Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe




Trong lúc Thu Anh Đào còn đang do dự, Tống Hàn Nho liền cho người dọnlên một bàn tiệc tối phong phú, khiến cho tư tưởng Thu Anh Đào lệch khỏi trung tâm quỹ đạo, thái độ hắn thân thiết xem nàng như đại tỷ, cẩn thận chiếu cố làm người ta vừa lòng. Tống Hàn Nho còn lo lắng sợ nàng tronglúc nói chuyện phiếm sẽ nhàm chán, cho nên còn kêu người đến tấu nhạcgiúp vui. Phòng ăn cơm to như vậy, mà Thất vương gia còn phân phó hơnmười người nô tỳ phục vụ cho nàng, nàng còn có cái gì mà không hài lòngnha? Thu Anh Đào đối với bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau khi cơm no rượusay liền chuẩn bị về nhà, Tống Hàn Nho đi lại không tiện cho nên phânphó kiệu phu đưa nàng về Ngưu thị tiêu cục. Nàng giờ phút này ôm bụng đã ăn no ở trong kiệu mà trở về chỗ cũ… Ăn uống không lo còn có người hầuhạ cảm giác này thật sự rất hương thụ, rất hủ bại a(hủ bại: xấu, tồitệ…), nếu đã như vậy thì nàng sẽ tiếp tục kiên trì bền bỉ làm một kẻ hủbại đi! …

Ngưu Đại Ngưu mắt thấy trời đã tối nhưng nữ nhicòn chưa trở về, trong lòng như lửa đốt lo lắng nói thầm. Nữ nhi ra khỏi nhà còn vác theo thiết côn, hy vọng đừng gây ra chuyện chết người. Nghĩ vậy, hắn trong lòng không yên nhìn ra cửa chính, nếu còn không thấyNgưu Nữu Nữu trở về, hắn nhất định sẽ mang theo rất nhiều tiêu sư nhắmhướng Thất vương phủ mà đến!

Nhưng vào lúc này… kiệu củaThất vương phủ chậm rãi dừng trước cửa tiêu cục, Ngưu Đại Ngưu sợ mìnhnhìn nhầm cho nên chớp mắt vài cái, kiệu phu rất cung kính vén rèm kiệulên, Ngưu Đại Ngưu nhìn thấy nữ nhi của mình hiên ngang lẫm liệt ra khỏi kiệu, nàng sắc mặt không những hồng hào mà còn che miệng ợ một cáichứng tỏ đã ăn rất no. Kiệu phu khiêm tốn cúi đầu:

“Ngưu tiêu đầu, Ngưu tiểu thư giao lại cho ngài, chúng tiểu nhân xin phép trở về Vương phủ phục mệnh.”

“…” Ngưu Đại Ngưu ngơ ngẩn đáp ứng, đợi đến khi cỗ kiệu đi xa, hắn vội vàng xoay người định hỏi chuyện với nữ nhi thì đã không thấy bóng dáng nàngđâu nữa, hắn vội vàng đuổi theo hướng hậu viện, phát hiện nữ nhi nhàmình đang ở trong viện ngẩn người cười trộm, Ngưu Đại Ngưu cảm thấy nữnhi thần trí có chút không tỉnh táo, lo lắng kéo cổ tay nàng vội hỏinói:

“Nữu Nữu, Tống Hàn Nho không làm khó dễ con chứ?”

Thu Anh Đào cười tủm tỉm lắc đầu, nhìn Ngưu Đại Ngưu giơ ngón tay cái lên,sau đó giống như con bướm vui vẻ bên vườn hoa đi vào phòng… Ngưu ĐạiNgưu vẻ mặt phiền muộn mi nhăn lại… Không phải nữ nhi nhà mình bị ép đến điên rồi chứ?

Đậu Hoa ngửi được mùi của Thu Anh Đào chonên híp lên đôi mắt đang buồn ngủ mà nhìn nàng, không nghĩ tới cọp mẹhôm nay lại xem như không thấy sự tồn tại của nó, ngồi trước gương đồngnhìn trái nhìn phải, lộ ra bộ dáng háo sắc, nó gầm nhẹ một tiếng muốnnhắc nhở với Thu Anh Đào nó là một tiểu bệnh nhân đang rất đáng thương.

