Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 70: Nước mắt và mưa




Choang……..

-Á….Á…Á….

Mọi người ồ ạt chạy về phía phòng của Thùy…

-Tại sao? Tại sao cậu làm vậy với tôi….hức…hức

Những tiếng khóc vang lên ngắt quãng vang lên

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán…

Phong lách người qua mấy chục mạng bước vào phòng

Trước mặt anh….

Căn phòng hoàn mỹ của Thùy hoang tàn đổ nát mọi vật dụng bị vứt tung tóe , quần áo bị di dưới đất…

Thùy đang quỳ dưới sàn đôi tay bị mảnh thủy tinh đâm vào chảy máu… đôi tay ấy nắm chặt tấm ảnh đã bị nhàu nát…

-Vi, sao em dám làm vậy….

Phong bực… phải gọi là nổi điên mới đúng. ..

Cô có thể ghét Thùy , có thể hận Thùy nhưng… ít nhất trong ngày sinh nhật của Thùy cô không nên phá hủy như vậy…

-Tôi không làm gì sai cả…

Giọng nó vẫn nhàn nhạt nói

-Cậu không làm gì sao? Cậu làm gì tôi cũng được nhưng ai cho cậu đụng vào bức ảnh này?

Thùy bật dậy túm lấy nó lay mạnh…

Hầu như tất cả mọi người đèu cảm thấy sót xa cho Thùy….

Cô ấy vốn hiền lành mà… còn Vi. Mọi người nhìn cô khinh thường, khoác trên người những bộ cánh lộng lẫy vậy mà cư sử như một con nhỏ thô lỗ ,giang hồ…

-Buông…

Nó nói nhưng Thùy không nghe, cô bám chặt lấy vai nó ,nước mắt giàn giụa

Nó khinh…

Mạnh mẽ hất mạnh Thùy ra khiến cô ả loạng choạng suýt ngã may mà Phong kịp đỡ

-Cô quá đáng rồi đấy! Mau xin lỗi Thùy

-Tôi không làm sai tại sao phải xin lỗi?

-Cô còn nói mình không sai? Tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy? Ngang bướng không hiểu lý lẽ

-Anh không đủ tư cách phán xét tôi…

Nó nói

-Cô…

-Tôi thì sao?

-Ngô Minh Thùy cô giỏi lắm. Vai diễn này quả thật cô lên ngôi rồi đó. Nó nhếch môi

Chát…..

Má nó bỏng rát…

Khóe môi hơi rịn máu…

-Tôi không cho phép cô sỉ nhục Thùy… cô mau biến khỏi đây. Nơi này không chào đón cô. Cút về với tên Lâm Gia Khánh của cô đi. Thật không ngờ tôi lại đính hôn với một con quỷ như cô…

-Được. Tôi đi

Nó cắn răng cố gắng không để nước mắt rơi…

Từng lời nói của anh như những mũi dao đâm thẳng vào tim nó…

Đau…

Đau biết chừng nào….

Nó lao ra khỏi biệt thư…

Linh và Phương bị hai tên quái thú nôi đi bây giờ nghe thấy ồn ào mới chạy vào….

Phương túm lấy một tên hỏi

Nghe hắn kể mà cô sôi cả máu …thầm trách bản thân quá vô tâm

Cô xông vào phòng . Đôi mắt rảo hoạt nhìn Thùy khiến Thùy không khỏi chột dạ

Nhưng cô có Trần Anh Phong che chắn kia mà…

-Hội trưởng! Con Vi đâu?

-Đi rồi…cô ta không xứng ở đây

Chat…

-Phan Hồng Phương. … cậu…

-Cái tát này tôi thay nó trả lại cho cậu… ngu ngốc . Còn cô. Cứ đợi đấy, tôi sẽ cho cô thấy hậu quả của việc làm hại bạn tôi.

Nói xong Phương chạy đi tìm Vi. Không biết giờ này nó ở phương trời nào

-Tao thất vọng về mày… Hiếu chán nản nói

Linh còn chả thèm nhìn mặt anh mà nằng nặc kéo Hiếu đi

Tuấn Anh hằn học , phải kìm nén lắm anh mới không sấn tới đấm cho Phong vài phát

-Mày quen biết con Vi đâu phải ngày một ngày hai! Mày nghĩ nó sẽ làm vậy sao?

Phong nhìn theo bóng lưng Tuấn Anh khẽ thở dài…. anh cũng đâu muốn tin…chỉ là sự thật bày ra trước mắt không tin không được

Trong lòng anh… trên môi người con gái kia vừa vẽ nên một nụ cười đắc ý

***************

Bên ngoài …. trời đổ mưa nặng hạt

Người con gái ấy lại một lần nữa đi dưới mưa…

Những lời hứa…như một chiếc máy ghi âm ca đi ca lại bên tai nó

Những kỉ niệm cứ như một thước phim quay chậm hiện dần ra trước mặt nó…

Đôi vai gầy run lên từng đợt không biết vì mưa lạnh hay vì những giọt nước mắt mặn đắng

Đứng giữa cầu Lunkxes nhìn ra xa… thật xa…tất cả chỉ là một màn đêm đen kịt, lạnh ngắt

Thế giới này… hình như không còn gì níu giữ nó nữa… thù cũng trả rồi…

Hay là chết đi…

Cái ý nghĩ ấy chợt lóe nên trong đầu nó…

Phải rồi nó sẽ về bên mẹ ….

Chỉ có mẹ mới hiểu nó….

Chỉ có mẹ mới cho nó cảm giác ấm áp

Nó bật cười. …

Bước một chân rồi cả hai chân lên thành cầu…

Nó sắp được hạnh phúc rồi….

Cả cơ thể nhỏ bé từ từ ngả xuống

Phía dưới dòng nước chảy siết như một con quái thú

Tô điểm thêm cho sự tối tăm tàn lụi của một tình yêu, của một trái tim….

…..

…….

********

Như đã hứa chap nay Hannie tặng bạn @anMinhTh