Vân Mạt nằm phân tích tình thế trước mắt.
Hiện tại, cứ cách hai tiếng người máy lại đến một lần, sau đó kéo cô vào phòng kiểm tra đo lường để kiểm tra cơ thể.
Loại quấy rối này phiền phức vô cùng, cực kỳ bất lợi với sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của cô.
Đối với loại hành vi này, Vân Mạt chỉ biết cười nhạt.
Lúc Tần Mộc đến đây kiểm tra phòng, Vân Mạt âm u hỏi: "Bác sĩ Tần, anh sắp xếp như thế mà lương tâm không đau tí nào à?"
Tần Mộc vuốt vuốt tóc, bước chân cao ngạo rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng vô tình.
Cửa hàng trực tuyến của cô sau khi nhận được đơn hàng đầu tiên, thì không còn bất cứ tin tức nào nữa.
Cái tên Cải Thảo kia, không biết là do bị dọa hay là do có những chuyện khác vướng chân mà ngay cả đánh giá 5 sao khen thưởng cũng không làm.
Xem ra, trong thời gian ngắn, muốn dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp kiếm cơm ăn, sợ là không làm được.
Kế sách lâu dài là phải đi học.
Nhưng thân phân của cô là em gái của Bộ trưởng bộ ngoại giao ở Lam tinh, các trường học ở hành tinh Trung Ương đã có ý từ chối rõ ràng.
Kết quả tìm kiếm trên Thiên Độ cho thấy, việc bắn tên lửa vào Lam Tinh do ba đại thượng tướng là Thang Kiến Ma, Mai Sa Na và Mark Jieyu bỏ phiếu và thúc đẩy.
Ba người này, theo thứ tự tốt nghiệp tại đại học tổng hợp hàng đầu liên bang, học viện quân sự hàng đầu liên bang và học viện chính trị liên bang.
Theo lẽ thường, để bảo vệ lợi ích của mình, các trường đại học do ba trường này đứng đầu sẽ không thu nhận cô.
Nhưng mà, cũng không phải là cô không có bất kỳ cơ hội nào.
Bởi vì các trường đào tạo quân sự tại liên bang ngoại trừ tuyển sinh viên hệ chuẩn, còn tuyển một số sinh viên hệ chất lượng cao.
Cho dù sinh viên hệ chất lượng cao có được sắp xếp trước đi chăng nữa, thì hành tinh Trung Ương vẫn cần phải giữ mặt mũi.
Xâm lược thì xâm lược, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra là họ đang đối xử bình đẳng, thế nên, cơ hội của cô sẽ không bị cướp đoạt.
Còn việc có thể nhập học như mong muốn hay không, là phụ thuộc vào bản lĩnh của cô.
Thật lòng thì Vân Mạt không muốn học quân sự chút nào, quản lý nghiêm khắc thì không nói, còn đi ngược lại với chức nghiệp bói toán của cô.
Nhưng trước mắt làm gì có lựa chọn nào tốt hơn, bởi vì chỉ có trường quân sự mới không cần đóng học phí, lại còn được tiền trợ cấp.
Vân Mạt hít một hơi thật sâu, biết sao giờ, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà. Cô đã sớm quỳ dưới chân "Tiền vương" từ lâu rồi, quỳ thêm một lần này nữa thì có sao đâu.
Vân Mạt đọc phần tiểu sử của mấy ông đại thượng tướng, tiện thể mở tư liệu trường quân đội có liên quan.
"Văn Đằng Huy?"
Đầu ngón tay Vân Mạt khẽ chạm vào ảnh chụp của người nọ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Thú vị đấy."
Năm đại thượng tướng ở liên bang, chỉ có duy nhất người này để phiếu trắng trong cuộc biểu quyết có nên tấn công Lam Tinh không.
Khóe môi của Vân Mạt khẽ nhệch, đầu ngón tay dừng ở giao diện "Học viện quân sự Rechester". Trên tư liệu viết rằng, Văn Đằng Huy là viện trưởng của học viện này.
Ba cúc áo màu đen chuyển động nhanh chóng trong lòng bàn tay, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng của học viện quân sự Rechester.
"Chọn nó vậy." Vân Mạt mở trang đăng ký báo danh.
Giao diện được thiết kế đẹp mắt, có thể lựa chọn nhiều chuyên ngành như: thiết kế cơ giáp, nghiên cứu vũ khí, kỹ thuật thông tin, tác chiến cá nhân,...
