Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 63




Giờ tự học buổi chiều, Nghê Mai Lâm vào lớp.

Cả lũ đều đang cắm đầu đọc sách nên không chú ý, thầy giáo quản lớp ngạc nhiên nhìn Nghê Mai Lâm. Cô khoát tay với thầy tỏ ý không có việc gì rồi đi tới cạnh Hải Tú, thấp giọng gọi: “Hải Tú?”

Cậu ngẩng đầu, Nghê Mai Lâm nói: “Theo cô ra ngoài một lát.”

Hải Tú để bút xuống, Phong Phi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Hải Tú không biết, lắc đầu nói: “Lát về tớ kể cho cậu.”

Nghê Mai Lâm đã ra ngoài, Phong Phi nhích ra cho cậu đi ra, mà cũng không rõ vì sao.

Vì trong phòng làm việc còn có các giáo viên khác nên Nghê Mai Lâm không gọi Hải Tú đến đó, cô dẫn cậu sang phòng học trống bên cạnh, cân nhắc một lúc lâu mới nói: “Việc em xin chứng nhận ‘học sinh 3 tốt’ ấy… Có vài chuyện ngoài ý muốn.”

Hải Tú không hiểu: “Sao vậy ạ? Chẳng lẽ… thành tích của em vẫn chưa đủ? Hay là các chứng nhận khác không đủ uy tín? Vậy không sao, để em tìm thêm mấy chứng nhận thi quốc tế nữa ạ, thi quốc tế chắc là được đúng không…”

“Không phải vậy đâu.” Nghê Mai Lâm mệt mỏi cực kì, nghĩ một lúc thì nói, “Trường học đã xem lại hồ sơ của em, họ phát hiện hồi cấp 2 em từng bị xử lý kỉ luật rất nghiêm trọng…”

Hải Tú hơi khựng lại, mặt tái đi mấy phần: “Kỉ luật hồi cấp 2, cũng… cũng ảnh hưởng ạ?”

“Xem ra là vậy.”

Cô dừng một chút, lại nói: “Nhưng em cứ yên tâm, nhiều lắm là ảnh hưởng đến em lúc này thôi. Đợi em lên đại học rồi thì chuyện này không dính dáng gì nữa đâu, cô bảo đảm với em.”

Hải Tú mấp máy đôi môi trắng bệch, gật đầu đáp: “Vâng, cảm ơn cô, không sao đâu ạ.”

Nghê Mai Lâm vô cùng không nỡ, nhẹ giọng khuyên bảo: “Em đừng để tâm quá, cô lại thấy có lỗi. Trường học quy định là không được nói trước cho các em đâu, đáng lẽ cô không nên nói với em.”

Hải Tú bất an lắc đầu: “Em không buồn vì chuyện này, em, em…” Hải Tú nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và lo âu, giọng nói run rẩy: “Em lo không biết nói với Phong Phi thế nào…”

Nghê Mai Lâm chợt hiểu ra, ngạc nhiên nói: “Em không nói cho nó biết trước đây em…”

“Suỵt…” Hải Tú vội vàng ra dấu im lặng, lo lắng nhìn ra cửa phòng học, nghẹn ngào cầu xin, “Cô đừng nói cho cậu ấy biết, em bị bệnh tâm thần…”

Ngực cô như bị bóp chặt, lập tức cảm thấy hối hận.

“Em…” Vừa định nói nhưng lại không biết nói gì, cô không dám nói cho cậu biết Phong Phi đã biết chuyện này từ lâu, sợ đả kích đến cậu. Cô cố điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói: “Chuyện này em đừng lo, để cô giải thích cho, cô chắc chắn Phong Phi sẽ hiểu mà.”

“Với lại…” Nghê Mai Lâm cố ý nhấn mạnh, “Em không bị bệnh tâm thần, em chỉ có chút chướng ngại về tâm lý thôi, bây giờ em đã tốt hơn nhiều, không phải cái kia… Hiện tại em khỏe rồi, hiểu không?”

Hải Tú lắc đầu nói: “Trước đây em đã hỏi qua rồi, cái này cũng là một dạng tâm thần…”

“Tình trạng em không xấu đi thì không phải.” Cô nghiêm túc nói, “Em chỉ có chút bệnh tâm lý, và đã khá hơn rồi.”

