Nhóc Cà Lăm

Chương 75: Chua chát




Cuối năm, khắp nơi đều bận rộn. Ai đi học thì ôn thi, ai đi làm thì kết toán. Trong trường cũng thế, hội diễn mừng xuân xong liền đến kỳ thi tháng, kỳ thi học kỳ cũng đuổi sát gót rồi.

Nhà trường tiếp thu ý kiến của đám học trò, tổ chức hội diễn mừng xuân ngay dịp giáng sinh, rồi mới đến kỳ thi, thi xong thì được nghỉ. Giáng sinh năm nay đúng hôm chủ nhật, đi đâu cũng tràn ngập táo đỏ với hoa hồng, cùng những đôi tình nhân dặt dìu âu yếm.

Tào Kế cắn quả táo thật mạnh: "Giáng sinh thì giáng sinh đi, còn uốn éo tình nhân với tình địch cái gì, thật là bệnh hoạn! Đã thế còn bày trò tặng nhau quả bình an, bình iếc, chẳng qua là táo đấy thôi chứ có khỉ mốc gì đâu. Một quả những hai mươi đồng, đúng là cắt cổ!"

Từ Tuấn Thưởng an ủi vỗ vai: "Gấu hai, đừng nhụt chí. Thua keo này ta bày keo khác, còn ối dịp mà!"

Ai nấy đều nín cười. Tào Kế theo đuổi con gái nhà người ta cả năm trời, đến dịp lễ đành bấm ruột bấm gan mua táo, cuối cùng "nàng" không nhận. Giá tiền một quả lại bằng hai ba cân ngày thường. Hỏi sao mà y không cay cú?

Lúc này đội kịch đang chuẩn bị dượt lại lần cuối trong phòng câu lạc bộ. Tào Kế dâng trào cảm xúc, trút cả vào quả táo oan nghiệt kia. Bầu không khí lễ hội nồng cháy thế này, hôm nay Trần Hân lần đầu mới thấy. Buổi chiều cậu ra ngoài mua hoa quả, thấy giá táo bị đội lên tận trời, đành chuyển sang mua ít cam bản địa.

Bỗng cửa phòng bị đá vào kêu cót két. Trình Hâm ra mở cửa. Tạ Thế Kiệt khệ nệ khuân một thùng giấy lớn vào phòng, hý hửng kêu lên: "Mọi người đến ăn táo này, cầu sang năm được bình an! Ai cũng có phần, nhanh chân kẻo hết!"

Trình Hâm bật cười: "Mày bói đâu ra nhiều táo thế?" Hắn cầm lên một quả, có xốp lưới bọc hẳn hoi.

Tạ Thế Kiệt cười khì nói: "Phải đầu cơ tích trữ trước chứ! Đợi nước đến chân mới nhảy tao đã phá sản rồi. Anh em đâu, đến nhận phần đi!" - nói xong đặt thùng táo lên bàn, lại quay sang Trình Hâm tán chuyện.

Mọi người nhao nhao lên, vừa lấy táo vừa tán thưởng, cảm ơn Tạ Thế Kiệt. Mình Trần Hân không động đậy. Cậu nhìn Trình Hâm và Tạ Thế Kiệt đang nói cười, không ăn miếng táo nào mà trong miệng bỗng chua xót. Rồi chua xót vào tận trong lòng. Bèn quay đi, không nhìn nữa.



Một lúc sau, Trình Hâm quay lại thấy Trần Hân đang đứng một mình xem kịch bản, bèn cầm quả táo đi đến: "Sao cậu không lấy táo? Tôi chọn cho cậu quả to này." rồi đưa táo ra trước mặt cậu.

Trần Hân ngước lên nhìn, chẳng buồn động vào táo: "Tôi, tôi không thích ăn." Thật ra cậu là con nhà nghèo, đâu thể kén cá chọn canh, chẳng qua là không muốn ăn của Tạ Thế Kiệt mà thôi.

Trình Hâm cười: "Lễ mà. Tôi cũng chả thích táo cho lắm, thấy cứ nhạt nhẽo thế nào."

Tạ Thế Kiệt từ sau lưng hắn chen vào: "Mày nói thế không sợ tao đau lòng sao? Người ta trèo đèo lội suối dâng táo đến tận miệng mày, lại chê ỏng chê eo thế hử? Có xứng đáng với tấm chân tình của tao không?"