Thu Anh Đào trong lòng hừ nhẹ một tiếng đi đến bên cạnh Đậu Hoa, vuốt loạnlên bộ lông bóng mượt của Đậu Hoa, Đậu Hoa gầm gừ một tiếng, mang cả cái đầu hổ to đùng nằm trên đùi nàng, cọ qua cọ lại, xem ra nó cũng nhậnthấy tâm tình Thu Anh Đào hôm nay rất tốt. Thu Anh Đào cũng cuối ngườicọ cọ vào đầu hổ… Nàng trong lúc ngẩng đầu lên thị bị một vật gì đó cọvào, Thu Anh Đào sờ vào chòm lông trên cổ Đậu Hoa, ngón tay chạm đếnmiếng liễu diệp lạnh băng, thì ra là vòng cổ do Mộ Giai Nam tặng… Miệngnàng bất giác cứng đờ, đem vòng cổ để vào lòng bàn tay, không tự chủđược đem liễu diệp đặt lên môi nhẹ nhàng thổi… Âm thanh du dương mangtheo vài phần vui vẻ, giai điệu lên xuống, trong đầu nàng hiện ra cảnhbên bờ suối: Mộ Giai Nam miệng vừa mắng nàng tay vừa giúp nàng chải tóc, còn dạy nàng cách thổi lá cây. Mộ Giai Nam là một người có tính tìnhtùy hứng, hình như ở bất cứ tình huống khó khăn nào hắn cũng đều khôngđể vào mắt, trời có sập cũng có người khác lo, mọi việc hoàn toàn khôngliên quan đến hắn.

Mặc dù nàng cố gắng không nghĩ đếnchuyện bọn họ từng hôn môi, nhưng mà nàng vẫn không thể bình thường thản nhiên mà đối mặt, yêu nghiệt vừa ra tay liền biết có hay không, cũngmay nàng đủ lý trí, nếu Mộ Giai Nam kia đùa giỡn con gái đàng hoàng,không biết sẽ có bao nhiêu cô nương bị dụ dỗ a. Tâm tình vốn đang tốtlành lại bị tên yêu nghiệt kia quấy nhiễu, ba tháng sau nàng sẽ lập giađình, cổ đại lại không có chuyện ly hôn, đầu óc mình làm sao lại còn tồn tại một người nam nhân khác chứ. Nàng lắc lắc đầu muốn đem hình ảnh tên yêu nghiệt đó quăng ra khỏi não. Không biết hắn hiện tại làm cái gì,chắc không phải là đang lẻn vào nhà giàu nào đó trộm đố đấy chứ?

Cùng lúc đó, tại hoàng cung bên trong ngự hoa viên.

Một bóng đen như tia chớp lướt qua đêm tối yên tĩnh, nam tử mang khăn chemặt, con ngươi đen sâu sắc, giống như đóa hoa nở rộ, hắn thân hình nhưgió, nhảy lên mái hiên nhìn quanh bốn phía… Những đội hộ vệ hoàng giatới lui tuần tra, nhưng không phát hiện có người lẻn vào hậu cung. MộGiai Nam khóe mắt mang theo mỉm cười, hắn đối với bố cục hậu cung vốnrất quen, vui đùa nói, ngay cả hoàng đế cũng không biết hết địa hình cảhậu cung này hơn hắn. Theo như Quế công công nói, hôm nay có vài móntrân bảo được chuyển vào cung. Nhưng hoàng cung gần đây liên tục mấttrộm, Hoàng Thượng đã đem những thứ trân bảo cất ở chỗ khác, có lẽ hắnđã hoài nghi Quế công công, cho nên cụ thể di chuyển đến đâu thì khôngbiết được.

Quế công công nóng lòng lên núi cũng vì chuyệnnày, nếu Mộ Giai Nam không xuất hiện để trộm bảo vật, thì ông ta sẽkhông thoát được mối nghi ngờ.

Mộ Giai Nam biết trong những bảo vật này không binh khí, không khỏi mất hứng, cho nên hắn chỉ đếnđây để giúp Quê công công thoát khỏi hiềm nghi mà thôi.

