặc thật lâu, hắn chỉ lên vách tường:
“Trong thạch bích có ba đường ra, một cái là cửa, một cái là trên đỉnh đầu,còn có một ở vách tường kia, nếu cho ngươi một cơ hội chạy trốn, ngươilựa chọn từ nơi nào rời đi?”
Tống Hàn Nho nhìn về phía vách tường, Mộ Giai Nam đang muốn làm gì?
“Ta lựa chọn không ly khai.”
“Vì sao? Không ai ngăn cản ngươi.”
“Ngươi hỏi hay thật, ta sao có thể một mình rời đi?”
Mộ Giai Nam câu được câu không ứng thanh:
“Có tình có nghĩa, không tệ.”
Hắn vòng tay ôm ngực:
“Ta đã hạ lệnh ngày mai sẽ chém đầu những tên gian thần, Tể tướng là nhạc phụ ngươi, ngươi có cảm tưởng gì?”
Tống Hàn Nho giật mình:
“Thực không dám giấu, ta không hề cảm giác gì. Giờ phút này ta chỉ quan tâmChư Cát Huệ Lan và Ngưu Nữu Nữu có an toàn hay không thôi!”
“Chư Cát Huệ Lan ở tạm Ngưu thị tiêu cục, về phần Ngưu Nữu Nữu…
” Mộ Giai Nam không nhanh không chậm nói:
“Ngươi quan tâm nhiều rồi.”
“A, ngươi đang ghen?”
Tống Hàn Nho thản nhiên tự nhiên, tựa hồ cố ý chọc giận Mộ Giai Nam:
“Bổn vương từng đề cập qua chuyện thành thân, là do Ngưu Nữu Nữu đồng ý, cũng không phải là ta ép cưới”
Mộ Giai Nam liếc mắt một cái:
“Đúng rồi, ta là sơn tặc, thích cướp thì cướp, ngươi quản được sao?”
Tống Hàn Nho cảm giác Mộ Giai Nam chính là tìm hắn cãi nhau, tựa hồ nam nhân này cá tính bất thường, khi thì cao ngạo khi thì bướng bỉnh khi thìkhiêu khích, giống như lần bọn họ gặp nhau trước đó, Mộ Giai Nam rõ ràng quan tâm quan hệ của hắn và Nữu Nữu nhưng lại làm ra vẻ không muốnbiết.
“Chuyện ta tự chủ trương cướp pháp trường, Nữu Nữu cũng không biết, Huệ Lan ngồi kiệu hoa ta cũng không dự đoán được…”
Tống Hàn Nho dừng một chút, tâm tình không khỏi phiền muộn:
“Nữu Nữu là nữ tử đáng giá để người khác cam tâm tình nguyện giúp đỡ.”
Hắn sớm đã biết trong lòng Nữu Nữu có người khác, chúc phúc chính là phương pháp tốt nhất.
Chân tướng rõ ràng, Mộ Giai Nam không vui ngược lại có chút áy náy, hắntrách lầm Nữu Nữu, cũng không thể trách hắn, trong chuyện tình cảm hắnluôn hỗn loạn, không hiểu rõ chân tướng, càng để tâm vào chuyện vụn vặt. Nhưng cũng may hắn chưa bao giờ chân chính buông tay nàng, hắn mượn lực lượng trở về Hoàng thành ngăn cản hôn lễ, mượn cớ khởi nghĩa đoạt lạinàng, đúng là hắn xấu xa chỉ là không thừa nhận thôi.
“Ngươi buông tay sao?”
Tống Hàn Nho đương nhiên biết Mộ Giai Nam hỏi chuyện gì:
“Tuy có chút không cam lòng, nhưng mà, ta tựa hồ chưa bao giờ chân chính có được tim nàng.”
Mộ Giai Nam cư nhiên có chút thưởng thức Tống Hàn Nho, ít nhất ở mặt cảmtình, hắn so với chính mình thẳng thắn hơn nhiều. Mộ Giai Nam đi khỏinhà giam, trước khi đi để lại một câu không thể tưởng tượng——Sau này đối xử tử tế với dân chúng, nếu không ta lúc nào cũng sẽ tới tìm ngươi.
Mà những lời này có ý gì? Ở ngày thứ hai liền biết được đáp án.
Mộ Giai Nam không phải là người nhân từ, đối với bọn làm loạn triều cương, lòng tham không đáy của đám gian thần, hắn không lưu tình hạ lệnh chémđầu. Máu nhuộm đỏ pháp trường, không khí đầy mùi máu tươi. Những dânchúng từng chịu áp, cũng cảm xúc tăng vọt, diễn tấu sáo và trống chiêngăn mừng, toàn thành bao phủ trong không khí vui mừng.
Hoàng hôn ngày đó, chính là nghi thức đăng cơ đại điển, nhưng người ngồi trên ngôi vị hoàng đế không phải là Mộ Giai Nam, mà là Tống Hàn Nho. Cũngkhông phải Tống Hàn Nho tự mình muốn ngồi, không bằng phải nói là MộGiai Nam ép hắn ngồi ngai vàng, Mộ Giai Nam lấy tính mạng Chư Cát HuệLan ra trao đổi.