Trình Hâm đập quả táo trong tay vào đầu Tạ Thế Kiệt: "Ở xó nào bỗng dưng xuất hiện như ma ấy. Cút sang bên cho người ta còn tập kịch, đừng ở đấy nói chuyện buồn nôn!"

Trần Hân nổ đom đóm mắt, suýt nữa tông cửa chạy ra ngoài. Bèn quay lưng đi để khỏi thấy cảnh tượng thương tâm kia. Cũng tại mình, xúi bẩy hắn chơi bóng rổ làm gì, nếu không thì làm sao quen cái tên Tạ Thế Kiệt kia được!

Từ Tuấn Thưởng vỗ tay: "Nào, mọi người tập hợp, tối nay dượt lại lần cuối, chiều mai lên sân khấu, tối mai chính thức biểu diễn. Trần Hân, cậu còn làm gì ở đấy, lại đây mau lên!"

Lúc này Trần Hân còn tâm trí đâu mà tập dượt nữa, song nghĩ đến trách nhiệm với đội kịch, vẫn cố nán lại. Lúc thoại, cậu liên tục vấp váp, còn diễn xuất thì chẳng đâu vào đâu. Trình Hâm đến khẽ nhắc lời thoại lại càng làm cậu rối bời.

Từ Tuấn Thưởng nhíu mày. Tuy trong lúc tập có khi Trần Hân ấp úng, nhưng không bao giờ nói sai lời thoại như hôm nay, còn tệ hơn lần đầu khớp thoại. Nhất định là có gì không ổn, nhưng không biết không ổn ở đâu. Từ Tuấn Thưởng đành kiên nhẫn dẫn dắt để cậu diễn cho xong vai.

Trình Hâm đứng sau cậu khẽ hỏi: "Cậu sao thế? Khó chịu trong người sao?"

Trần Hân mím môi chực khóc, không nói lời nào. Lâu lắm rồi Trình Hâm mới thấy bộ dạng lầm lì cam chịu này của cậu, trong lòng không khỏi bất an.

Tập xong, mọi người hè nhau đi ăn khuya. Trình Hâm đến ôm vai Trần Hân: "Hôm nay cậu sao thế, chả giống thường ngày tí nào. Có việc gì sao, nói tôi nghe với."

Trần Hân phủi tay hắn, nghiến răng bảo: "Không có gì." Cậu không muốn đi ăn khuya, bèn quay về hướng ký túc xá.

Trình Hâm đuổi theo, giọng nóng nảy: "Cậu nói gì đi chứ, không nói ai biết cậu có việc gì!" Cái dáng vẻ lạnh nhạt xa cách này của cậu giống hệt lúc xảy ra chuyện đôi nam sinh lớp 12.

Trần Hân như bị trói buộc trong lòng, chỉ biết cúi gằm mặt, mặc Trình Hâm truy hỏi.

Trình Hâm bắt lấy cánh tay cậu nắm chặt: "Rốt cuộc là cậu làm sao? Nói đi chứ, đừng làm cái mặt lạnh này với tôi có được không?"



Trần Hân không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.

Tạ Thế Kiệt gọi: "Hâm ca, đi ăn chứ?"

Trình Hâm đang sốt ruột, toan nói không đi thì Từ Tuấn Thưởng đến: "Hâm ca, hình như Trần Hân không ổn lắm, để tao nói chuyện với cậu ấy một tí."

Trình Hâm gật đầu: "Ừ."

"Vậy mọi người đi đi, nhớ mua tí gì mang về đấy nhé."

Trình Hâm nhớ ra mình còn chút việc, liền buông tay Trần Hân ra, lo âu nhìn Từ Tuấn Thưởng.

Trần Hân quay đi. Từ Tuấn Thưởng ngăn lại: "Này, Trần Hân, chờ tôi với!"

Trần Hân làm như không nghe thấy, vùi đầu đi nhanh. Gió rét căm căm làm cậu bình tĩnh hơn một chút. Từ Tuấn Thưởng chờ đến lúc Trần Hân đi chậm lại, mới lên tiếng: "Cậu sao thế?"

"Không, không việc gì, chỉ là.. mệt, hơi mệt." Trần Hân lắc đầu. Chẳng lẽ lại nói với Từ Tuấn Thưởng là mình ghét Tạ Thế Kiệt?

