Nhóc Cà Lăm

Chương 13: Xin lỗi




Tục ngữ có câu: Tay đứt, ruột xót. Ngòi bút đâm vào ngón tay Trình Hâm đau nhói. Nhưng hắn không để ý, vội vã đến chỗ bút rơi, run rẩy nhặt lên. Ngòi bút gãy toạc, không sao dùng được nữa. Trình Hâm rụng rời. Hắn nghĩ ngay đến Trần Hân. Tuy Thư Tịnh mới là người làm hỏng bút, nhưng nếu mình không mân mê để cho nhỏ thấy, nhỏ sẽ không hứng chí chụp ảnh, rồi sẽ không làm rơi hỏng. Biết ăn nói làm sao với cậu ấy bây giờ?

Thư Tịnh hồn nhiên xem xong ảnh chụp liền chạy đến kéo Trình Hâm: "A Hâm, đến đây cùng cắt bánh ngọt đi! Bút sao thế?" - Cô đã nhìn đến cái bút trong tay hắn.

Hắn nhìn cô: "Ngòi bút gãy rồi."

Lúc này Thư Tịnh mới biết chuyện mình gây ra: "Hỏng rồi ư? Bút của bạn cùng bàn anh đấy à? Làm sao bây giờ, ngày mai em sẽ xin lỗi rồi đền chiếc khác cho cậu ấy vậy!" - Thư Tịnh là con nhà khá giả, tiêu xài chưa từng phải suy nghĩ nhiều.

Trình Hâm nói: "Thôi, hôm nay là sinh nhật em mà. Để anh đền cho cậu ấy."

Hóa ra anh ấy quan tâm mình đến thế! Thư Tịnh nghĩ vậy liền mở cờ trong bụng, quên ngay chuyện cái bút, chạy đến thổi nến trên bánh kem rồi ước một điều. Kỳ thật, Trình Hâm không muốn Trần Hân dùng bút người khác mua cho. Hắn cẩn thận đóng nắp cái bút hỏng, lại lấy tất cả bút của mình ra, giữ lại vài cây, còn lại đặt cả vào ngăn bàn cậu.

Làm hỏng bút của Trần Hân, Trình Hâm đã mất hết hứng thú trong bữa tiệc, cả bánh ngọt cũng chẳng buồn ăn. Có người bày trò chơi bôi kem bơ lên mặt, Tào Kế thình lình quẹt một vệt kem lên mũi Trình Hâm, phải lúc bình thường hắn đã trang điểm cho y thành đào hát bội, nhưng lúc này lấy đâu ra tâm trí mà nô nghịch nữa. Trình Hâm lau mũi rồi nói: "Về thôi, ký túc xá sắp tắt đèn rồi."

Hắn để chiếc bút hỏng vào trong túi áo, chuẩn bị về thú tội với Trần Hân. Cậu đã sớm chải răng rửa mặt, đang rúc trong chăn ngâm nga cái đoạn "I have a dream" kia. Tuy cô Anh đã bảo cứ từ từ mà luyện nhưng cậu vẫn muốn chóng đọc thông cho cô vui lòng. Cửa mở. Trình Hâm bước vào, thấy cả phòng chỉ có ngọn đèn đầu giường Trần Hân là sáng. Hắn ngồi xuống giường, cũng không mở điện, im lặng một lúc lâu sau đó ngập ngừng nói: "Trần Hân này, lúc nãy bọn tôi vui đùa trong lớp, không cẩn thận làm hỏng.. làm hỏng bút máy của cậu. Tôi đền cho cậu chiếc mới nhé?"

Trần Hân nghe thấy thế bật dậy, hớt hải nói: "Thế, thế, bút tôi đâu?"

Trình Hâm thấy cậu kích động, trong lòng lo lắng. Hắn nhẹ nhàng nói: "Đây này, tôi mang về cho cậu. Ngòi bút bị vỡ, không dùng được nữa."

