Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 67: Rời xa em là điều tệ nhất…




“Bật cười ngây ngô trong hạnh phúc ngọt ngào….

Để rồi….

Nghẹn ngào tuôn trào nước mắt.

…..khi….

Đôi mắt ấy nhận ra tất cả chỉ là giả tạo….

Vở kịch này, cậu diễn đạt lắm…

Làm tôi hạnh phúc rồi bỏ rơi tôi…

Cậu hài lòng chưa khi làm tan nát trái tim tôi….?”

**********************************

Nó không biết mình chạy được bao xa , cũng chẳng biết nó đã chạy đi đâu…

Nó cứ chạy cứ cố gắng chạy thật nhanh…

Chạy đến khi không thể chạy được nữa…

Nó dừng lại cạnh một nhà thờ…

Nước mắt nó không ngừng rơi xuống, năn dài trên gò má xinh đẹp

Nó ngồi ở đó ,hai tay ôm lấy đầu gối

Lòng nó lạnh ngắt, hóa ra cảm giác bị người yêu thương nhất phản bội là như vậy…

Đau thật….

……………………………………..

Phong đuổi theo nhưng không kịp…

Tình yêu của anh mù mịt như màn đêm đen kịt…

Cô ở đâu?

Nó trở về “nhà” lúc trời hửng sáng, khuôn mặt trầm ngâm tĩnh mịch đến lạ…

Phong bật dậy khỏi ghế…

Nó nhìn anh, đôi mắt tím biếc ôn nhu đến đáng sợ… không một cái nhìn hờn trách, không một sự bực tức kể cả kinh thường hay đau sót

Đôi mắt ấy hoàn toàn vô cảm…

-Vi….

-Về rồi à? Vậy tôi nó rõ luôn…. Hôm nay tôi sẽ rọn ra ngoài, làm phiền anh gần 2 tháng tôi thấy ngại quá

Nó cắt ngang câu nói của anh ,thẳng thừng nhìn vào đôi mắt lục bảo mà nói

-Vi…anh và Thùy thật sự không có gì

-Tôi không quan tâm đâu. Đó là chuyện của 2 người .

Nó cười lạnh rồi quay gót về phòng…

Phong vò đầu….

-Phải làm sao để em ở lại bên anh?

Nó quay lại , cười nhếch môi

-Quá muộn rồi, bát nước đổ đi không bao giờ lấy lại được.

-Nhưng anh….

*******

-Làm tốt lắm, đây là phần của cô

Người đàn bà giao cho lễ tân khách sạn một phong bì

Cô ả cười ,cám ơn rồi bỏ đi

-Cô cũng cao kế thật!

-Tại nó ngu ngốc thôi. Nào về nhà, chúng ta còn phải tặng chủ nhân của MIKAGE một món quà nữa

-Thùy…. quá đủ rồi!

Tony gắt nên

-Cậu, câm miệng lại cho tôi….đồ vô dụng, phế thải…

-Em…

-Chúng ta đi.

Tony bất lực nhìn theo… vũng lầy này cô càng bước càng nún sâu. Anh phải làm sao để cô hiểu ra bây giờ????

**********

Sáng hôm đó có người nặng thinh nhìn một người xách vali ra đi…

-Cậu chủ… người để cô chủ đi như vậy sao?

Bác Phúc lo lắng nhìn khuôn mặt thất thần của anh

-Cô ấy không nghe tôi…

-Nhưng….

-Để vài hôm nữa tôi sẽ nói chuyện với cô ấy bác đừng lo…

…..

Linh tới đón nó, nhìn con bạn kéo vali ra có đứa xót

-Mày đi thật à? Vừa giúp nó cho vali vào cốp xe Linh vừa hỏi

-Thế trông tao giống đùa cợt lắm à? Nó nói

-Mày có buồn không?

-Hôm qua tao khóc rồi . Nó trả lời

( câu trả lời rất liên quan à nha! :3 )

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

Tối đó, có đứa con bạn thủ thỉ

-Con chó của tao . Muốn khóc thì khóc đi, đừng cố kìm nén. Linh xoa xoa lưng nó an ủi

-Con Linh nói phải đấy….

Phương đồng tình

-Tao không muốn khóc, cái thứ chất lỏng mằn mặn đó chỉ làm tao yếu đuối thôi. Chúng mày nghĩ tao yếu đuối thế à? Không có cậu ta tao vẫn sống nhăn răng

Nó nói

Cả Phương và Linh đều im lặng… giá như nó cứ khóc ầm lên chắc cả hai sẽ bớt lo… đằng này thì…

*******

Phong lặng lẽ nhìn quanh căn phòng trống trải, mùi hoa hồng bạch thoang thoảng….

Giống như người đó vẫn ở đây….

Trong căn phòng này… mọi nơi đều có hình bóng người con gái đó…

Trái tim anh gào thét gọi tên cô… anh nhớ cô tha thiết…. giờ phút này chỉ mong được ôm cô trong vòng tay ,ngắm nhìn nụ cười trong sáng…

Trên chiếc giường rộng lớn một mình anh nằm đó , lạnh lẽo ôm từng nỗi nhớ về cô…