Từ Tuấn Thưởng biết cậu sẽ không nói thật, không truy hỏi nữa mà chỉ nói: "Nếu là vì chuyện biểu diễn thì cậu không cần lo lắng, thả lỏng đi, không sao cả, diễn thế nào cũng được mà."

Trần Hân nghĩ đến tiết mục ngày mai, cảm thấy đau đầu, lúc này không thể bỏ vai được, đành nói: "Tôi, tôi cố hết, hết sức."

Từ Tuấn Thưởng vỗ vai: "Thế là tốt rồi. Kịch tự biên tự diễn ấy mà, chuyện nhỏ thôi."

Rồi cậu ta nói thêm: "Có cái phiền là sẽ thi tháng ngay, thi học kỳ cũng chẳng còn mấy chốc. Cậu nên điều tiết tâm tình một chút."

"Ừ." Trần Hân biết Từ Tuấn Thưởng rất tốt, sẽ không tiết lộ bí mật của mình. Nhưng ngay cả như thế thì đây cũng là chuyện khó nói. Thôi, nghe theo Tuấn Thưởng vậy, gác chuyện ấy sang bên, phải diễn thật tốt, còn phải học ôn, việc học mới là quan trọng.

Từ Tuấn Thưởng nói: "Cậu có chuyện gì khúc mắc thì đừng ngại nói với tôi nhé. Tôi sẽ nghĩ cách với cậu, đừng để mãi trong lòng."



"Ừ, tôi.. cảm ơn."

Trở về phòng, Trần Hân không đợi Trình Hâm, lập tức rửa ráy rồi đi ngủ.

Trình Hâm về đến thấy cậu trùm kín chăn, bèn kìm đến phòng Từ Tuấn Thưởng hỏi. Từ Tuấn Thưởng lắc đầu: "Cậu ấy không chịu nói."

Trình Hâm thở dài: "Chẳng biết lại có chuyện gì, cứ im như thóc thế, ai mà đoán nổi."

Từ Tuấn Thưởng không lên tiếng. Đó là bản tính mỗi người. Có người như Tào Kế, nghĩ gì trong lòng cũng bộc toạc cho cả thiên hạ cùng nghe, lại có người như Trần Hân, chôn giấu trong lòng, từ từ nghiền ngẫm.

"Hâm ca, mày quan tâm đến cậu ấy một chút, biết đâu lại tốt hơn."

Trình Hâm gật đầu: "Đành thế vậy."

Sáng hôm sau, Trần Hân lại bắt được một phong thư trong ngăn bàn, chỉ đề ba chữ "Gửi Trần Hân". Cậu chợt nhớ đến phong thư tình hồi cá tháng tư, chính là nét chữ ấy. Liếc sang Trình Hâm một cái, thấy hắn không chú ý đến mình, Trần Hân đẩy phong thư vào lại, lấy quyển sách đặt lên.

Hôm qua Trần Hân không ngủ được. Lúc Trình Hâm về phòng rồi lại đi, cậu đều biết cả. Trên giường, cậu đã suy nghĩ rất lâu. Trình Hâm đối với cậu quá tốt, đã giúp cậu rất nhiều, cả hai sớm chiều khăng khít. Thế nhưng nếu cậu muốn giữ rịt hắn làm của riêng thì lại thành ích kỷ, nhỏ nhen. Trần Hân cân nhắc quan hệ giữa hai đứa, cảm thấy không thể cứ dựa dẫm hắn như thế mãi, hắn cũng có những dự định riêng và cần có không gian riêng. Vì vậy bản thân cậu cần giữ khoảng cách, không nên dính như sam với hắn nữa. Nghĩ xong đâu vào đấy, Trần Hân mới ngủ thiếp đi.

Nhưng đến sáng nghĩ lại, Trần Hân lại thấy không dễ gì giữ khoảng cách. Này nhé, sáng nay Trình Hâm hỏi cậu bài tiếng Anh, chả nhẽ không trả lời? Cậu từng nghĩ đến việc tháng sau thi xong sẽ xin đổi chỗ ngồi, nhưng cũng bác đi. Cậu đi rồi, việc học của Trình Hâm phải tính sao đây, ai sẽ kèm cặp hắn? Hay là không cùng ăn cơm nữa? Cũng không xong. Trình Hâm sẽ nghĩ là mình giận hắn, mọi người sẽ nghĩ mình và hắn cãi nhau. Phức tạp thật.