Nhóc Cà Lăm

Chương 60: Người hùng




Từ khán đài bước xuống, Trần Hân vẫn còn xúc động, bước đi như chạy về chỗ. Không nhìn rõ, suýt nữa thì cậu vấp ngã, may mà Trình Hâm đón được. Hắn vỗ về: "Đừng vội. Cậu cừ lắm!"

Trình Hâm đeo kính lên cho cậu. Nhận thấy mọi người trong buổi lễ đều chú mục về phía mình, mặt Trần Hân càng đỏ tợn, tim đập thình thình như trống đánh.

Trên diễn đàn, thầy giáo bắt đầu gọi tên các học sinh lên lĩnh thưởng. Được xướng tên nhưng hai chân Trần Hân lại nhũn ra. Một người cũng ngồi hàng ghế đầu đi đến, đưa tay cho cậu: "Trần Hân, ta lên thôi."

Trần Hân ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Trương Diệp Huy. Trương Diệp Huy học lớp 11A7 ban Xã hội sát vách lớp cậu. Vì Trần Hân mà năm ngoái, Trương Diệp Huy rơi xuống vị trí thứ hai, chỉ được lĩnh 3000 đồng, nhưng không lúc nào Trương Diệp Huy tỏ ra tị hiềm gì với cậu.

Trần Hân mỉm cười gật đầu: "Ừ." rồi đứng dậy cùng đi.

Gương mặt Trình Hâm thoáng chốc sa sầm. Trong suốt nghi thức trao thưởng trên sân khấu, hắn không ngừng ném cho Trương Diệp Huy những ánh mắt mang hình viên đạn. Trong lòng Trình Hâm dâng lên một nỗi khó chịu: Tại sao mình không được sánh vai với cậu ấy lên khán đài nhận thưởng? Hắn thở dài, nhớ đến thứ hạng thảm hại vừa qua.

Trên sân khấu, Trần Hân máy móc cầm bằng khen và giơ ra hai phong bao đỏ chóe theo lời "chỉ đạo nghệ thuật" của bác phó nháy. Ánh đèn flash nhá lên làm cậu hơi xây xẩm mặt mày. Lúc về bên cạnh Trình Hâm, hắn cầm hai phong bao ước lượng nặng nhẹ: "Mịa nó, cái trường này thật là đồ thần kinh, cả vạn đồng sao không đưa thẻ ngân hàng mà lại trao tiền mặt? Có muốn khoe khoang cũng vừa vừa thôi chứ!"

Trần Hân nghe thấy thế, liền lo lắng: "Làm, thế nào đây?"

Quay lại liếc Phương Tuyển một cái, Trình Hâm bảo: "Giao cho anh Tuyển đi, nhờ anh ấy gửi vào tài khoản."



Buổi lễ tan, Trần Hân đem hai phong bao đưa cho Phương Tuyển. Anh nhận lời giúp cậu làm thủ tục ngân hàng. Cả hai cám ơn rồi ra căn tin mua cơm trưa. Trần Hân mua món bò lúc lắc, còn Trình Hâm sang mua đùi gà. Lấy thức ăn xong, suýt nữa thì Trần Hân bị một nữ sinh va phải. Cô bé lùi một bước, hai má ửng hồng: "Em xin lỗi anh ạ."

Trần Hân nói: "Không, không sao đâu."

Trình Hâm cầm khay không biết từ đâu xuất hiện, hung hăng trừng nữ sinh kia. Cô bé bỏ chạy ngay. Hắn làu bàu: "Biết thế đã đi theo trông chừng cậu."

Trần Hân cười: Chính hắn muốn đi mua đùi gà to cho cậu chứ ai!

Học kỳ này, nhà trường cấp 2000 đồng làm sinh hoạt phí, mỗi tháng bà nội lại cho cậu 300 đồng, Trần Hân không phải chắt mót từng tí như trước. Hôm nay lĩnh học bổng, cậu và Trình Hâm quyết định gọi những món đắt nhất trong căn tin để ăn mừng: Bữa cơm trưa có bò lúc lắc, đùi gà quay, cá rán, rau xào thập cẩm..

