Edit by Kiera
Trời dần trở lạnh, thời tiết ở thành phố N cũng thay đổi bất thường, Lục Diễm bất đắc dĩ nhìn hai má đỏ bừng của cô gái nhỏ đang đứng trước mặt, ôn nhu dỗ dành cô: "Đã bị cảm tại sao còn chạy tới đây, đợi anh học xong liền đi cùng em được không?"
Trình Niệm Niệm giật giật cái mũi nhỏ, bởi vì bị cảm nên giọng nói cũng trở nên mềm nhũn làm nũng với anh: "... Không được đâu, em muốn đi theo anh." Còn vươn bàn tay nhỏ túm chặt góc áo của anh, cằm vùi vào áo lông cao cổ, thời tiết càng lạnh làm cô càng thêm nhớ cái ôm của anh.
Lục Diễm giơ tay nhìn đồng hồ, thở dài, lòng bàn tay bao bọc lấy hai tay nhỏ trắng nõn trong chiếc áo khoác sẫm màu của mình, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng cắn một cái trên môi dưới của cô: "Thật là không có biện pháp bắt buộc em."
Hiếm khi Lục Diễm bước vào lớp sau khi tiếng chuông đã vang lên, đã vậy phía sau còn có thêm một cô gái nhỏ, cảnh tượng hiếm lạ lập tức thu hút sự chú ý của các bạn học đang ồn ào trong lớp.
Giáo sư còn chưa có tới, chờ sau khi hai người ngồi xuống, xung quanh mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thì thầm, Trình Niệm Niệm có chút tò mò, chọc chọc cánh tay của anh đang giúp mình cởi áo khoác, chớp mắt hỏi anh: "Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?"
Lục Diễm tất nhiên là biết hôm nay đưa cô tới đây cũng coi như là đã công khai bạn gái của mình, trong lòng anh nghĩ như vậy cũng tốt, nhìn người đang không biết gì tò mò như một tiểu bảo bảo, anh nhìn không được đùa giỡn cô: "Nhìn anh tại sao đi học còn mang theo tiểu bảo bảo đến lớp đấy."
Mặt Trình Niệm Niệm nhiễm một tia đỏ ửng, cô cũng biết gần đây cô đã bị Lục Diễm xem như một tiểu bảo bảo, không thể rời xa anh ba tấc, nhưng cho dù cô có thừa nhận, thì anh liền nói thẳng ra như vậy sao! Cô trộm trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Giáo sư cũng đã bước vào lớp, phòng học trở nên an tĩnh đi một ít nhưng vẫn còn có một số người còn tám chuyện ngo ngoe rục rịch, ở hàng sau, Hạ Tâm từ lúc nhìn thấy Lục Diễm mang theo Trình Niệm Niệm đi vào phòng học đã bất giác cắn môi, ở bên tai là bạn cô đang nhỏ giọng nói chuyện với mình.
"Đó là bạn gái của Lục Diễm sao?"
"Lúc trước mình cũng nghe qua cậu ấy đã có bạn gái nhưng mình chưa bao giờ thấy qua..."
"Này, lần này không phải đã gặp được rồi sao?"
"Oa, đó là Lục Diễm sao?? Lại còn giúp cô ấy cởi áo khoác..."
"Trời ạ trời ạ, bạn gái của Lục Diễm cũng quá hạnh phúc đi..."
"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới Lục Diễm nói đến chuyện yêu đương là trở thành như thế này... Huhuhu, mình cũng muốn cùng cậu ấy yêu đương..."
"Cậu tỉnh lại đi..."
Hạ Tâm nuốt xuống một mảnh chua xót trong miệng, rõ ràng lần trước nhìn thấy hẳn là phải buông bỏ rồi, nhưng khi nhìn thấy anh không hề quan tâm đến sự dịu dàng của mình dưới ánh mắt sáng quắc của bạn học, cô vẫn có chút khổ sở, rõ ràng cô cũng tỏ tình với anh hơn trăm lần rồi nhưng sau tất cả anh lại mặc kệ ly nước tràn đầy tình yêu của cô mà chỉ uống ly nước mang tên Trình Niệm Niệm kia.
Đầu Trình Niệm Niệm vốn là bị cảm đã vậy còn bị máy sưởi trong phòng học thổi đến choáng váng có chút buồn ngủ, những gì giáo sư trên bục đang nói cô cũng không thể hiểu nổi, nên cô đành nghiêng người lặng lẽ đánh giá Lục Diễm đang nghiêm túc nghe giảng bài bên cạnh, trong lòng thầm thở dài, anh ấy thật là đẹp mắt...
"E hèm, nữ sinh kia, đừng nhìn chằm chằm bạn học bên cạnh nữa, đứng dậy trả lời trường hợp này đi."