Hải Tú hít thở sâu, thầm ám chỉ với bản thân mấy lần “đã khá hơn rồi”. Nghê Mai Lâm nói chậm lại: “Với lại đừng cứ lo Phong Phi biết chuyện này thì làm sao. Cô đã nói rồi, bị bệnh vẫn có thể khỏi hoàn toàn, chỉ cần em cố gắng, sợ cái gì?”

“Em tự nhìn xem, bây giờ em đã khá hơn trước nhiều rồi đúng không?” Nghê Mai Lâm khuyên nhủ, “Không được suy nghĩ vớ vẩn nữa, Phong Phi thì cứ để cô nói, em lo học cho tốt.”

Lời nói của Nghê Mai Lâm quả thật có tác dụng trấn an, Hải Tú an tâm hơn nhiều. Cậu gật đầu một cái rồi đứng dậy nói: “Cảm ơn cô… Em đi về.”

“Khoan đã.” Nghê Mai Lâm gọi cậu lại, “Bây giờ em mà về thì nhất định Phong Phi sẽ gặng hỏi. Hay là, em… em đến phòng photocopy giúp cô photo đề thi đi, chờ cô nói rõ với Phong Phi rồi về.”

Hải Tú cảm kích nói: “Cảm ơn cô, em… em đi đây.”

Nghê Mai Lâm lấy đại một tờ đề trong bìa hồ sơ cô mang theo cho Hải Tú đi photo, còn mình thì xuống lầu gọi Phong Phi.

Mấy phút sau, cũng trong phòng học lúc nãy, vẻ mặt Phong Phi đầy giễu cợt, bật cười nói: “Đùa gì thế? Xử lí kỉ luật là hồi cấp 2, con m* nó bây giờ cậu ấy đã lớp 12 rồi, lôi cái này ra làm lý do không thể xét duyệt coi được sao? Ha ha… Sao mấy người không đào hết tội lỗi từ thời tổ tiên cậu ấy đi? Ông tổ ông nội cậu ấy đã từng phạm lỗi gì tra hết đi?”

“Thái độ gì đây!” Nghê Mai Lâm lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ trong hồ sơ là ai vu oan cho em ấy hả?”

“Tại sao cậu ấy bị như thế, cô phải rõ ràng hơn em chứ.” Phong Phi cười nhạt, “Cô quên chính cô là người nói chuyện này với em à, lúc đó không phải cái thái độ này đâu.”

Vậy mà Nghê Mai Lâm không giận lại bật cười: “Bây giờ trách tôi?”

Phong Phi cũng biết chuyện này không liên quan đến cô nhưng lại không kiềm được giận dữ. Hắn dừng lại một lát rồi nói: “Do em quen miệng, em sai… Chuyện của Hải Tú cô phải làm thế nào thì cứ làm thế đó đi, hồ sơ của cậu ấy em sẽ nghĩ cách, trước khi xét duyệt em chắc chắn sẽ xóa sổ vấn đề này cho cậu ấy.”

Nghê Mai Lâm nhíu mày: “Em có cách gì?”

“Dựa vào việc chuyển trường, tiêu hủy một số chuyện trong hồ sơ của cậu ấy.” Hắn lấy điện thoại mở mục tin nhắn ra, nói: “Hải Tú vừa chuyển trường một năm trước, chuyển đi xa như vậy, chuyện thay đổi hồ sơ không phải là không có khả năng…”  Hắn nhớ có một người bạn trước đây cũng gặp tình huống giống vậy, cứ thế mà sửa thôi. Người ta làm được, hắn không tin mình không thể làm cho Hải Tú.

“Đừng phí sức.” Nghê Mai Lâm mệt mỏi xoa xoa trán, đưa tay đè điện thoại của Phong Phi xuống, “Đừng làm phiền người nhà em, nghe cô nói đã.”

Hắn nhíu mày, Nghê Mai Lâm đúng là mệt mỏi quá mà… Cô nói: “Em đừng phí sức vào những chuyện không đâu nữa. Đáng ra việc bị kỷ luật hồi cấp 2 sẽ không ảnh hưởng đến lần xét duyệt này của em ấy… Mặc dù là vi phạm nghiêm trọng nhưng đó là từ cấp 2 rồi, thật ra thì không liên quan gì cả.”

Hắn giận dữ nói: “Vậy sao các người còn làm vậy!!”