Lúc cả hai về đến bàn, mắt Tào Kế Tiếp suýt ứa ra hai giọt lệ: "Đại thần hôm nay oai quá đi thôi!"

Tào Kế nói: "Dào ôi! Bọn mình phải đóng tiền để học, Trần Hân học lại kiếm được khối tiền, dĩ nhiên phải oai rồi!"

Trần Hân ngượng: "Các cậu, quá khen."

Từ Tuấn Thưởng nói: "Thật đấy! Cậu phát biểu hay quá, tôi còn quên mất là cậu nói lắp cơ, phải thế không, chúng mày? Bọn lớp tôi cứ tấm tắc khen phương pháp học tập mà cậu chia sẻ, đứa nào cũng muốn lân la kết bạn."

Trình Hâm thoăn thoắt chia thức ăn: "Dẹp đi! Trần Hân bận lắm!"

Từ Tuấn Thưởng ngậm đũa nhìn hắn, cười sâu xa: "Tao dư biết ý mày mà!"

Tào Kế Tiếp cười khì: "Còn tôi, tôi bảo bọn nó rằng chính đại thần đã kèm cặp cho tôi cả vụ hè, nên điểm kiểm tra mới cao như vậy. Thế là bọn nó ùn ùn kéo đến nhờ xin chữ ký đây này!"

Lúc đang ăn, Vương Tiệp Dư cùng Lưu Niệm Niệm đến nhập hội, chủ yếu là để khen ngợi và chúc mừng Trần Hân được lĩnh tiền thưởng của nhà trường. Hai thiếu nữ nhí nhảnh, hoạt bát làm Trần Hân ngại ngùng, còn Tào Kế thì ngược lại, săn đón từng lời của Lưu Niệm Niệm. Y hăng tiết lên, quên cả thói keo kiệt thường ngày mà tự bỏ tiền túi ra chạy đi mua nước ngọt cho mọi người. (Thật ra Tào Kế chỉ muốn khao mỗi Lưu Niệm Niệm nhưng sợ bị bạn bè sỉ vả) Tuy thế, hai nữ sinh cũng có chút mất hứng, vì các cô muốn trò chuyện với Trần Hân, lại bị Tào Kế xen ngang năm lần bảy lượt.

Cơm xong, Từ Tuấn Thưởng nói: "Chúng mày biết gì chưa? Giải bóng rổ toàn trường sắp khởi tranh rồi đấy. Hâm ca, mày có tham gia không?"



Trình Hâm đáp: "Thôi đi, mỗi đứa một lớp rồi còn thi với đấu gì được nữa!"

"Còn có Hiểu Phi mà, mày chiêu mộ thêm vài thằng lập đội chơi cho vui!"

Bỗng Trình Hâm liếc sang Trần Hân, nở nụ cười: "Hay cậu nhập bọn với tôi nhé?"

Trần Hân giật mình: "Tôi, tôi ư?"

Trình Hâm cười gật đầu: "Ừ. Ta cùng vào một đội, thi đấu giải lần này."

Từ Tuấn Thưởng lôi kéo: "Chơi một lần đi, Trần Hân. Thú lắm!"

Tào Kế Tiếp nói: "Tao cũng tham gia!"

Tào Kế cười hăng hắc: "Chúng ta đều lập đội đấu với nhau đi! Tao sẽ cho chúng mày đo ván!"

Từ Tuấn Thưởng và Trình Hâm khinh khỉnh: "Lại ăn dưa bở đấy à?"

Tào Kế khoa tay múa chân: "Một mình tao thì khó, nhưng tao sẽ quy tụ tất cả anh tài trong lớp tao. Đến lúc đó.. hà hà!" - Y mơ tưởng vẻ mặt ngưỡng mộ của Lưu Niệm Niệm dõi theo hình bóng lẫm liệt của mình trên sân đấu.

