Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 85: Sử phạt…




Thế giới này nhỏ bé lắm chỉ cần xoay người một cái….chẳng biết bạn sẽ gặp được ai

Thế giới này cũng to lớn lắm… chỉ cần quay lưng bước đi là có thể chẳng bao giờ gặp lại…

….vì thế…

Đừng bao giờ buông tay khi còn muốn níu giữ…

********************

Phong siết chặt thân ảnh người con gái ấy trong vòng tay…

Anh khóc… anh đã khóc…

….trái tim anh như ngừng đập khi cô ngã xuống

Anh đau đớn nhìn cô bị tổn thương.

Đôi mắt lục bảo hằn nên những tia máu đỏ au…

Phong nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn anh cúi đầu hôn lên cái trán ương bương

-Đợi anh…

Ren nhìn theo dáng hình của bố… câi dáng người cao lớn như một cây đại thụ khẽ chau mày

Phong bước gần đến chỗ bà Hân và Thùy… cả hai đang co rúm ở góc nhà mặt mày cắt không còn giọt máu…

Chứng kiến cảnh Phong giết người ai mà không rợn gáy…

Anh là đại ca hắc bang , là sát thủ không thấy máu không dừng lại… chỉ cần vài đường cơ bản lũ người của Thùy chả tên nào thoát được kiếp nạn . Chết trong đau đớn… cái chết từ từ vì bị chính xương sườn của mình đâm vào phổi.

-Anh Phong…. anh phong…. anh …tha…tha cho em… em không cố ý. …là là bà ta xúi em…..anh … anh ….

Thùy bò đến ôm lấy chân Phong van lài…

Anh nhìn cô nhếch môi cười lạnh nhạt rồi thẳng chân sút cho Thùy một phát khiến cô văng vào bức tường đối diện

Ngô Minh Thùy ngã vật xuống sàn bất tỉnh nhân sự

Aaaaaaa…

Bà Hân hét lên kinh hãi….

Nhanh như chớp thân ảnh người con trai với đôi mắt chết chóc lao đến bóp cổ bà nhấc bổng khỏi mặt đất…

Mặt mày bà Dịch Nhã Hân tím tái vì thiếu ôxi…

-Ba… chờ đã…đừng giết chúng….

Phong hơi giật mình. “Ba”…. có phải thằng bé vừa gọi anh là ba????

Đôi tay cứng như gọng kìm buông thõng để bà Hân rơi tự do…

Đôi mắt anh lấp lánh

-Con …. con….

-Ba…Đưa mẹ đi viện đã…..

-…. phong nhìn người con gái đang nằm trên sàn lạnh mà đau lòng…

-VI….PHONG…. CHÚNG MÀY Ở ĐÂU? REN NGHE CHÚ GỌI KHÔNG?

-Vi ơi….

-Phong ơi….

-Mọi người. Cháu ở đây. Ren mừng rơn

Phong bế thốc nó lên tay rồi rảo bước ra xe…

-Còn lại chúng mày tự sử lý. Lũ người đó chặt xác đúc thành khối bê tông làm đường để vạn người dày xéo. …

-Còn 2 người kia? Hiếu chau mày?

-Nhốt lại đợi Vi hồi phục rồi xử lý

Phong ra lệnh… Tuấn Anh cõng bé Ren ra xe…nhìn thằng bé bị đánh mặt mũi xưng vù thế này chắc bé Tuyết nhà anh xót lắm…

-Chú thở dài gì chứ?

-À… không có gì? Có đau không?

-Cũng thường!

-Oắt con mẹ cháu không dạy phải lễ phép với bề trên à?

-Đợi khi nào chú gả con gái cho cháu rồi cháu sẽ ngoan ngoãn nghe chú nói

-Ái chà… ghê gớm quá nhỉ còn đam đặt điều kiện nữa? Lớn nhanh lên chú gả cho…

-Quân tử nhất ngôn…

***************************

Vết thương của Vi không quá nghiêm trọng những do sức khỏe của nó yếu nên phải ở lại bệnh viện theo dõi…

Mấy ngày ở viện có người chẳng nói chẳng rằng với nó nửa câu nhưng vẫn lẳng lặng chăm sóc nó từng chút một….

