Nhờ Tài Đoán Mệnh, Tôi Nổi Tiếng Ở Tinh Tế

Chương 3: 3: Mở Cửa Hàng Trực Tuyến




"Tinh..."

"Tinh..."

"Tinh..."

Dường như các trường đại học đã ước hẹn trước, âm thanh tin nhắn liên tục vang lên. Lúc đầu, Vân Mạt còn có chút hứng thú mở ra đọc, về sau cô cũng lười động đậy.

"Rất tiếc khi phải thông báo với bạn, bạn không phù hợp với tiêu chuẩn trúng tuyển của trường đại học Khoa học Kỹ thuật Loren..."

"Rất tiếc khi phải thông báo với bạn, đơn xin gia nhập đại học Công nghệ Khoa học York của bạn không được chấp thuận..."

"Vô cùng xin lỗi..."

Nụ cười trào phúng nơi khóe miệng của Vân Mạt ngày càng nở rộ, cô ngả người xuống gối, quyết định kiểm tra thân thể của mình trước.

Ngũ huyền thuật bao gồm: Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc.(1)

Sơn là bí thuật tu tâm dưỡng tính, rèn luyện thân thể.

Y sử dụng các phương thuật, phương tế, châm cứu, linh trị... để chăm sóc sức khỏe và chữa bệnh.

Còn Mệnh, Tướng, Bốc thường bị coi là mê tín, bị tẩy chay một cách mạnh mẽ.

Nhưng trên thực tế, trong lịch sử có không ít những nhà quân sự đều tinh thông Bốc thuật (xem bói, bốc quẻ), chẳng hạn "Mai Hoa Dịch Số", "Nạp Giáp Đoạn Dịch", "Lục Nhâm Thần Khóa", "Kỳ Môn Độn Giáp".

Mà nhà họ Vân, chính là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lánh đời, đệ tử dưới trướng nhà họ Vân được chọn một trong Ngũ huyền thuật để học, mà Vân Mạt chính là đệ tử đứng đầu trong số ấy.

Năm đó, một tay Phù lục chi thuật (thuật bùa chú) của cô, đừng nói đến cầu phúc, sửa vận, cho dù muốn lập trận pháp phòng hộ cô cũng làm được. Có trận pháp này, muốn chặn vũ khí hạng nặng cũng dễ như trở bàn tay.

Nếu không vì ngăn mạt thế tới, cô cũng không đến mức hao hết linh lực, xuyên tới thời đại này.

Vân Mạt kiểm tra lại cơ thể của mình, trên người cô mang một vòng sáng công đức, có lẽ đây chính là nguyên nhân cô có thể sống được đến bây giờ, dù sao cô cũng lập một công trạng to thế cơ mà.

Lúc trước cô vẫn chưa phát hiện, bây giờ cơ thể tốt lên một chút cô mới chú ý tới, Nguyên thần của cô đã suy yếu đến độ không thể chịu thêm một kích.

Tình trạng của cô bây giờ ứng với câu "miệng cọp gan thỏ", thực tế thì cô chỉ còn một lớp da mỏng che lại tử huyệt.

Nếu gặp sự cố thêm một lần nữa, chỉ sợ cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Chữa trị Nguyên thần là chuyện lửa xém lông mày.

Mà muốn chữa trị Nguyên thần, cần phải có một lượng lớn sức mạnh tín ngưỡng.

Vân Mạt nằm trên giường, điều hòa hơi thở rồi luyện Thổ Nạp công* (2), lấy thực lực của cô thì có thể tu hành ở bất kỳ tư thế nào.

*Thổ nạp công: là nội công cơ bản nhất, là có ý thổ (thải) ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch.

Nhưng khổ cái là, cô không cảm nhận được một tia linh lực nào.

Qua mấy lần gieo quẻ trước đây, cô có cảm giác tinh thần lực của mình đã bị tiêu hao khá nhiều. Không biết có phải tinh thần lực có thể chuyển hóa thành linh lực không, lúc nào đó cô phải nghiệm chứng mới được.

Về phần sức mạnh tín ngưỡng càng mơ hồ hơn, hầu như không có chút nào, đây đúng là tình trạng khiến cho người ta đau đầu.

Cô thở dài, thiếu chủ nhà họ Vân từng quát tháo một phương, hiện tại chỉ sợ phải lừa bịp để sống qua ngày.

Còn vì sao lại nói thế á?

Vì thời đại này, khoa học kĩ thuật cực kỳ phát triển. Lúc trước cô bị gãy xương nghiêm trọng như thế, sau khi được người máy nối xương xong, tiêm vài bình dịch dinh dưỡng là đã khôi phục lại bảy tám phần rồi.