Lớp có đến 44 nam sinh, Trình Hâm dễ dàng thành lập một đội bóng rổ. Trần Hân thấp bé nên chỉ được xếp vào dự bị, thế nhưng cậu rất hài lòng. Tuy cùng chơi với Trình Hâm cả vụ hè thế nhưng Trần Hân vẫn khá ngại ngùng quả bóng cam. Giờ đây, mỗi ngày cùng Trình Hâm và các bạn hăng say tung hoành trên sân tập, Trần Hân cảm thấy thật sự vui vẻ, bao nhiêu căng thẳng đều tan biến theo những giọt mồ hôi.

Thể lệ giải đấu thật nhanh gọn vì nhà trường không muốn các học sinh dành quá nhiều thời gian và sức lực cho trò chơi mà thờ ơ việc học. Mỗi lớp cử một đội, khối 11 có cả thảy 8 lớp, 8 đội bắt thăm thành từng đôi đấu với nhau qua các vòng loại trực tiếp chớp nhoáng. Tất nhiên, việc bốc thăm các cặp đấu ẩn chứa ít nhiều yếu tố may rủi. Trận đầu tiên, đội 11A6 của Trình Hâm may mắn gặp được đội A5 kém nhất. Có Trình Hâm và Vu Hiểu Phi làm chủ lực, đội A6 đã dẫn trước đến 20 bàn. Lúc gần cuối trận, Trình Hâm lại thay các cầu thủ dự bị đội mình vào sân để cọ xát.

Trên sân đấu, Trình Hâm o bế Trần Hân thấy rõ. Cậu vừa ra sân đã nhận được vài đường chuyền của hắn, kết quả ném bóng vào rổ đối phương được một lần! Lần đầu tiên ghi bàn trong không khí cuồng nhiệt của một trận bóng rổ thực sự, Trần Hân vỡ òa trong phấn khích. Cậu ba chân bốn cẳng chạy đến đập tay ăn mừng bàn thắng với Trình Hâm. Nhìn ánh mắt cưng chiều của thằng bạn, Từ Tuấn Thưởng chỉ biết lắc đầu cười.

Trận tiếp theo, đội A6 sẽ gặp phải đội 11A3, đội trưởng không ai khác, lại là Ngũ Chí Viễn!



Trình Hâm vốn chỉ mang tinh thần thi đấu để giao lưu, giãn gân giãn cốt. Ấy vậy mà vừa nhận được kết quả bốc thăm, hắn lập tức lao vào tập luyện, quyết đánh cho đội A3 không còn manh giáp mới thôi!

Thế nhưng đối phương cũng chả phải tay vừa, Ngũ Chí Viễn lại là thành viên nòng cốt trong đội bóng. Thậm chí không ít người cho rằng đội 11A3 là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch giải đấu lần này.

Các chị em học sinh đã nhanh chân giành được những chỗ ngồi tốt nhất để theo dõi trận thư hùng giữa hai đối thủ "không đội trời chung". Chẳng hẹn mà gặp, chị em toàn trường đều nhiệt liệt ủng hộ cho soái ca lạnh lùng oai phong của lớp 11A6, trận đấu còn chưa bắt đầu đã đồng loạt dán mắt vào gương mặt anh tuấn của chàng!

Vẻ mặt băng giá của soái ca bỗng nhiên tan ra thành một nụ cười tỏa nắng: "Nãy giờ cậu đi vệ sinh ba lần rồi đấy nhỉ?"

Trần Hân ngượng ngập cười: "Uống, nước hơi nhiều."

Móng vuốt Trình Hâm sắp chạm đến vò nắn gương mặt đáng yêu kia, bỗng nhớ ra mình đang ở chỗ đông người, cần phải kiềm chế, liền đổi mục tiêu sang vỗ vai Vu Hiểu Phi, cười khanh khách, mắt trộm liếc Trần Hân.

Trần Hân lo lắng nói: "Cậu.. cẩn thận nhé, chỉ, chỉ là trò chơi thôi."

Liếc Ngũ Chí Viễn bên kia, Trình Hâm cười khẩy: "Lần này có các thầy thể dục, nó không dám làm gì đâu." - Đoạn quay sang cười với cậu: "Tôi đã rút kinh nghiệm rồi. Cậu đừng lo nhé."

Nhất định tôi sẽ không làm cậu thất vọng, sẽ trở thành người hùng của riêng cậu mà thôi.