Có đứa bực lắm…

-Này! Anh bị cắt mất lưỡi rồi à? Không nghe tôi nói gì sao?

-…..

-Trần Anh Phong thối… đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa, anh cút ngay ra khỏi phòng cho tôi…

Xong có đứa giận dỗi nằm quay lưng lại không thèm nhìn anh lấy một cái

Trần Anh Phong thở dài ngồi xuống mép giường kéo kéo tay con bé…

-Anh xin lỗi…

-Tôi tưởng anh câm cơ mà… cút ra ngay….

-Anh sợ ….

Phong ôm nó thủ thỉ… đứa trong vòng tay anh im bặt lẳng lặng nghe anh nói…

-…anh sợ mất em lắm… nếu em không còn …anh chắc cũng không sống nổi

-Người đàn ông ngốc này…ăn nói vớ vẩn…

Sống mũi nó cay xè…

Anh trêu

-Em khóc đấy à? Làm mẹ rồi còn mít ướt….

-Anh…

Chả để nó kịp tức giận, ai đó đã đặt một nụ hôn ngọt lịm lên môi….

-Này đừng diễn 12+ trước mặt trẻ con chứ…. Hiếu cười hề hề … bao nhiêu năm qua anh ấy vẫn chuyên là kẻ phá đám :))))

-Chú bỏ tay ra… Ren vừa nói vừa cạy bàn tay to xụ của Hiếu ra khỏi mặt mình

*********

Phương bước vào căn cứ của Tam Thiên Hội

-Cô Phương

-Dẫn người lên. Ta được ủy quyền tới đây xử 2 con đàn bà đó….

-Vâng…

Nhóm người áo đen nhanh chóng nôi Thùy và bà Hân ra….

Phương chẹp miệng

-Nhìn cô thật thảm hại. Sao? Chuẩn bị tinh thần để đi gặp diêm vương gia chưa???? Phương nói

Thật không tin được tiểu thư đài các Ngô Minh Thùy lại có ngày hôm nay…người không ra người ngợm không ra ngợm…. mặt mũi bẩn thỉu tóc tai bù xù như con điên

-Anh Phong đâu cho tao gặp anh Phong….. mày không có quyền…. bảo anh Phong đến gặp tao…

Thùy gào lên

-Cậu ta không rảnh đâu…. nào bổn cô lương hôm nay hạ giá đến đây để đích thân tiễn cô….Phương thích thú

-…. Không….mày không có quyền. ..

Thùy lùi lại lắc đầu quây quẩy

-Đầu tiên là bà….Phương nhếch môi chỉ vào người đàn bà đang run như cầy sấy

-…..Xin… xin cô tha cho tôi…tôi… tôi sai rồi…. bà Hân khẩn khoản cầu xin

-Muộn rồi…Trần Anh Phong mới đổi thú cưng…tôi thấy cũng rất hay…tiện có bà làm mồi cho nó… thả bà ta vào hầm cá sấu đi…

-Không. … buông tôi ra ….buông ra….

Ngô Minh Thùy tái mét

-Cô…sẽ không nhẹ nhàng thế đâu… tôi muốn cô chết dần dần…. xem nào… cắt từng miếng thịt thì sao nhỉ??? Ha ha….

-Không Phan Hồng Phương mày không được làm thế…

Thùy sợ hãi

-Tao lại thích làm trái ý mày cơ…. người đâu…nôi ả ra cắt từng mảng thịt ném cho chó ăn còn lại ném vào động xà lang nuôi lũ rắn….

-K….H….Ô….N..G. ..

Tiếng hét chua xót của thùy vang vọng…

Là do cô đi sai đường.

Là do cô tự chuốc lấy ….

Gieo nhân nào gặt quả lấy

… vốn không thể trách ai…

**************

Chap sau đăng hơi muộn m.n nhé