Cô không nghĩ ra được, y thuật của cô còn có bao nhiêu tác dụng nữa.

Với tình trạng trước mắt, xem ra kỹ năng mà cô không am hiểu nhất là bói toán, lại là kỹ năng duy nhất mà cô có thể dựa vào để sinh tồn.

Trong tài khoản chỉ còn tám mươi tinh tệ, bây giờ Lam Tinh hầu như không có máy bay dân dụng bay ra bay vào, mà anh cả lại bận đến không thể phân thân, không có biện pháp chăm sóc cho cô.

Hai ngày nữa đến hạn kết toán tiền viện phí rồi, không biết cô có thể ký nợ không nữa?

Vân Mạt tựa người vào đầu giường, nhắm mắt lại, tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào.

"Hạ Lạc, cô lại mua sắm bừa bãi rồi." Một người đàn ông béo trắng, vẻ mặt không vui nói với người phụ nữ nằm giường bên cạnh cô.

"Cái gì gọi là mua sắm bừa bãi? Anh xem thỏi son này đi, màu son này tôi đã có đâu, nên mua là đúng rồi."

"Còn có cái túi xách này là phiên bản giới hạn, đầu tư vào nó còn bảo đảm hơn gửi tiền ở ngân hàng nữa đấy."

Hạ Lạc là một người phụ nữ có mái tóc xoăn, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, đối diện với vẻ mặt khó coi của người đàn ông, cô ta không có chút ăn năn hối hận nào.

"Cô... Mấy thứ linh tinh này không ăn được cũng không dùng được, đám phụ nữ các người đúng là khó hiểu." Người đàn ông cực kỳ không vui.

"Nhưng tôi đâu có tiêu tiền của anh." Hạ Lạc dùng một câu nói chặn họng ông ta.

Vân Mạt vểnh tai lắng nghe trong chốc lát, cô có cảm giác như mình vừa chạm đến cánh cửa mở ra thế giới mới, bình minh đang đón cô ở phía trước.

Kiếp trước cô quá chú trọng vào việc tu hành, nên chưa từng phải tốn tâm sức vì chuyện củi, gạo, mắm, muối.

Có điều, ở thế kỷ 21 còn có cửa hàng trực tuyến, không có lý nào thời đại này lại không có. Về lý thuyết, cô cũng có thể mở một cái mà.

Sử dụng trí não thật sự rất tiện, so với điện thoại di động của năm đó còn tiện hơn nhiều, màn hình trí não còn có thể thu nhỏ phóng to tùy ý.

Vân Mạt nghiên cứu một lát rồi đến trung tâm thương mại Tinh Võng để đăng ký một cửa hàng.

Tên cửa hàng dùng luôn bảng hiệu năm đó của nhà họ Vân: Hoa Hạ Dịch Học Đường.

Để tăng danh tiếng của cửa hàng nên cửa hàng mới đăng ký yêu cầu khai báo rất nhiều tư liệu cá nhân để khách hàng xem xét lựa chọn, giống như lựa chọn giữa Tmall và Taobao vậy đó.

Vân Mạt sờ sờ khuôn mặt của mình, cảm thấy quá trẻ tuổi, mà cô lại thân cô thế cô, sợ bị người khác đánh chủ ý.

Vì thế trong nhiều lựa chọn ở danh mục bảo mật cửa hàng, cô chọn cấp bậc bảo mật cao nhất là cấp SSS, từ chối yêu cầu công khai thông tin cá nhân. Cô tình nguyện trả nhiều tiền hơn cho trung tâm thương mại để họ đảm bảo thêm cho cô, tuyệt đối không tiết lộ thông tin cá nhân của cô.

Tiền quan trọng thật đấy, nhưng an toàn còn quan trọng hơn.

Cửa hàng trực tuyến ở tinh tế không biết mạnh hơn cửa hàng trực tuyến của năm xưa bao nhiêu lần, thậm chí còn cho phép khách hàng đăng nhập ảo, đi dạo cửa hàng trực tuyến còn có cảm giác như đang đi dạo trong cửa hàng thật.

Về phần trang trí, ngoại trừ gu thẩm mỹ của chủ cửa hàng, thì chính là dùng tiền đập vào.

Có tiền, anh có thể mời kiến trúc sư chuyên nghiệp, mua một đống vật liệu, thậm chí là mua quảng cáo để quảng bá hình ảnh của cửa hàng trực tuyến nhà mình trên trung tâm thương mại.

Nhưng mà tiền đâu?