Hắn khinh công cực cao, bước nhanh không tiếng động, ba bốn bước nhún người đã ở trên tẩm cung của Hoàng Thượng, hắn tính nhẩm bước chân, nhẹ nhàng dỡ xuống vài mái ngói ,xuyên qua ánh sáng mỏng manh nhìn xuống, vừa vặn vị trí của hắn là ở trên ngay chỗ thư án của Hoàng Thượng… Mặc dù đêmđã khuya, Hoàng Thượng vẫn còn phê duyệt tấu chương, Mộ Giai Nam từtrong tay áo lấy ra một tiểu phi tiêu, nhắm vào đỉnh đầu Hoàng đế làmđộng tác phóng giả… Nếu hắn có ý muốn ám sát Hoàng Thượng, thì lúc nàyHoàng đế lão nhân đã sớm đi đời rồi.

Mộ Giai Nam híp mắtnhìn về phía Quế công công đang đứng hầu hạ một bên, lấy ra một viên đạn nhỏ bắn vào chiếc mũ trên đầu Quế công công… Quế công công cảm thấyđỉnh mũ phát ra một tiếng lay động, chứng tỏ Mộ Giai Nam đã đến. Quếcông công có khi không thể không bội phục thủ pháp trộm đồ của Mộ GiaiNam, hoàng cung đề phòng nghiêm cẩn, hơn nửa cửa cung vốn đóng, xungquanh lại có nhiều cơ quan, vậy mà Mộ Giai Nam có thể không dấu vếtthuận lợi trộm bảo vật, cũng không thể trách Hoàng Thượng hiểu lầm hắn.Quế công công tức khắc cúi người nhắc nhở:

“Hoàng Thượng, không còn sớm nữa, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi .”

Hoàng Thượng âm thanh trầm thấp đáp ứng, nhẹ nhàng đứng lên, nhưng cũng không có ý định đi ngủ, hắn hai tay chắp sau lưng thong thả bước đi, nhìnsang Quế công công hỏi:

“Việc Trẫm cho ngươi đi điều tra chuyện Thất hoàng nhi bị thương, đã có kết quả gì chưa?”

Quế công công cẩn thận nói: ” Bẩm Hoàng Thượng, nô tài hôm qua đã đi thămThất vương gia, theo như Thất vương gia nói, lúc ấy Vương gia đang cùngnhững tiêu sư của Ngưu tiêu cục ở trong động tránh mưa, bỗng nhiên xuấthiện sáu tên cướp, muốn cướp tín hàm, may mắn lúc đó có Ngưu Nữu Nữu bảo hộ nên mới có thể trốn thoát. Thất vương gia nhờ nô tài, hướng HoàngThượng chuyển đạt một việc: là lúc gặp nạn, Ngưu Nữu Nữu thề sống chếtbảo vệ Thất vương gia, một mình nàng ngăn cản công kích của sáu tên caothủ, nếu không có Ngưu Nữu Nữu cứu giúp, chỉ sợ Thất vương gia đã… lànhít dữ nhiều. Nô tài còn nghe nói Ngưu tiểu thư có dũng có mưu, đúng làbậc nữ trung hào kiệt!”

“Ngưu Nữu Nữu? …” Hoàng Thượng cóchút suy nghĩ lặp lại, không khỏi bán tín bán nghi nói: “Một vị cô nương có năng lực như vậy sao?”

Quế công công giơ tay lên:“Hoàng Thượng có điều không biết, Ngưu Nữu Nữu ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, nàng từ nhỏ đã tập võ, nghe nói chỉ một quyền mà có thểđánh chết một con Trâu a! Có danh xưng là đệ nhất Đại lực thần nữ”

“…” Mộ Giai Nam vốn nghe được tin Ngưu Nữu Nữu gặp nạn có chút khẩn trương, nếu không phải hắn tính nhẫn nại nghe thêm vài câu nữa, thì hắn đã rờikhỏi hoàng cung đến Ngưu tiêu cục rồi, một quyền đánh chết Trâu? … Nàycũng rất khó tin đi. Bất quá, Quế công công vì Ngưu Nữu Nữu khoác lácnhiều như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Tống Hàn Nho muốn mượn miệng Quế công công để xin ban thưởng cho Ngưu Nữu Nữu?

Hoàng Thượng vẫn chưa tò mò về khí lực của Ngưu Nữu Nữu, trầm tư một lát…

“Việc này rất kỳ quái, thi thể của mấy người kia có tìm được không?”