Trần Hân cả giày ấm cũng không thèm xỏ, bổ nhào từ trên giường xuống vồ lấy bút, run rẩy mở ra nhìn chăm chú, thấy gãy thật rồi. Trần Hân ăn mặc phong phanh, chân đứng trên sàn nhà lạnh như băng cũng không cảm thấy gì.

Trình Hâm thấy thế chạm vào cậu: "Cậu lên giường đi, lạnh đấy!", lại phát hiện trên gương mặt Trần Hân có gì đó lấp loáng. Hắn nhìn kỹ. Thấy cậu nước mắt giàn giụa, liền hoảng hốt: "Cậu làm sao thế?"

Trần Hân nâng niu chiếc bút hỏng, sụt sịt kéo tay áo lau mặt, bỏ lên giường trùm chăn kín người. Trình Hâm ngẩn ra: Chẳng lẽ cái bút kia quan trọng với cậu ấy đến thế sao? Hắn đến bên giường cậu: "Cậu nói gì đi chứ, hay ngày mai tôi mua cho cậu một chiếc mới tinh, cũng là bút Pa-ke hẳn hoi, chịu không?" Trần Hân đột nhiên quay lại nghẹn ngào: "Cậu, cậu, cậu.." mãi mà không nói được thành câu. Lòng Trình Hâm nóng như lửa đốt, hắn cũng lắp bắp theo: "Tôi, tôi, tôi xin lỗi! Tôi nhất định đền cho cậu mà, đừng giận có được không?"

Trần Hân thấy cậu ấm vênh váo ngang ngược thường ngày bỗng hạ mình nhận lỗi, không hiểu sao dần dần bình tĩnh lại. Cậu hít thở một lúc lâu rồi nói: "Tôi muốn, muốn chiếc này."

Trình Hâm khó xử. Bút đã hỏng rồi, làm sao dùng được nữa? Lúc cấp bách, bỗng hắn nhớ lại trước đây đã từng xem một chương trình trên truyền hình giới thiệu một bác thợ lớn tuổi chuyên sửa chữa bút máy. Hắn bèn nói: "Hay là thế này vậy, ngày mai tôi mua đền cậu một chiếc bút mới để dùng. Còn chiếc này, tôi sẽ cố gắng tìm người chữa. Cậu thấy có được không?"

Trần Hân kinh ngạc nhìn hắn: "Còn, còn chữa được hay sao?"

Trình Hâm muốn nói việc này không thể cam đoan, nhưng nhìn đôi mắt chứa chan hy vọng của Trần Hân, hắn lại gật gật đầu: "Ừ, chữa được, có điều.. phải chịu khó chờ lâu."

Trần Hân nghe nói thế thở dài: "Thôi, được rồi." Cậu ngắm nghía chiếc bút một lúc rồi cẩn thận trao lại cho Trình Hâm: "Giúp tôi, giúp tôi nhé, bút, bút của bố tôi." Nói đoạn, nước mắt lưng tròng.

Ánh sáng trong phòng le lói, Trình Hâm không thấy được nước mắt của Trần Hân, thế nhưng nghe giọng cậu rất thương tâm. Hắn siết chặt chiếc bút: "Ừ, nhất định là sửa được mà. Tôi, tôi hứa."



Lúc tắm, Trình Hâm phát hiện ngón áp út bên trái chỗ ngòi bút đâm vào đã có một vết đen, tẩy mãi cũng không sạch. Xui xẻo thật! Từ nay về sau không thèm dự sinh nhật bọn con gái nữa! Lần sinh nhật Vương Oanh cũng thế, cả bọn cùng náo loạn, giật rách cả áo Từ Tuấn Thưởng.

Sáng hôm sau, Trình Hâm đi tìm Phương Tuyển: "Anh ơi, trưa nay cho em ra ngoài nhé."

Phương Tuyển tức giận: "Hôm qua Chủ nhật ra ngoài chơi còn chưa đủ à?"

Trình Hâm nói: "Em làm hỏng đồ của bạn, muốn mua đền."

