Nhớ

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóc con hơi yếu nên phải ở lại bệnh viện tận một tháng mới được về nhà, hôm được xuất viện cũng là cậu tự tay soạn đồ đạc, làm giấy ra viện, đón taxi mà về nhà.

Hiện giờ cậu đang tắm cho nhóc và chuẩn thay cho nhóc một bộ quần áo sau đó sẽ gọi cho Thạc Trấn, anh vẫn muốn nhìn thấy bé con từ mấy ngày nay, nhưng cậu vẫn luôn bận rộn chăn sóc bé, có khi điện thoại lại hết pin cũng có khi nó đổ chuông cậu không hay, vì vậy luôn không nghe điện thoại của anh, hiện giờ đã về nhà nên cũng đỡ hơn nhiều.

Không gian này chỉ có mỗi mình cậu và nhóc, vì vậy sẽ không còn trường hợp đứa bé cùng phòng khóc sau đó đánh thức nhóc dậy, lúc đó cậu phải dỗ dành rất lâu nhóc mới chịu thôi khóc mà đi ngủ lại.

Tắm xong nhóc thoải mái cười khanh khách, nhìn thấy cậu cười với nhóc liền ư oe vài tiếng như đang nói chuyện với cậu sau đó lại cười khanh khách.

- Nhóc con nhiều chuyện quá.

- Ư..hư..ư...oa oa...

- Ba nói đùa thôi, cục cưng không nhiều chuyện chút nào hết, bảo bối dễ thương lắm!

Bé con thôi khóc nhưng vẫn tỏ ra mình oan ức bằng cách mếu máo tỏ thái độ với ba nhỏ là cậu chỉ biết phì cười.

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Tắm xong liền cho nhóc uống một ít sữa, lợi dụng nhóc lơ đãng liền đút bình sữa vào miệng nhóc, nhóc mút mút mấy cái sau đó giương mắt nhìn cậu, chớp chớp mấy cái liền rơi ra một giọt nước mắt, tay chân cũng quơ quơ tỏ ý phản đối.

Cậu bất lực chỉ có thể ôm nhóc lên, vén áo cho nhóc uống sữa của mình, bởi vì không đủ sữa nhóc thường đói nên cậu phải cho nhóc uống thêm sữa công thức, nhưng nhóc không chịu uống sữa ngoài, có khi sẽ ọc ra hết, có khi lại bị lừa uống hết một bình.

Vốn định lừa nhóc nhưng nhóc đã nhận ra mà quay sang hờn dỗi, có lẽ biết bản thân được cậu cưng chiều nên chỉ cần động vào thứ không thích sẽ quay sang mếu máo khóc, chớp chớp mắt vài cái đã có thể nặn ra được vài giọt nước mắt.

- Nhóc con mít ướt, chẳng biết giống ai hở chút lại khóc hở chút lại khóc, khóc xấu xí quá đi!

Chạm nhẹ vào chiếc mũi hồng hồng của nhóc, nhóc con ư một tiếng sau đó tiếp tục uống sữa mặc kệ cậu đang lầm bầm nói xấu trêu chọc nhóc, nhóc con háu ăn vẫn mặc kệ, nói gì nhóc cũng được, miễn nhóc no bụng là được.

Nhóc uống sữa xong thoải mái ợ một tiếng, sau đó lim dim ngủ mất mặc kệ ba nhóc đang gọi video cho Thạc Trân.

- Nhóc con tham ăn nè Trấn ca!

- Nhóc dễ thương quá đi mất, da trắng quá nhỉ!

- Vâng, mà sao nhóc ham ăn này tối ngày cứ ăn rồi ngủ thế Trấn ca?

- Suỵt! Không được nói như vậy, nói như vậy là quở thằng bé, thằng bé sẽ bị bệnh đấy!

- Vâng, em biết rồi!

- Nhóc con còn nhỏ nên như vậy, trẻ sơ sinh thường sẽ ngủ rất nhiều, sau này lớn lên sẽ ngủ ít hơn!

- À, cái này trong mấy cái em tìm hiểu không có nhỉ?

- Cái đó anh không biết nhưng anh biết cái này!

- Anh biết cái gì cơ ạ?

- Biết rằng mày với thằng em của anh mày hợp nhau! Một đứa thì hỏi sao trẻ sơ sinh ăn nhiều ngủ nhiều còn thằng kia thì hỏi sao không được dắt Giai Kỳ đi club.

- Em trai anh bị gì vậy? Nghĩ sao mà đòi dắt con bé 4 tuổi đi club!

- Chắc nó lên cơn á, kệ nó đi, ôm nhóc về giường đi, giờ anh vẫn chưa về được, em tự lo cho bản thân có ổn không?