Đám chính trị gia kia vẫn cần mặt mũi, nên chắc chắn sẽ không tước quyền đăng ký của cô.
Còn chuyện sau khi báo danh xong, hoặc là bị từ chối thẳng, hoặc là bị điều sang một chuyên ngành khác, thì đấy không phải chuyện cô có thể quyết định được.
Khóe miệng Vân Mạt nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh, vừa xem vừa lắc đầu. Hy vọng rằng Lam Tinh không quá nhiều kẻ ngốc, có thể hiểu mấy cái quy tắc bất thành văn này.
Cô không xem giới thiệu của từng chuyên ngành, mà trực tiếp báo danh chuyên ngành tác chiến cá nhân.
Còn vì sao mà đăng ký vào chuyên ngành tác chiến cá nhân ấy á?
Bởi vì, các thượng cấp trong liên bang đã thống nhất sách lược đối phó với Lam Tinh. Bọn họ sẽ không cho phép Lam Tinh có cơ hội quật khởi.
Lý lịch của cô không cho phép cô đăng ký vào một chuyên ngành có thể uy hiếp với an ninh của toàn liên bang.
Thái độ của các trường đại học ở hành tinh trung ương không phải quá rõ ràng rồi à? Chuyên ngành liên quan đến thiết kế vũ khí và công nghệ cao, sẽ không cho phép sinh viên có nguyên quán ở Lam Tinh được học.
Tác chiến cá nhân, cái nghề này luôn phải xông qua ngoài tuyến đầu, còn có thể coi như binh chủng pháo hôi, là loại dễ bị các nhóm chính trị gia khống chế nhất.
Nhưng đây cũng là chuyên ngành duy nhất có khả năng giúp cô vượt qua hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
Huống chi, cô vẫn là một nữ sinh gầy yếu.
Huống chi, đối với việc thăng chức của cô, đám chính trị gia kia chắc chắn sẽ còn động tay động chân.
Nhưng mà, kỳ tuyển sinh chất lượng cao của trường đại học tổng hợp hàng đầu liên bang vẫn còn cách một tháng nữa. Trong lúc tuyển sinh sẽ được nhà trường sắp xếp việc ăn ở. Nhưng còn khoảng thời gian một tháng chờ đến lúc tuyển sinh này thì cô phải sống sao...?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Vân Mạt cũng quyết định vào trang web "47.com" đăng ký một tài khoản, chuẩn bị tìm một công việc bao ăn ở.
"Tài xế? Quản gia? Phục vụ nhà hàng?" Vân Mạt càng xem, sắc mặt càng xám xịt lại.
Với độ tuổi này của cô, công việc thích hợp thật sự quá ít, thiếu chủ nhỏ nhà họ Vân cũng chưa từng trải nghiệm việc hầu hạ người khác.
Đang lúc cõi lòng Vân Mạt tràn đầy buồn phiền, nghĩ nếu chọn công việc quản gia, thì phải gấp quần áo như thế nào, dọn dẹp nhà cửa ra làm sao, thì trên màn hình lớn trước mặt xuất hiện một đoạn video, bắt đầu thông báo tin tức mới.
"Hàng chục tên côn đồ ở Lam Tinh, đeo khối năng lượng cấp ba vào eo rồi cho kích nổ tại trung tâm thương mại Thịnh Thế của hành tinh Trung Ương, khiến vài hành khách bị thương nặng..."
"Đây là dùng mạng để đánh bom, đề nghị những khách du lịch và dân chúng phụ cận khu vực này chú ý..."
Vân Mạt: "..."
Không phải cô thờ ơ với hành tinh mẹ đâu, mà là, mấy loại hành vi liều chết này chỉ cung cấp càng nhiều lý do để hành tinh Trung Ương đánh hạ Lam Tinh hơn thôi.
Quá nông nổi rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cô phát hiện, thông tin của cô vừa đăng ký ở trang web "47.com", dòng chữ "Nguyên quá: Lam Tinh" đã được đánh dấu bằng màu đỏ.
Từ trước tới nay ai mà chả biết "47.com" làm việc rất năng suất, cô vừa đăng ký xong, hệ thống đã hiển thị lên hàng trăm người tuyển dụng mà cô có thể liên hệ.
Bây giờ, lấy vị trí của cô làm trung tâm, trong bán kính mười km xung quanh cũng chỉ còn mười mấy nhà tuyển dụng.
Đây là xem cô thành phần tử khủng bố đấy à?
