Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 78: Giam giữ




“Trời hết mưa chưa chắc trời đã sáng

Tình hết buồn chưa chắc đã quên anh…..”

******

-Buông tôi ra…

Nó gằn giọng

-Vi , cùng anh về nhà!… em đi như vậy là quá đủ rồi … Phong nhẹ nhàng nói

Vi????? Cái tên đó, hình như lâu lắm rồi không có người gọi . Nó hình như cũng đã quên mình là HOÀNG HẢI VI…là người yêu TRẦN ANH PHONG điên cuồng…

-Vi…

-Hoàng Hải Vi đã chết từ lâu rồi. Trần thiếu, tôi đến đây để bàn việc xin anh tự trọng một chút

Phong nhíu mày, cô không muốn nói chuyện với anh… nhưng anh muốn

-Em tưởng như vậy là xong sao? Đừng mơ…

Phong xoay người nó lại ép chặt nó vào tường, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng…

Nó vùng vẫy, hết đẩy rồi đánh anh nhưng cái tượng sắt kia vẫn không hề lay chuyển

Nó nghiến răng cắt mạnh vào môi anh…vị máu mằn mặn tanh ngòm tan trong khoang miệng nó

Trần Anh Phong không những không buông mà còn siết chặt hơn bắt nó nuốt hết máu của anh… rất lâu sau khi nó dường như sắp ngất đi vì ngột thở anh mới tạm rời môi nó…

Nó dựa vào tường tay ôm lấy ngực hít lấy hít để không khí…

-Hoàng Hải Vi… cả đời này đừng mong thoát khỏi tay anh.

-Trần Anh Phong…. anh chẳng là gì đối với tôi cả nên đừng mang cái oai phong của anh ra đàn áp tôi…

-Vậy tôi cho em biết tôi là gì của em!

Phong nổi giận, anh đùng đùng kéo nó ra ngoài tống vào xe mặc cho nó la hét vùng vẫy

Chẳng ai dám chạy lại giúp nó vì… Trần Anh Phong là ai???

Hắn là kẻ tàn nhẫn bậc nhất… là bang chủ Tam Thiên Hội đối đầu với hắn chỉ có một con đường. … Chết! !!!!!!

-Trần Anh Phong thả tôi ra… Thả ra ngay…

Mặc cho nó la hét chửi bới, Trần Anh Phong vẫn nín thinh khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc

Xe của anh chạy chầm chậm vào căn biệt thự ở ngoại ô

Một người vận đồ đen nhanh chóng giúp Phong mở cửa xe… chỉ chờ vậy ai đó nhanh chóng ra khỏi xe kéo luôn con bé mặt mày bốc hỏa vào nhà…

Nơi này…là nhà của anh… là nơi anh và nó sẽ say dựng một mái ấm…

Ngôi nhà này…

Nó không phải ngôi nhà hoa hồng cô và anh từng ở

Cũng chẳng phải nhà của ba anh…

-Trần Anh Phong, đây là đâu? Tại sao đưa tôi đến đây?

-Nhà của chúng ta! Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây

-Đùa tôi sao? Chúng ta đã chấm dứt từ 6 năm trước rồi

-Ai nói? Tôi nói không thì sao?

Phong ép sát nó vào tường đôi tay to lớn khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp…

Phong chầm chậm cúi xuống hôn nó…

Chat…..

Má Phong bỏng rát…

Anh nhìn nó…

-Tôi không còn yêu anh nữa….sáu năm trước tôi hận anh….cho đến giây phút này cũng vẫn hận anh…nó nói

Từng câu nói ấy của nó như mũi giáo đâm vào tim anh…

Đau đớn vô cùng

-Vi…

Nó nhếch môi cười lạnh…

-Con bé đó… chết rồi

-Cho dù em có nhận hay không Hoàng Hải Vi em cả đời cũng đừng mong thoát khỏi đây. Phong dõng dạc tuyên bố

-Anh…còn không mau thả tôi , tôi sẽ báo cảnh sát

Nó bực … cái tên này rốt cuộc muốn gì ở cô

Phong cười lớn

-Báo đi, để xem kẻ nào có thể đưa em đi

-Đồ tâm thần, chúng ta đâu là gì của nhau tại sao cứ phải dằn vặt nhau như thế

-Tôi không là gì của em????

-Phải… nó gật đầu

Trần Anh Phong lao đến như một con thú giữ…

Anh cuồng dã xâm chiếm đôi môi anh đào

Đôi tay anh ôm ngang eo nó siết chặt đến nỗi eo nó như muốn vỡ ra

Đôi mắt lục bảo giận dữ, anh không là gì sao?????

-Trầ…n ….An..h …Ph…on…g anh điên rồi sao????

-Phải tôi điên rồi, điên vì em… vì em đấy….

-….

-HOÀNG HẢI VI… TÔI CHO EM BIẾT CHÚNG TA LÀ QUAN HỆ GÌ

Nói xong anh nhấc bổng người nó lên tiến thẳng về phòng ngủ…

Nó kinh hãi, la hét om xòm…

RẦM. ……

Cánh cửa phòng đóng lại một cách thô bạo

***************

Hnay mk chỉ đăng được 1 chap này thôi…m.n đọc tạm nhé mai mk sẽ đấu tranh dành lại Laptop từ tay anh mk để đăng cho truyện cho m.n nhé…

…. à… chap này mk tặng bạn @quynh_quynh862 nhé!

(Còn tiếp)