Nhóc Cà Lăm

Chương 58: Kết quả




Trong kỳ nghỉ hè, không ít học sinh buông xuôi việc học, để sách vở nhện giăng, lúc này mới lính quýnh ôn bừa được chăng hay chớ. Trình Hâm lại là một ngoại lệ. Giờ đây hắn chỉ việc xem lại sách Ngữ văn. Đối với các lớp ban Khoa học Tự nhiên, những môn Sử, Địa, Chính trị vẫn có giờ trên lớp, nhưng chỉ thi vào cuối học kỳ, chứ không cần kiểm tra hàng tháng.

Sáng Chủ nhật, vừa thi xong môn Tự nhiên cuối cùng, Trình Hâm liền chạy sang nhà trọ giáo viên tìm anh định hỏi kết quả bài thi Toán ngày hôm trước. Cửa nhà Phương Tuyển đóng kín, gõ mãi chẳng nghe ai, Trình Hâm bèn lấy chìa dự phòng ra mở khóa. Hắn vừa đẩy cửa đã nghe một tiếng "Ngoéo!" thảm thiết.

Một con mèo béo nhảy vọt ra, lông toàn thân xù lên, nhe răng dữ tợn. Có lẽ Trình Hâm đẩy cửa chẹt phải đuôi nó.

Cửa nhà đối diện liền mở, Chu Tung nhô đầu ra: "Chu Nhị, về ngay! Suốt ngày la cà bên ấy là thế nào hử?"

Nghe chủ mắng, con mèo lùi một bước. Trình Hâm bèn lên tiếng: "Chào thầy Chu. Hình như anh em chưa về ạ?"

Chu Tung giận mèo, xẵng giọng: "Em không thấy hay sao còn hỏi?"

Trình Hâm sờ mũi một cái: "Thầy muốn sang mang mèo về không?"

Một âm thanh từ tầng trên vọng xuống: "Sao lại mang về? Nó đang chờ tôi luộc cá đấy. Thầy Chu có muốn sang tôi dùng bữa không?"

Chu Tung đanh mặt: "Cám ơn, không cần, tôi no rồi!"

Sau đó đóng sầm cửa lại.

Phương Tuyển nhìn cánh cửa vừa đóng, bật cười. Nhìn nụ cười nham hiểm của lão anh, Trình Hâm nói: "Em còn chưa ăn cơm."

Phương Tuyển lườm: "Thế thì xuống căn-tin mà ăn!" - rồi lần lữa bước vào nhà, mắt lưu luyến cánh cửa nhà đối diện.

Trình Hâm vào theo, nói: "Có điểm môn toán chưa, anh? Em được bao nhiêu điểm?"

Phương Tuyển không đóng cửa mà chỉ khép hờ, để ngỏ: "Có rồi, nhưng mà mày vẫn chưa đạt yêu cầu. Tám mươi mấy điểm gì đấy.. 86 thì phải."

Trình Hâm mừng quýnh: "Thật không? Đến 86 cơ à?" Cuối kỳ rồi hắn thì được 50 điểm Toán. Qua vài tháng hè mà đã tiến bộ vậy, Trần Hân sẽ vui lắm đây!

Phương Tuyển bước vào bếp. Chu Nhị quẩn chân, anh cúi xuống gãi nhẹ cằm nó làm mèo béo thích chí rên hừ hừ: "Đề dễ như thế mà chỉ được chừng ấy điểm, chả bõ công người ta phụ đạo cả mùa hè!"

Trình Hâm không giận mà cười hề hề: "Có tiến bộ là tốt rồi!"

"Đúng rồi, thế Trần Hân mấy điểm?"

"Còn phải hỏi. Dĩ nhiên là điểm tối đa rồi." Phương Tuyển cầm bơ đong gạo. "Có ăn cơm không?"

"Không, em phải về báo tin mừng này cho Trần Hân mấy được! À mà anh này, chiều nay cho bọn em ra ngoài nhé!"

"Phiếu xin nghỉ trên bàn giấy đấy, tự điền vào rồi đưa đây!"

Chạy đến bàn tìm phiếu nghỉ, Trình Hâm phát hiện vài quyển sách mới tinh, tựa đề là "Giới đồng tính" gì gì đấy. Tò mò cầm sách lên lật vài trang, hình như là tiểu thuyết! Á à, lão mà lại đi xem loại sách này, để xem, chuyện với Chu Tung còn chối đường nào! Thế nhưng Trình Hâm đang vội điền phiếu xin phép, tạm để sách đấy, hôm khác sẽ đọc sau!

Quả nhiên, Trần Hân rất vui sướng đón nhận kết quả kỳ này: "Tốt, tốt quá, ta cứ cố lên!"

Trình Hâm tán đồng: "Lấy lại căn bản rồi có khác! Tôi sẽ tiếp tục làm những dạng đề mở rộng, nâng cao."

"Chủ, chủ yếu củng cố, căn bản, cho chắc đã. Đừng, đừng nóng vội!"