Quế công công lau lau mồ hôi, bình tĩnh nói: “Hồi Hoàng Thượng, theo nhưkết quả báo lại, khi cẩm y vệ đến nơi xảy ra huyết án, thì không thấybóng dáng thi thể đâu, hơn nữa sau cơn mưa thì hiện trường cũng khônglưu lại dấu vết nào, kẻ địch ở trong tối, điều tra tiếp quả thật… Có khó khăn.”

“Một đám giặc vô pháp vô thiên!” Hoàng Thượng đạpmạnh lên bàn, sau đó ra lệnh: “Có lẽ có kẻ chạy trốn được, đừng để xótlại kẻ nào! Cũng tuyệt không bỏ qua cho kẻ nào khả nghi, có thể vị Đạilực cô nương kia có chút ấn tượng với bọn cướp đó, lệnh cho nàng ta ngày mai đến Lại bộ hỗ trợ bắt người, trẫm mặc kệ các ngươi dùng gì biệnpháp, phải bắt cho được bọn cướp đó cho trẫm!”

Quế công công không lo lắng lĩnh mệnh: “Hoàng Thượng bớt giận, nô tài nhất định toàn lực ứng phó bắt hết đám loạn đảng.”

“Việc này không nên chậm trễ, ngươi hiện tại liền truyền khẩu dụ của trẫm phong tỏa toàn thành, vào thì dễ nhưng ra thì khó!

Tuy đã nửa đêm, nhưng Quế công công nhất thời tinh thần hưng phấn, hướngLại bộ truyền chỉ, hắn mới vừa đi ra vài bước đã bị Hoàng Thượng gọilại:

“Ngươi mới vừa nói nàng kia sức mạnh như Trâu .Nhưng nàng có phải dáng người cao to, tráng kiện hay không?”

Quế công công vì dịu đi cảm xúc, thiển thanh cười: “Nô tài vẫn chưa gặp qua Ngưu tiểu thư, nhưng nghe Thất vương gia miêu tả, thì là một tiểu cônuông khoàng mười bảy, mười tám tuổi, a đúng rồi, nô tài quýnh quá nênsuýt nữa đã quên việc chính, khởi bẩm Hoàng Thượng… Thất vương gia có ýđịnh nạp nàng làm thiếp.”

Lời này vừa nói ra, trên gươngmặt uy nghiêm của Hoàng Thượng xuất hiện một tia nhu hòa, chỉ chỉ Quếcông công, trêu chọc nói: “Trách không được ngươi đối với vị cô nươngkia khen nhiều như vậy, thì ra là có nguyên nhân nha, ha ha —— “

“Chuyện gì cũng không thể qua được mắt Hoàng Thượng.” Quế công công thành thậtnguyện ý thừa nhận việc này, đây là cách sinh tồn trong hoàng cung, làmnô tài, lúc nào nên ngốc thì ngốc, dù hiểu được cũng phải giả bộ hồ đồ,làm cho Hoàng Thượng cùng các vị chủ tử hiểu mình không có tâm tư, mặcdù trong lòng đã có chủ ý hay nhưng phải dẫn dắt câu chuyện để HoàngThượng là người nói ra trước, Hoàng Thượng cao hứng, đối với nô tài bọnhọ cũng không đến mức luôn hoài nghi.

Hoàng Thượng nhấpngụm trà: “Ngươi hãy sắp xếp thời gian cho trẫm, trẫm muốn đích thân gặp mặt vị Ngưu tiểu thư này, lui xuống đi.”

“Dạ, nô tài sẽ đi đến Lại bộ.” Quế công công trong lòng thuận thuận khí, lúc hắn rời đichính là thời cơ để Mộ Giai Nam động thủ. Mà chủ ý hay này là do Mộ Giai Nam nghĩ ra —— nếu Hoàng Thượng đi ngủ, thì đại bộ phận binh lực canhgiữ hậu cung cũng sẽ đi ngủ, nói cách khác, những nơi khác phòng bị lỏng lẻo, yếu bớt binh lực, giờ phút này nếu chỗ nào binh lực chưa giảm,nhất định đó là nơi giấu bảo vật.