Vân Mạt lại lần nữa nằm vật ra giường, đúng là xúi quẩy.
Cô cảm thấy dạo này hẳn là cô đã đắc tội Thiên Đạo rồi, hôm nào đó phải đốt vài nén hương để sám hối mới được.
Ồ, đúng rồi, trong tài khoản của cô còn 164 tinh tệ, còn phải nhanh chóng quyên một nửa ra ngoài, nếu không sẽ bị nghiệp báo. Ôi, sao cô có thể quên chuyện quan trọng thế này cơ chứ?
Tối hôm đó, Vân Mạt cảm thấy mình ngủ không yên chút nào.
Cho dù là ai cũng không thể ngủ ngon với cái tình trạng thi thoảng người máy lại đến quấy rối.
Nhưng mà, sáng hôm sau, khi nhìn đến sắc vẻ mặt Tần Mộc còn đen hơn mình, Vân Mạt vẫn không kiềm chế được mà cười phá lên.
"Bác sĩ Tần, anh chuẩn bị đi hầu tòa à?"
Tướng mạo của người này hôm nay hiển thị quá rõ ràng, cô không muốn thấy cũng không được. Đường nét lông mày lộn xộn, nếu không sửa tốt, có khả năng anh ta còn phải vào tù chơi mấy ngày.
Vẻ mặt xám xịt của Tần Mộc nhìn cô: "Cô bói thử xem?"
"Anh mơ đẹp nhỉ?" Vân Mạt bĩu môi, ngồi trên giường, buông thõng hai chân xuống rồi vắt chéo lên nhau.
"Có phải cô biết cái gì không?"
Tần Mộc hỏi. Dạo này anh ta quá đen đủi mà, sáng sớm nay vừa mở mắt ra đã nhận được thư của luật sư, là người bệnh ở giường bệnh số 2 tố cáo anh ta dùng nhầm thuốc. Quan trọng là hôm đó anh ta trực ban giúp người khác, vẫn chưa kịp kiểm tra lại thuốc nên thật sự là dùng nhầm.
"Nếu anh có thể giúp tôi một việc, tôi sẽ nói cho anh biết, đảm bảo buổi chiều anh sẽ vượt qua chuyện này một cách suôn sẻ."
Trái phải không có một ai, Vân Mạt chậm rãi nói với Tần Mộc.
Tần Mộc thật sự không muốn để ý đến cô, nhưng đúng là bây giờ anh ta đang tâm phiền ý loạn, đành thuận theo lời cô hỏi: "Giúp chuyện gì?"
"Tôi muốn đến nhà hàng Phỉ Tư làm phục vụ trong một tháng, anh có thể làm người đảm bảo cho tôi không?"
"Cô nói gì cơ?"
Tần Mộc không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi.
Cô bé này đã đủ tuổi thành niên chưa?
"Anh không nghe nhầm đâu, tôi là người Lam Tinh, tôi không có tiền, bây giờ lại không có nhà để về..."
Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Tần Mộc dần tan biến, anh ta từng nghĩ, cô bé khiến người ta ghét này giả bệnh chủ yếu là muốn ăn vạ bệnh viện...
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến, cô không thể không ăn vạ.
Vậy việc hôm qua anh ta kiến nghị với hệ thống trung ương của bệnh viện, tăng tần suất kiểm tra sức khỏe cho Vân Mạt có phải sai rồi không?
Tần Mộc rơi vào sự hối hận tột cùng, ngay cả chuyện phiền lòng sắp xảy ra vào chiều nay cũng quên sạch.
Vân Mạt không nhịn được mà bĩu môi, tên nhóc này ngây thơ như con thỏ nhỏ ấy, tấm lòng không biết lớn đến mức nào nữa mà có thể lo lắng cho người khác trong khi mình đang lửa xém lông mày/
"Sao hả?" Vân Mạt ngắt ngang suy nghĩ của anh ta.
"Nếu cô không có chỗ về, cô có thể ở nhà tôi..."
Tần Mộc thành tâm nói, anh ta muốn bù đắp chút sai lầm của mình.
"Không, không, không." Vân Mạt kiên định lắc đầu.
"Cô yên tâm đi, tôi không thu tiền của cô." Trong lòng Tần Mộc tràn đầy đồng tình.
"Không, không, đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là gần đây anh tương đối xui xẻo, tôi sợ bị anh liên lụy."
Tần Mộc: "..."
Mẹ nó... tấm lòng của anh ta thà đút cho chó ăn còn hơn.