Trình Niệm Niệm cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm cô, trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng, chậm rì rì đang muốn đứng lên thì bị một bàn tay đè lại vai mình.
Cô ngẩng đầu nhìn lại thì Lục Diễm đã đứng lên, đẩy nhẹ mắt kính tơ vàng nói: "Giáo sư, cô ấy không phải học ngành của chúng ta, để em trả lời."
Vị giáo sư này biết Lục Diễm, không khỏi bỡn cợt trêu ghẹo anh nói: "Người giỏi nhất trong học viện tài chính của chúng ta cũng có thể mê hoặc được cô gái nhỏ nha, được rồi, cậu trả lời..."
"Giáo sư, đó là bạn gái của cậu ấy đấy!"
Một nam sinh quen biết Lục Diễm nhịn không được ở dưới la hét cắt ngang, làm cho toàn bộ lớp học đều cười vang lên.
Lục Diễm ngó mắt nhìn cô gái nhỏ đang muốn chui vào lỗ, trên mặt thì đỏ ửng đến kỳ lạ, mắt hạnh tràn đầy giận dữ trừng anh.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó nhìn về phía giáo sư, theo trật tự mở miệng: "Từ góc độ thực thể của tài chính công ty, công ty muốn góp vốn thì tỉ trọng của chủ sở hữu phải nhiều hơn so với trái phiếu..."
Sau khi kết thúc, có vài nam sinh tiến đến chào hỏi Lục Diễm còn hỏi anh có đi chơi bóng hay không, lúc nói ánh mắt mấy nam sinh đó đều hướng về phía Trình Niệm Niệm bên cạnh, ánh mắt u ám của Lục Diễm liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi mới lạnh lùng nói: "Không được, cô ấy bị cảm, tôi phải đưa cô ấy trở về, đi trước đây."
Sau đó anh xoay người ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, cúi người ôn nhu hỏi cô có còn khó chịu không, không chút nào để ý tới mấy người đang kêu rên phía sau.
Đang đi thì điện thoại của Lục Diễm vang lên, anh cúp điện thoại cúi đầu hỏi Trình Niệm Niệm: "Hội học sinh có chút việc, anh đưa em về ký túc xá trước hay là..."
"Em muốn ở bên anh!", Trình Niệm Niệm ngắt lời anh, cô ăn vạ trong lòng ngực ấm áp của anh, hai tay chui vào áo khoác ôm lấy eo anh.
"Ưm... Hôm nay em muốn ngủ với anh..." Giọng nói trong áo khoác nhẹ đến mức cơ hồ như không nghe thấy.
Lục Diễm dừng lại, khom lưng siết chặt hai tay của mình: "Được."
Lúc chờ Lục Diễm xử lý xong chuyện của Hội học sinh thì Trình Niệm Niệm ngồi ở sô pha bên cạnh chờ anh, bên ngoài trời đã tối rồi, cô dạo bước đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây ào ào bên ngoài, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống bóng người đang di chuyển.
Cô nhịn không được mở cửa sổ ra gió lạnh đột ngột thổi vào làm cô lạnh đến run cập cập, bên cạnh lập tức có một bàn tay vươn ra đóng cửa sổ lại, Trình Niệm Niệm xoay người nhìn qua, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh làm gương mặt càng hiện lên góc cạnh rõ ràng, nửa tối nửa sáng thoạt nhìn thật lạnh lùng câu người.
Lông mày Lục Diễm nhăn lại, giọng điệu trách cứ mang theo lo lắng: "Tại sao còn chưa hết cảm đã đứng trước gió lạnh...".
Anh còn chưa nói dứt lời thì đã bị Trình Niệm Niệm nâng cằm nhỏ lên hôn lấy, đầu lưỡi giống như mèo con từng chút từng chút duỗi ra tinh tế lướt qua hoa văn trên môi anh.
Liếm qua cái cằm như đao cắt của anh, sau đó liếm tới yết hầu đang nổi lên, mang theo khẽ cắn, hôn dần dần xuống dưới...
Hô hấp của Lục Diễm dần trở nên nặng nề, nâng cái đầu đang lộn xộn của cô lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Niệm Niệm mở miệng khẽ cắn môi dưới của anh "Anh không thích sao... em nghe người ta nói, con trai đều thích con gái chủ động..."
Lục Diễm hiếm thấy sửng sốt, rồi sau đó đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, sự tà khí hung ác dưới đuôi mắt muốn ngăn cũng không được: "Niệm Niệm".
Anh chậm rãi đi về phía trước, ngón tay thon dài lần lượt cởi ra từng cúc áo trên chiếc áo sơ mi, rồi đè người trước mặt vào tường, đôi tay chống lên eo cô, hơi thở cố ý đè thấp dụ dỗ ai kia: "Em muốn chủ động như thế nào, hả?"