Phương Tuyển tưởng hắn kiếm cớ lừa mình: "Làm hỏng cái gì? Của ai?"

Trình Hâm thành thật khai báo: "Em làm hỏng bút của nhóc cà lăm, muốn đi mua đền cho cậu ấy."

Phương Tuyển nhìn hắn: "Sao lại hỏng?"

Trình Hâm lấy chiếc bút ra: "Đây này, hôm qua đùa giỡn làm rơi gãy mất ngòi bút. À mà anh có biết ở đâu chữa bút máy không?"

Phương Tuyển cầm bút lên săm soi: "Thế cuối cùng là muốn mua hay muốn chữa?"

Trình Hâm nói: "Nếu chữa được thì tốt hơn. Nhóc cà lăm nói cái bút này quan trọng lắm, là của bố cho cậu ấy. Mà bố cậu ấy đâu?"

Phương Tuyển thở dài: "Bố em ấy qua đời rồi". Anh trừng mắt ngó Trình Hâm: "Còn mày nữa, đùa giỡn kiểu gì mà lại làm hỏng cả bút của người ta, còn suốt ngày gọi cà lăm này cà lăm nọ, chẳng ra thể thống gì cả!"

Trình Hâm sững sờ. Hắn không ngờ cái bút máy lại là di vật của bố Trần Hân. Thảo nào cậu ấy khóc như mưa. Hắn dè dặt hỏi: "Thế.. Thế có chữa được không?"

Phương Tuyển tức tối: "Thời buổi này còn ai chữa bút máy nữa? Hỏng rồi thì biết làm gì được bây giờ?"

Trình Hâm rầu rĩ: "Vậy anh ký giấy xin phép cho em đi. Nghỉ trưa em đi mua cái mới. À mà bút Pa-ke mua ở đâu thế?"

Phương Tuyển lúc này mới nhận ra là bút máy hiệu Pa-ke, nói: "Còn mua bán gì nữa? Phải ra tận trung tâm bách hóa mới có, giờ nghỉ trưa đi về không kịp đâu! Để đấy tao lên mạng đặt hàng cho."

Nhưng Trình Hâm không chịu: "Không, em muốn tự tay mua về cơ. Hay chiều nay cho em nghỉ tiết đầu nhé? Hai tiết đầu giờ chỉ có thể dục thôi."

Phương Tuyển ngạc nhiên nhìn Trình Hâm. Vì muốn tự mình mua bút đền cho Trần Hân, Trình Hâm thế mà lại hi sinh cả giờ thể dục mà hắn thích nhất. Xem ra thằng oắt này cũng đã đỡ ích kỷ. Đúng là có tiến bộ. "Thôi được rồi, đưa giấy đây tao ký, còn thầy thể dục thì mày tự đi mà xin phép lấy. Nhớ về trường đúng giờ biết chưa!"

"Vâng ạ."



Phương Tuyển sực nhớ ra một chuyện: "Mà này, hình như bút Pa-ke chính hiệu có thể bảo hành đấy. Mày ra đó hỏi xem sao!"

Hai mắt Trình Hâm sáng lên: "Thật ạ!"

Phương Tuyển nhún vai: "Cái đấy tao không rõ. Phải hỏi mới biết được."

"Biết rồi biết rồi. Anh mau ký giấy cho em đi!" Trình Hâm thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

Hắn cầm giấy xin phép quay về lớp, nhìn Trần Hân, muốn nói rồi lại thôi. Ngộ nhỡ không chữa được, lại khiến cho cậu ấy thêm buồn. Trần Hân lấy ra một bó bút từ trong ngăn bàn, quay sang nhìn hắn. Trình Hâm cười nịnh nọt: "Của tôi đấy, cậu dùng tạm đi, nghỉ trưa xong sẽ có bút mới về!"