… Sau khi Quế công côngrời đi thật lâu, Mộ Giai Nam suy nghĩ tựa hồ còn dừng lại ở câu nói cuối cùng kia, hắn vô mục đích nhìn xa bốn phía… Tâm tình cũng giống như màn đêm đen âm u này. Hắn yên lặng cười, để lại mảnh ngói như cũ, dựa vàovõ nghệ cao cường tìm kiếm nơi có binh lực nhiều nhất —— Đúng như hắn dự đoán, hoàng đế lão nhân bịt tay trộm chuông đúng là ngu xuẩn, hắn rấtnhanh tìm được căn phòng phía sờn tây của hậu cung, trong sân hẻo lánhđèn đuốc huy hoàng, hắn ngồi xổm lên mái hiên.

Vô cùngthuần thục bắt đầu chuẩn bị công cụ trộm bảo vật, kỳ thật hắn thủ pháptrộm cướp rất đơn giản, mặc kệ trong phòng có người hay không, hắn vẫnthổi vào phòng năm mươi phần mê dược, sau đó đợi dược lực phát tác, vạch trần mái ngói nhảy vào trong phòng, khó khăn nhất là phá bỏ cơ quanhoặc những trận pháp, cái này cần công cụ chuyên nghiệp trộm cướp, đương nhiên, hắn mỗi lần xuất thủ đều mang theo đấy đủ. Đợi công tác chuẩn bị sắp xếp xong, hắn hệ nhảy vào trong phòng, hôm nay vận khí đúng là rấttốt, trong phòng không có người, nhìn chung quanh một vòng, sau đó đếnmột mặt bức tường sắc màu cùng với ba mặt còn lại có chút khác biệt, hắn gõ gõ vào vách tường, trên vách tường phát ra hồi âm trống rỗng, trêntường được khảm ba khối Phù điêu Long đầu ( Phù điêu là: Là hình thứcđắp nổi hoặc khoét lõm với chiều dài, rộng là thực còn phần nổi mangtính ươc lệ về khối.), Mộ Giai Nam đưa tay chạm vào mũi, không khỏi thởdài, không biết là Hoàng Thượng quá tự tin hay xem bọn đạo tặc đều làmđồ ngốc, tóm lại, lần nào cũng như vậy không có tính khiêu chiến gì hết.

… Hắn không chút để ý đi vào mật thất, tựa hồ đối những kỳ trân bị bảorực rỡ muôn màu không khơi dậy nửa phần hứng thú, hắn hai tay ôm trướcngực, xuyên qua một loạt nơi cất chứa vàng bạc. Hắn lộ ra nguồn sángnhìn đến một pho tượng làm từ mã não như ý, tượng như ý dài khoảng haithước, có thể tìm được khối mã não to lớn như vậy đúc tượng như ý quảthật hiếm thấy, Mộ Giai Nam đi lên tính tính phân lượng, ít nhất cũngkhoảng mười cân, nếu muốn đem đi… Nghĩ vậy, hắn dùng dây thừng buộc chặt hai đoạn như ý vào sau lưng, sau đó cửa mật thất đi ra.. Đi ra ba bướclại đổ hồi tại chỗ, hắn ánh mắt dừng ở một cái hộp. Vì sao hắn chú ý tới vật ấy, bởi vì trong mật thất có rất nhiều hộp gấm mới tinh, nhưng ởđây lại có một hộp gấm cũ kỹ, ảm đạm…

Hắn cắn môi, thật cẩn thận nghiêng đầu mở ra hộp gấm…

Quả thực vô cùng kinh hỉ, bên trong lại chỉ có một chiếc nhẫn bình thường,hắn đem nhẫn đeo vào ngón trỏ xoay quanh, vòng vo hai vòng lại khôngthấy thú vị nên thả lại trong hộp, nhưng khi chiếc nhẫn sắp ra khỏi tayhắn, chiếc nhẫn bỗng nhiên thu nhỏ lại, gắn chặt vào khớp xương hắn. MộGiai Nam khóe miệng giật giật lắc lắc ngón tay…

Giờ phúttrong mật thất không kẽ hở tràn ra một cỗ mùi lạ khiến hắn hít thở không thông, hắn cảnh giác che miệng mũi nhảy ra cửa ngầm mật thất, còn thựckhông tình nguyện mang chiếc nhẫn kia. … Mộ Giai Nam cõng mã não như ýcồng kềnh, thuận lợi né tránh tầm mắt đội hộ vệ hoàng gia, thoải mái rơi xuống, đã nhảy ra tường cao hoàng thành, hắn ngưỡng mộ nhìn phía chântrời một lát, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nhằm hướng Ngưu thịtiêu cục mà đi…