Trình Hâm ôm cổ cậu: "Cậu bảo gì tôi cũng xin nghe. Để ăn mừng thành tích lần này, tôi mời cậu đi nhà hàng Pháp ăn bò bít-tết nhé!"

Trần Hân ngượng ngùng: "Đừng, đừng tiêu pha, làm gì."

"Ăn mừng là chính đáng đấy chứ! Tôi đã xin phép anh Tuyển rồi, ta đi thôi!"

Lúc đi qua nhà ký túc thì gặp Trương Diệp Huy. Cậu ta cười chào hỏi, Trần Hân còn chưa kịp nói gì đã bị Trình Hâm tha đi mất: "Đi thôi, bây giờ nó sang ban Xã hội rồi, chuyện đối thủ ganh đua xem như xí xóa. Từ nay cắt đứt ân oán đi!"

Trần Hân nghĩ: "Tuy Trương Diệp Huy nói muốn làm đối thủ với mình trước, nhưng không làm đối thủ cũng có thể làm bạn mà?"

Trình Hâm những muốn tìm chốn riêng tư hai người, thế nhưng vừa thoát được Trương Diệp Huy, ra đến cổng trường lại gặp Từ Tuấn Thưởng đang hăng hái chạy đến: "Hâm ca, Trần Hân! Ra ngoài ăn đấy à, định đi đâu thế?"

Trình Hâm trừng mắt: "Thế còn mày?"

Từ Tuấn Thưởng hiểu ý bạn: "Ồ, vào trung tâm thành phố. Thôi, đi nhé!"

Không ngờ Trần Hân nói: "Tôi, tôi cũng muốn đi!"

Từ Tuấn Thưởng tế nhị cười: "Thật thế sao?"

Trình Hâm chưa nói câu nào, đã nghe tiếng cười oang oang vọng đến: "Ha ha, bọn mày đây cả rồi! Cả tuần nay mới đông đủ như thế, ta cùng đi chơi đi!"

Nhìn hai anh em sinh đôi, Trình Hâm tức muốn hộc máu. Toàn một bọn kỳ đà cản mũi! Hắn đành phải xuôi theo: "Thế thì vào thành chơi vậy. Vừa lúc tao muốn mua vài quyển sách!"

Tào Kế Tiếp phụ họa: "Tao cũng thế! Đại thần này, nhờ cậu chỉ bảo tận tình mà lần này tôi đạt 140 điểm môn Toán đấy, có giỏi không?"

Trần Hân cười: "Ừ, giỏi lắm!"

Trình Hâm mặt mày hớn hở: "Bọn mày đoán xem tao bao nhiêu điểm?"

Nhìn vẻ mặt khoái chí của hắn, Từ Tuấn Thưởng ngớ ra: "Đừng bảo là đạt yêu cầu đấy nhé?"

Trình Hâm cười khà khà: "Cũng chỉ còn 4 điểm nữa thôi. Kỳ này thế mà tận 86 cơ đấy!"

Tất cả kinh hô: "Mày chì thế!" Phải biết vừa năm ngoái đây thôi, có lần Trình Hâm chỉ đạt vỏn vẹn 8 điểm môn Toán, phá mọi kỷ lục của trường.

Trình Hâm cầm vai Trần Hân: "Vì thế tao mới mời cậu ấy đi ăn để mừng công!"

Tào Kế Tiếp vội nói: "Ấy ấy, để tao mời!" Trần Hân đã cự tuyệt tiền học hè của anh em sinh đôi.

Từ Tuấn Thưởng nói: "Cứ thế đi! À mà còn Tào Kế, mấy tháng trời theo anh em phụ đạo, thành tích có tiến bộ không nào?"

Mặt Tào Kế bơ phờ: "Tao còn chưa hỏi." Kỳ thật, y vừa cùng Lưu Niệm Niệm đi hỏi điểm toán, chỉ được mỗi 40. Bạn bè ai nấy đều tiến bộ, bản thân lại giậm chân tại chỗ, Tào Kế thẹn nên giấu điểm.

Tào Kế Tiếp biết tỏng, sút mông thằng anh một cái: "Cứ học hành lơ mơ, đạt điểm cao mới lạ!"

Tào Kế tiu nghỉu, chẳng nói gì. Trần Hân thấy y buồn, bèn xoay sang hỏi Từ Tuấn Thưởng: "Còn, cậu thế nào?"

Từ Tuấn Thưởng cười: "Tôi nhiều hơn Hâm ca vài điểm, vừa đủ đạt yêu cầu. Về sau phải cố gắng mới được. Dù chọn ban Xã hội nhưng tôi vẫn thích Toán hơn là các môn học bài."

Tào Kế buồn bực chuyện điểm số, đâm gắt gỏng: "Tự dưng đứng giữa đường bàn tán mãi làm gì? Nói xem đi ăn ở đâu đã, tao đói sắp ngất rồi đây này!"

Tào Kế Tiếp đề nghị: "Ăn buffet nhé!"

Tào Kế hưởng ứng ngay: "Ừ! Phải ăn thả cửa để giải sầu!"