“Nghe cô nói đã!” Cô ngắt lời Phong Phi, cố gắng bình tĩnh nói: “Sáng nay có một cô bé đến tìm cô, nói với cô rằng Hải tú ngoài mặt thì âm thầm vậy thôi, thật ra lại là một thằng đồng tính luyến ái, là biến thái, lại cùng đàn ông…”

Phong Phi nhảy dựng lên, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.

“Nói chung mọi chuyện giống như em đang nghĩ vậy đó.” Nghê Mai Lâm cũng giận lên, miễn cưỡng lắm mới không mất bình tĩnh, “Cô bé ấy hỏi cô có xử lý được không. Nếu cô không xử lý thì sẽ báo lên cấp trên và những người khác… Em nói đi, cô phải làm thế nào đây?”

Gân xanh trên trán Phong Phi hằn rõ lên, không nói một lời.

Nghê Mai Lâm nói tiếp: “Em nói đi, chuyện này nếu bị làm ầm lên thì ai là người chịu thiệt đây? Hải Tú sắp thi rồi, có thể không bị ảnh hưởng sao? Em ấy lại bị bệnh nữa, người khác cứ chỉ chỉ trỏ trỏ em ấy, bệnh còn không nặng mới là lạ?”

“Cô đã đồng ý với bạn nữ kia là sẽ nghiêm túc xử lý.” Nghê Mai Lâm bình tĩnh nói, “Mặc dù cô biết Hải Tú không nên vì chuyện này mà đánh mất tiêu chuẩn, em có thể nói cô không phân biệt trắng đen, nhưng dưới tình huống này cô chỉ có thể làm vậy. Một vài chuyện mình hiểu được nhưng người khác chưa chắc hiểu. Dĩ nhiên, các em có thể không thừa nhận nhưng dư luận rất đáng sợ, miệng mồm của họ còn khiến ta tổn thương hơn gấp nhiều lần.”

Phong Phi nhắm mắt lại, gật đầu nói: “Cô làm rất đúng…”

“Đương nhiên, cô cũng nói với cô bé kia rằng không nên phán xét bạn học một cách xấu tính như vậy. Nhưng nếu không đạt mục đích, em ấy sẽ làm ra chuyện gì chứ? Loại không có đầu óc này chỉ biết phát điên lên thôi… Ai biết sẽ làm gì.” Thật ra cô rất tức giận, “Nhưng mà… Cô đã nói với bạn gái kia rằng em ấy là học sinh ban nghệ thuật, sau này rất có khả năng trở thành người của công chúng. Một khi đã nổi tiếng thì rất dễ bị đào bới quá khứ thời còn đi học, người khác mà biết em ấy đi rêu rao khắp nơi, phỉ báng phá hủy tương lai của bạn học… thì chính em ấy cũng không rửa sạch được vết nhơ này.”

Nghê Mai Lâm mệt mỏi nói: “Em ấy bị cô dọa sợ thì cũng khựng lại, chắc là không làm ầm lên đâu. Lúc ấy… nhìn em ấy rất lo lắng, cô thấy em ấy cũng rất sợ, chắc chắn không dám làm lớn chuyện.”

Phong Phi lẳng lặng nói: “Cô ta tên gì?”

“Cô không hỏi rõ…” Nghê Mai Lâm hỏi ngược lại hắn: “Không thì cô nói thẳng luôn với thầy chủ nhiệm được không? Em thấy thầy ấy có đồng ý không?”

Cô cố ý nói: “Vậy thì thầy chủ nhiệm sẽ đi nhắc nhở giáo viên của cô bé kia, nhân tiện thay cô giám sát nó để em ấy đừng quậy tưng lên như con thiêu thân nữa. Không chừng… bọn họ không chỉ giải quyết ổn thỏa mà còn ép được cô bé kia không được nhắc lại nữa, tình thế sẽ xoay chuyển… Mặc dù không có mấy hy vọng.”

Phong Phi lại hỏi lần nữa: “Cô ta tên gì?”

Nghê Mai Lâm phiền não nói: “Em hỏi cái này làm gì? Biết rồi thì làm gì?”

“Cô ta là Quý Nhã Kỳ.” Phong Phi nói: “Nữ sinh ban nghệ thuật, cố ý làm khó dễ Hải Tú… Chỉ có thể là cô ta.”

Nghê Mai Lâm bất đắc dĩ nói: “Phong Phi, đừng hồ đồ nhất thời mà để Hải Tú phải chịu oan ức.”