Vân Mạt nghiến răng, chủ nghĩa tư bản vạn ác vậy mà lại ngồi vững nhiều năm như thế, đến bây giờ là thời đại tinh tế rồi mà vẫn không buông tha.

Tiền thì tính là cái gì cơ chứ?

Nhưng mà, sau một loạt các thao tác vừa rồi, tài khoản của cô chỉ còn bốn tinh tệ, ngay cả cái bình hoa cô cũng không mua nổi nữa.

Vân Mạt dứt khoát không trang trí gì cả, chỉ tự tay viết tên cửa hàng, treo một cặp câu đối lên, bày ra dáng vẻ cao nhân.

Lịch sử không phải đã dạy rồi à?

Con người ấy mà, càng là những thứ mà họ không hiểu lại càng có sức hấp dẫn hơn, tranh của Picasso không phải là ví dụ đấy sao...

Cứ vậy, cửa hàng trực tuyến tốn ít chi phí nhất trong trung tâm thương mại Tinh Võng đã ra đời.

Ảnh đại diện của cửa hàng là một bức thư pháp có dòng chữ: Hoa Hạ Dịch Học Đường.

Hai bên trái phải của cửa tiệm dán câu đối, kiểu chữ in đậm, nội dung thì kiêu ngạo: "Thiên Địa vạn vật không gì không biết, Âm Dương bát quái sinh tử sáng tỏ."

Thiết lập chế độ nhắc nhở khi có khách hàng xong, Vân Mạt rời khỏi cửa hàng.

Đây là lần đầu tiên cô ra tay kiếm tiền, vừa thấp thỏm, vừa chờ mong, ở đáy lòng còn có cảm giác hưng phấn mơ hồ.

Năm phút trôi qua...

Mười phút trôi qua...

Nửa tiếng trôi qua...

Vân Mạt mở bộ đàm ra vô số lần, kiểm tra không dưới mười lần, nghi ngờ chế độ nhắc nhở khi có khách hàng mà cô thiết lập có vấn đề.

Nhưng mà, sự thật là cửa hàng không có bất kỳ một người khách nào.

Hay là lượng người truy cập vào trung tâm thương mại không cao?

Lượt truy cập vào trung tâm thương mại là 5 triệu lượt....

Lượt người truy cập vào cửa hàng là 0 lượt...

Lượt đánh giá cửa hàng là 0 lượt...

Hơi thở của Vân Mạt bị nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được, càng không nhổ ra được...

Điều này không khoa học, nhớ năm đó, số người đến nhà họ Vân cầu cô gieo quẻ nhiều không đếm xuể.

Thời đại tinh tế này, cứ coi như không có tín ngưỡng đi nữa, thì chẳng lẽ ngay cả một chút tò mò cũng không có ư?

Vân Mạt không biết là, bởi vì cô thiết lập và trang trí mọi thứ quá mức đơn giản, các thông tin liên quan thì chưa được cập nhật, nên đã bị Tinh Võng cho vào danh sách các cửa hàng lừa đảo.

Cho dù có người thật vì tò mò muốn vào tham quan cửa hàng, thì khi nhìn thấy điểm đánh giá là 0 và tag "Nghi ngờ lừa đảo" của Tinh Võng thì đều từ bỏ ý định.

Đây là chuyện mà Vân Mạt không hề nghĩ đến.

Cô vẫn đang mong chờ khách hàng tìm đến, không ngờ rằng đã bị Tinh Võng gài cho một vố.

Một tiếng sau, cuối cùng Vân Mạt cũng không đợi được nữa, một ngụm máu vẫn nghẹn nơi cổ họng, cực kỳ khó chịu.

Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu, có lẽ câu nói này là dành riêng cho cô.

Không được, cô phải tự cứu lấy mình thôi.

Khóe mắt Vân Mạt liếc thấy người máy y tế đi về phía cô, trong tay hình như còn cầm giấy tờ gì đó.

Cô lập tức nghiêng đầu, nằm thẳng cằng trên giường, chuẩn bị giả chết.

Người máy không biết tại sao cô lại bất tỉnh nữa, kiểm tra trên dưới một lượt, nếu kết quả kiểm tra chứng tỏ cô sắp khỏi, thì cô sẽ phải xuất viện.

- ------

Lucas: Nếu có thắc mắc, vui lòng tìm hiểu kỹ hơn tại:

(1): https://simkinhdich.com/blog/ngu-thuat-trung-hoa

(2): https://tuhientrang.fandom.com/wiki/Th%E1%BB%95_N%E1%BA%A1p_C%C3%B4ng