Vì thế cả bọn kéo nhau đến nhà hàng hải sản "Tân thiên địa". Thấy bảng giá 268 đồng một người, Trần Hân cứ lưỡng lự mãi. Trình Hâm đẩy cậu: "Lo gì! Có thằng Kế Tiếp nó khoán cả rồi! Cậu chỉ việc tọng thật đầy bụng là được, hiểu chưa?"

"Ăn, ăn bao nhiêu, cũng được à?"

"Bao nhiêu cũng được!"

"Cơ, cơ mà đắt thế.."

Tào Kế Tiếp kéo tay cậu: "Không phải lo chuyện đấy! Có đãi cậu ăn món Pháp tôi đây hãy còn thừa sức nữa là!"

Từ Tuấn Thưởng hắng giọng, liếc Trình Hâm, mỉm cười thâm thúy: "Kế Tiếp à, còn chưa đến lượt mày đãi Trần Hân ăn món Pháp đâu!"

Trình Hâm hếch mặt, kéo Trần Hân ra bàn tiệc. Trên các đĩa sứ lớn trắng tinh bày không biết cơ man nào là món ngon, vật lạ, Á Âu đủ cả, đáng chú ý nhất là các món hải sản nổi tiếng của nhà hàng. Trần Hân lúc đầu còn dè dặt, về sau thấy anh em Tào Kế gắp lấy gắp để nên cũng tuông pha. Cuối cùng, ai cũng no kềnh, đến nỗi không đi được.

Ăn xong, cả bọn kéo nhau đi nhà sách lớn, rồi đến phòng game. Mặc sức chơi cả buổi chiều, bao nhiêu thức ăn ban trưa đều tiêu sạch. Năm người ra phố mua quà vặt, mỗi người chọn vài món rồi góp lại cùng ăn, Trần Hân cũng tiêu tiền. Về đến trường vừa kịp giờ, tất cả đều cho rằng từng phút trong buổi đi chơi hôm nay không hề lãng phí.

Trình Hâm nói: "Thật là thỏa mãn cả thể xác lẫn tâm hồn! Tôi còn cầu cho mỗi tuần đều có kỳ thi ấy chứ! Bắt đầu thích thi cử rồi đấy, nhá!"

Trần Hân bật cười. Hôm nay vui thật nhưng cậu cũng không muốn thường xuyên tiêu phí, cũng như Trình Hâm hẳn cũng đâu thật lòng muốn kiểm tra toán mỗi tuần đâu!

Giờ tự học tối hôm ấy, bài thi được phát ra. Trần Hân đạt 137 điểm văn, Trình Hâm đạt 83 điểm. Trần Hân an ủi: "Sau này, chú ý, môn văn hơn, là, được rồi."

Môn tiếng Anh, Trần Hân đạt 140, Trình Hâm đạt 75 điểm. Bài thi khoa học, Trần Hân đạt 292 điểm, Trình Hâm đạt 180. Tổng cộng, Trần Hân vững vàng ngôi đầu khối với 719 điểm, thành tích các môn của Trình Hâm thì tốt nhất từ trước đến nay.

Trình Hâm rất hài lòng với số điểm 424 của mình. Tuy nhiên, Trần Hân lại không vui lắm. Cậu cho rằng hắn nhẽ ra có thể đạt thành tích tốt hơn.

Phương Tuyển hiểu ý, gọi cậu ra hỏi: "Em không hài lòng thành tích của Trình Hâm sao?"

Trần Hân gật đầu: "Vâng ạ. Em, em nghĩ, phải cao hơn."

Phương Tuyển bảo: "Thật ra như thế đã khá lắm rồi, em ạ. Trình Hâm mất căn bản trầm trọng, thi được 200 điểm đã là rất khó, lần này đạt hẳn 400. Xem bài thi toán của nó, thầy thấy nó đã bắt đầu có phương pháp lập luận rồi. Điều đó chứng tỏ các em đã đi đúng hướng. Sự tiến bộ ấy không nhỏ chút nào đâu!"

Rồi anh nói thêm: "Em đã làm rất tốt vai trò của người hướng đạo. Sắp tới đây, bản thân Trình Hâm phải cố gắng nhiều. Còn hai năm nữa, anh tin với cái đà này, Trình Hâm sẽ có cơ hội vào đại học!"

Trần Hân gật đầu, tự nhủ phải giúp hắn nhiều hơn.

Phương Tuyển nói: "Còn vài ngày nữa là lễ khai giảng. Em là học sinh xuất sắc nhất cả khối, thầy hiệu trưởng muốn em thay mặt học sinh lên phát biểu. Thầy vẫn chưa nhận lời, muốn hỏi ý kiến em trước. Em thấy thế nào?"

Trần Hân thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Phương Tuyển mỉm cười: "Hay là thử xem?"

Vốn định lắc đầu nhưng Trần Hân lại hít sâu rồi đáp: "Thầy, cho em, suy nghĩ ạ."

Phương Tuyển cười gật đầu: "Sáng mai trả lời cho thầy nhé."