“Cô yên tâm.” Sắc mặt hắn trông cực kì đáng sợ, thế nhưng giọng nói lại bình tĩnh, “Em đồng ý với cách xử lý của cô, nhưng em có một yêu cầu – cô phải nói thật với cậu ấy, đừng để cậu ấy nghĩ mình không đạt tiêu chuẩn vì cái chuyện ngu xuẩn hồi cấp 2 kia.”

Nghe Mai Lâm do dự: “Em chắc là nói với em ấy sẽ không sao chứ?”

“Chắc chắn.” Phong Phi cất di động, “Hải Tú sợ nhất điều gì… em là người rõ nhất.”

Cô chần chừ một lúc thì gật đầu: “Được, lát nữa cô sẽ nói với em ấy.”

“Cảm ơn cô.” Bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, “Vừa rồi em không giữ được bình tĩnh. Không nhờ có cô…. một năm nay Hải Tú đã phải đối mặt với rất nhiều chuyện rồi, em hiểu mà.”

Nghê Mai Lâm khoát tay: “Đừng nói những lời này với cô, chuyện ngày hôm nay… Cô biết mình làm vậy là không đúng, nhưng không còn cách nào khác, lát nữa cô sẽ nói rõ với em ấy.”

Phong Phi gật đầu: “Phiền cô rồi… Em đi trước.”

Nghê Mai Lâm thấy loáng thoáng Phong Phi đang rất giận, không yên lòng nói: “Em… ngồi đây một lát nữa đi, đừng kích động.”

Hắn lắc đầu: “Cô yên tâm đi, lo cho Hải Tú là được, em đi trước.”

Hắn vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.

Hắn đi thẳng xuống lầu, vừa đi vừa cởi hai cái nút áo sơ mi ra, vén hai cái ống tay áo lên, lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh.

Phong Phi càng đi càng nhanh, đi thẳng qua lớp thứ bảy, không hề dừng lại mà đi thẳng qua lớp thứ năm, xông thẳng vào phòng như chỗ không người.

Giáo viên lịch sử còn đang dạy trong lớp, thấy hắn xông vào thì hoảng hồn, khó hiểu nói: “Em này, em… ai cho em vào đây?! Ngăn nó lại!”

Học sinh trong lớp còn chưa kịp phản ứng, nghe giáo viên nói mới có mấy cậu trai đứng dậy định ngăn Phong Phi lại. Hắn dùng sức đẩy mấy người kia ra, bọn họ bị đẩy ngã hết vào đám bàn ghế.

Ánh mắt hắn tàn bạo đến dọa người, mấy cậu trai kia không dám tới gần hắn nữa.

Phong Phi đi tới trước mặt Quý Nhã Kỳ.

Quý Nhã Kỳ chột dạ, sợ đến trắng bệch cả mặt, muốn đứng lên cũng đứng không nổi.

Hắn cười lạnh một tiếng với cô, rồi giơ quả đấm lên đập thật mạnh xuống!

“Oành” một tiếng, Quý Nhã Kỳ ôm đầu thét chói tai. Hắn đấm thẳng xuống bàn cô, tạo ra một kẽ nứt sâu trên bàn.

Cả lớp đều sửng sốt – phòng học lớn như vậy, một tiếng động cũng không có.

Phong Phi cúi người, nhẹ giọng nói: “Dám chơi sau lưng tôi?”

Quý Nhã Kỳ sợ đến run cầm cập, hé miệng nhưng không thể thốt nên lời.

“Cô làm được chuyện ấy à?” Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm cô nàng, “Có tin là nếu tôi thật sự muốn chỉnh cô thì cô không tài nào tốt nghiệp nổi không?”

Sắc mặt Quý Nhã Kỳ cực kì phờ phạc, run rẩy gật đầu một cái.

“Tin là được.” Phong Phi ngồi dậy, “Nếu còn lặp lại thì chúng ta ai cũng đừng mong được tốt nghiệp, tôi thì không sao rồi, còn cô thì để xem có gan chơi không.”

Phong Phi xoa xoa cổ tay, xoay người bước ra khỏi lớp.

Chừng nửa phút sau, cả lớp mới hoàn hồn lại. Giáo viên lịch sử vội vàng chạy xuống xem Quý Nhã Kỳ thế nào. Cô ta bị dọa đến gần chết, một lúc lâu sau thì nước mắt giàn giụa, ôm tay hối hận bật khóc.