- Vâng, vẫn được ạ, nhóc con khá ngoan không có quấy khóc, cho uống sữa no là ngủ thôi, chỉ có mỗi việc không chịu uống sữa công thức thôi!

- Có lẽ thằng bé thích sữa của em hơn, do quen mùi hoặc đại khái thằng bé không thích loại sữa kia, em thử đổi loại xem sao!

- Em thử vài loại rồi, thằng bé vẫn không chịu uống, em gạt được thì uống một ít, có khi lại ọc ra sạch sẽ, sau đó lại mếu máo khóc!

- Giống thằng em anh lúc nhỏ nhể, hồi nhỏ thằng nhóc đó cũng mít ướt lắm!

- Haizz, em chịu thua nhóc con này rồi, chẳng biết tính tình giống ai nữa, chẳng giống em chút nào cả, cũng chưa chắc giống người kia nữa!

- Con hai đứa bay lại chẳng biết giống ai, chắc giống anh hay giống Hiệu Tích?

- Em cũng chẳng biết giống ai luôn!

- Có lẽ do thằng bé còn nhỏ nên bám hơi em thôi hay khóc thôi, sau này lớn lên chắc sẽ hết ấy mà!

- Vâng, có lẽ là vậy!

- Ráng nghỉ ngơi nhiều vào, ráng tẩm bổ thêm, uống nhiều nước là sữa sẽ nhiều thôi!

- Vâng, em biết rồi, tạm biệt nhé Trấn ca!

- Ừm, tạm biệt, nhớ đừng quá sức nhé!

- Vâng!

Kết thúc cuộc gọi cậu liền nhanh tay ôm nhóc trở về giường, nhóc con rất ngoan chỉ có mỗi không chịu uống sữa ngoài làm cậu có hơi đau đầu, cậu đã cố gắng ăn nhiều hơn một chút nhưng sữa vẫn chẳng có bao nhiêu.

Nhóc con rất ngoan, nếu tã lót đã quá đầy sẽ ư oe vài tiếng, nếu cậu thay liền nhóc con sẽ tiếp tục ngủ, còn không thay kịp sẽ mở mắt ra tìm kiếm cậu, nếu nhìn thấy cậu sẽ ư a vài tiếng như gọi cậu giúp nhóc thay tã lót.

Cậu vẫn còn khá yếu nhưng phải tự đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, tự nấu cơm nước cho bản thân còn phải trông chừng, canh chừng nhóc ngủ nữa, tuy nhóc ngủ khá ngoan như cậu sợ nếu bản thân làm việc quá chú tâm sẽ không để ý đến tiếng nhóc khóc, nhóc không có khóc lớn, chỉ khóc ré lên thôi, nếu như nhóc khóc lớn tiếng có thể nhóc đã khóc rất lâu.

Sau khi làm xong việc nhà cậu sẽ đi tắm, tắm nhanh nhanh sau đó trở lại xem chừng nhóc con, khi sinh ra nhóc dọa cậu sợ hết một phen, hiện giờ ngoại trừ phải làm việc lặt vặt cậu chính là muốn ôm nhóc con cả ngày.

Tắm xong ra ngoài mới phát hiện bé con đang mếu máo, nước mắt cũng bắt đầu rơi vài giọt nhưng không có khóc thét lên, giật mình nhanh chóng chạy đến ôm nhóc lên mới phát hiện chỗ nhóc có vài con kiến, khi cậu phát hiện ra kiến đã cắn nhóc vài chỗ trên cánh tay, nhóc con quơ quơ tay nhưng kiến vẫn bám theo không chịu rơi xuống.

- Ô...a..ư..a...

- Ba hư quá đi mất, ba để kiến cắn bảo bối rồi, ba hư quá, bảo bối tha lỗi cho ba nhé!

- Ô..ô...a..ô...

- Tha lỗi cho ba đó sao?

Cười phì cười trước câu trả lời chẳng thể hiểu nỗi của nhóc con, mới nhỏ xíu mà đã hiểu chuyện đến thế rồi.

Ôm nhóc vào lòng dỗ dành cho nhóc ngủ, tranh thủ xoa dầu trẻ em vào những chỗ bị kiến cắn, sau đó thay cho nhóc một bộ quần áo khác.

Nhóc con ngoãn ngoãn nằm im trên tay cậu ngủ, nhưng vừa đặt nhóc nằm xuống giường gần chỗ cậu nhóc liền khóc ré lên, cậu phải ôm nhóc lên dỗ dành.

- Nhóc con, ba nhỏ con mệt lắm rồi, con không tính cho ba nhỏ con nghỉ ngơi sao, ba mà bệnh ai chăm lo chúng ta nào?