Trần Hân quay đi. Cậu cảm thấy không quen điệu bộ vẫy đuôi này của Trình Hâm, cầm đống bút rút ra một chiếc, còn bao nhiêu thả hết lên bàn hắn. Trình Hâm như muốn nói gì đó, rốt cuộc lặp lại: "Thế nào cũng được, cậu dùng tạm, đợi tôi đến chiều nay nhé!"

Nghỉ trưa xong đến giờ thể dục, Trình Hâm vắng mặt. Trần Hân hơi thấp thỏm, đi mua cái bút sao lại lâu như thế. Sau khi khởi động, thầy thể dục nói: "Học kỳ này chúng ta học môn bóng rổ, dẫn bóng này, chuyền bóng này, ném rổ này. Các em đừng chủ quan, nam sinh hay nữ sinh gì cũng phải đạt chuẩn thì mới được điểm cao. Số lượng bóng có hạn, cả lớp tự phân ra, cứ bốn người vào một tổ cùng luyện tập. Đến lúc kiểm tra cũng thi theo tổ, vì vậy mọi người chú ý phối hợp với nhau nhé."

Cả lớp có 20 nữ sinh và 40 nam sinh, vừa đủ chia làm 15 tổ. Tào Kế nói với Từ Tuấn Thưởng: "Hai đứa mình vào tổ thằng Hâm."

Từ Tuấn Thưởng nhìn Trần Hân đang lủi thủi một mình: "Thêm Trần Hân đi cho đủ bốn người."

Tào Kế nói: "Cậu ta không biết chơi, chỉ thêm vướng chân thôi. Hay đợi thằng Hâm nó về rồi hỏi ý nó đã."

"Không sao, chắc chắn thằng Hâm đồng ý." Từ Tuấn Thưởng vẫy tay với Trần Hân: "Trần Hân, sang đây, vào tổ bọn mình đi!"

Trần Hân đang lúng túng chẳng biết làm gì, được lời như cởi tấm lòng, liền chạy ngay đến, cười toe với Từ Tuấn Thưởng. Tào Kế đập bóng bình bịch hỏi: "Tập chuyền bóng nhé?"

Trần Hân lắc đầu. Tào Kế ném bóng về phía cậu. Trần Hân sợ hãi, không bắt được, bị bóng đập vào người. May mà quần áo dày nên không cảm thấy đau.

Từ Tuấn Thưởng vặc Tào Kế: "Mày không nhẹ tay một chút được à?"

Trần Hân cười: "Không, không sao đâu!". Hai tay cậu cầm bóng, đập đập trên mặt đất. Tào Kế nói: "Vừa nhìn cậu đã thấy không hề biết chơi bóng rồi. Ai đời lại vỗ bóng như trẻ con thế!"

Từ Tuấn Thưởng lườm: "Thôi câm ngay cái mồm giẻ rách cho thiên hạ nhờ! Mày có thấy ai mới sinh ra đã biết chơi bóng không! Trần Hân lại đây nào, xem tôi làm mẫu nhé!"

Trần Hân đưa bóng cho Từ Tuấn Thưởng. Từ Tuấn Thưởng giảng giải: "Xòe tay ra, năm ngón hơi khép, cổ tay chuyển động nhịp nhàng, hơi khom lòng bàn tay lại sẽ không đau. Cậu thử xem!"

Trần Hân làm được, cười như nắc nẻ, hăm hở đập bóng tại chỗ mãi mà không chán. Tào Kế nói nhỏ với Từ Tuấn Thưởng: "Xem cái bộ dạng quê mùa ngốc nghếch kìa! Mày nghĩ thế nào mà gọi nó vào chung tổ hử? Đến lúc thi nó làm vướng tay vướng chân, thằng Hâm ca lại trách cứ bọn mình thì sao?"

Từ Tuấn Thưởng vỗ gáy hắn: "Đồ ngốc! Mày chẳng hiểu ý thằng Hâm gì cả!", nói xong bèn đứng lên hướng dẫn Trần Hân dẫn bóng, bỏ lại Tào Kế thộn mặt ra.