Những võ lâm hảo hán tuy rằng không hiểuMộ Giai Nam có ý gì, nhưng bọn họ tin tưởng quyết định của hắn, tấtnhiên là trải qua thận trọng lo lắng, cho nên ngay cả nửa câu phản đốidị nghị cũng không phát ra. Phải nói Mộ Giai Nam đúng là có mị lực, lờituy không nhiều, lại nhất ngôn cửu đỉnh. Mà võ lâm nhân sĩ quen sống sơn lâm cũng không nguyện trở về dân gian, bọn họ chỉ là không thuận mắtlão hoàng đế đàn áp dân chúng, đối với quyền thế danh lợi sớm không quan tâm.
Quế công công lại trở thành đại tổng quản của tân đế, hắn thực bất đắc dĩ, muốn cáo lão hồi hương, lại bị Mộ Giai Nam nói hai ba câu dụ dỗ, xem ra chỉ có tận trung làm hết phận sự đến chết mớithôi.
Trong lúc này hoàng đế lão nhân ở trong ngục đã thoải mái hơn phân nửa, chiều hướng phát triển không ngờ, khi hắn nản lòngthoái chí nghĩ vương triều Tống gia đã không còn, thì Thất hoàng tửngười hắn thương yêu nhất có thể đăng ngôi. Thân là phụ thân hắn tintưởng bản tính Tống Hàn Nho, tin tưởng Tống Hàn Nho tuyệt đối không phải kẻ nội ứng ngoại hợp, cấu kết loạn đảng khởi nghĩa. Bởi vì hắn sớm trara kẻ lúc trước ám sát Tống Hàn Nho chính là Hoàng hậu, mà Tống Hàn Nhocũng không nói cho hắn biết, đứa nhỏ này rất có cá tính, khoan dung rộng lượng, cùng thế vô tranh. Giờ phút này, Tống Hàn Nho là vua, nhất địnhsẽ chính khí, bình thiên hạ.
Sau đó, rất nhiều võ lâm nhân sĩ rời khỏi Hoàng thành, trong một đêm trả về sự an bình cho Hoàng thành.
Ngưu Đại Ngưu cũng hiểu được đạo lý, nếu nữ nhi nguyện ý gả cho Mộ Giai Nam, hắn tất nhiên là vui vẻ nhận, chủ yếu là Mộ Giai Nam xuất sắc khôngngười nào còn soi mói, huống chi Mộ Giai Nam phong khinh vân đạm rất cóphong phạm đại tướng, không phải vương giả lại siêu việt vương giả, công danh lợi lộc đều là vật ngoài thân, sống không mang theo đến chết càngkhông thể mang theo.
Ngưu Đại Ngưu vốn định ở Hoàng thànhan hưởng tuổi già, nhưng Thu Anh Đào dùng mọi cách năn nỉ, bảo hắn đicùng bọn họ, chuyện này đương nhiên là nguyện vọng của hắn rồi, nếu nữnhi hiếu thuận như vậy, hắn mới không chối từ đâu. Ngưu Đại Ngưu đemtiêu cục tặng cho đám tiêu sư, hắn mang tâm trạng vui vẻ rời đi, khôngchỉ như thế, Ngưu Đại Ngưu còn có thể cùng các lục lâm hảo hán kết giaobằng hữu. Ai nha ai nha, còn có một phong vận lão thái thái đang liếcmắt đưa tình với hắn, Ngưu Đại Ngưu thật sự là quá kích thích rồi.
Đậu Hoa vừa nghe lên núi, cũng đầy sinh lực chạy tán loạn.
Nói ngắn gọn, ai cũng vui mừng, tất cả mọi người đối với lựa chọn của Mộ Giai Nam, bội phục khen không dứt miệng.
…
Buổi trưa ngày tiếp theo
Tống Hàn Nho quần áo long bào, tư thế oai hùng trác tuyệt, đứng lặng ở cửaHoàng thành, bên cạnh là thân ảnh nhỏ bé Chư Cát Huệ Lan, bọn họ giờphút này chính là nhìn theo bóng dáng Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào đi xa…
Chư Cát Huệ Lan thấy Tống Hàn Nho bộ dáng buồn bã, nàng ngả đầu lên cánh tay Tống Hàn, có chút cô đơn.
“Chàng đau lòng sao?”
Tống Hàn Nho chậm rãi thu hồi tư tưởng, nắm thật chặt bả vai Chư Cát Huệ Lan, ẩn nhẫn đau xót, ôn nhu cười:
“Không, rất vui vẻ.”
Hắn nhìn bóng người ở phía xa… Nữu Nữu, có một nam nhân từng thật tâm yêunàng, ở phương xa chúc phúc nàng, tái kiến, nàng nhất định phải hạnhphúc, vĩnh viễn hạnh phúc.