- Oa oa oa...oa oa...

Đặt nhóc xuống giường nhóc lại tiếp tục khóc, nhóc con khóc một cách tức tưởi tựa như chỉ cần nín khóc cậu sẽ rời nhóc mà đi mất, lật đật ngồi dậy ôm nhóc vào lòng nhóc lại tiếp tục ngủ ngon lành.

Cứ đặt xuống không chịu chút sau cậu đã buồn ngủ hai mắt mở không lên nữa, nhưng nhóc con không chịu nằm xuống giường, cuối cùng cậu quyết định nằm xuống giường, đặt nhóc con nằm sấp trên bụng cậu, đầu áp vào lồng ngực, tay chậm chậm vuốt vuốt lưng cho nhóc con, cả hai cùng nhau ngủ.

Vốn dĩ nhóc có nôi riêng nhưng chẳng hiểu sao cậu đã đặt nó một thời gian rồi, giao cũng giao rồi nhưng nhân viên cửa hàng khi giao xong lại rời đi chứ không ráp hộ cậu, cũng không có giấy hướng dẫn, vậy nên vẫn chưa thể ráp nôi cho nhóc được, phần lớn thời gian đều là ngủ chung giường với nhóc.

Hôm nay có lẽ ngủ dậy sẽ tự mình mày mò ráp nôi cho nhóc, chứ hiện tại ngủ chung với nhau quá nhiều sẽ không tốt.

Nhóc nằm trên bụng cậu ngủ ngon lành, cậu vuốt lưng cho nhóc sau đó cũng ngủ theo nhóc.

- Chú út, chú đừng có mang cháu đến phòng làm việc của chú rồi để cháu tự chơi một mình được không? Cháu chán lắm rồi đấy chú!

- Ài, còn muốn gì nào, chú đã bảo hôm nay chú phải làm xong bản hợp đồng này mới đưa cháu đi chơi được cơ mà,  nhưng hôm nay chú muộn mất rồi, hôm sau chú dắt cháu đi sau nhé!

- Vânggg.

Giai Kỳ đáp lại lời hắn bằng giọng điệu buồn bả mất hết sức sống, hắn nhìn thấy cháu gái cưng buồn bã liền ngưng gõ phím, bước lại sofa ôm cô bé.

- Hôm sau chú sẽ bù buổi đi chơi cho cháu mà, giờ thì vui lên nào!

- Chú thất hứa với cháu, chú không giống chú Khởi, chú Khởi còn yêu thương cháu hơn chú nữa!

- Chú Khởi?

- Vâng, chú Khởi, lúc trước chú làm việc cho tiệm của ba nhỏ, sau đó chú có em bé nên chú không làm nữa, lúc chú còn làm chú thường đi đón cháu mỗi khi hai ba bận, sau đó chú sẽ đưa cháu đi công viên, cuối cùng sẽ mua cho cháu một que kem và bảo cháu phải ăn thật nhanh nếu không ba nhỏ biết được sẽ mắng cả chú và cháu.

- Vậy cháu thích chú út hơn hay là thích chú Khởi gì đó của cháu hơn?

- Cháu thích chú Khởi hơn chú RẤT NHIỀU LẦN!

- Chú cũng biết đau lòng mà Tiểu Kỳ.

Hắn nói xong sau đó buông cô bé ra, hai tay chống lên đầu gối bưng mặt giả vờ khóc lóc.

- Chú khóc tiếp đi, cháu đi về chơi với bà nội, tạm biệt!

Cô bé nói xong liền đứng lên đi một mạch ra ngoài bắt đầu nhờ thư ký của hắn gọi cho ba.

- Ơ cái con bé này, đi về thật à, không ở lại chơi với chú sao?

- Chơi với chú không vui, cháu về chơi với bà!

- Ở lại chơi với chú đi, chút chú mua kem cho ăn!

- Không, chú lừa cháu, chú thất hứa, không chơi với chú nữa!

- Ơ, tại chú phải làm công việc chứ chú đâu có muốn đâu, bữa sau chú sẽ đưa cháu đi chơi bù cơ mà!

- Không, cháu sẽ nói với ba, cháu sẽ về Mỹ không ở đây nữa!

- Thôi mà, đừng có bỏ rơi chú cơ chứ!

- Không chơi với chú nữa, cháu về méc ba, chú là đồ thất hứa!

Thế là hắn chỉ có thể đau lòng nhìn cháu gái cưng rời đi kèm theo câu nói chú út thất hứa với cháu, cháu không chơi với chú út nữa, cháu sẽ bảo ba trở về Mỹ mãi mãi luôn, không chơi với chú nữa đâu.