Yêu là nỗi buồn, là ngọt ngào, là hạnh phúc. Yêu là khát vọng của những con người đang tồn tại. Chẳng ai có thể sống nếu thiếu vắng tình yêu, cũng như chẳng ai có thể che lấp trái tim bằng lý trí. Yêu một người không khó, nhưng để khiến người khác dùng cả trái tim của họ để yêu mình lại là sự thử thách lớn nhất mà ông trời ban tặng.
Kiếp trước, vì tuột tay nhau mà hai người cách xa ngàn trùng. Cô dùng trọn vẹn tấm chân tình của mình chỉ mong có thể giữ được lấy trái tim của anh, thậm chí còn không từ thủ đoạn để ép anh phải kết hôn với cô, sau đó cùng cô sinh ra một đứa con trắng trẻo mập mạp. Ông trời luôn là vô tâm như vậy, tại sao lại tàn nhẫn se nối sợi tơ duyên trở nên rối rắm khiến ta không thể nào tự giải thoát được cho chính bản thân của ta? Cố gắng gỡ lại càng rối, cố gắng quên lại vô thức khắc sâu trong lòng.
Kiếp trước là đau đớn ngàn trùng, kiếp này liệu có thể chung sợi tơ duyên? Tình yêu trải qua một kiếp người luôn là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất. Kiếp này, hai người chỉ mong muốn có thể cùng nhau chung sống hạnh phúc cho đến hết khi răng long đầu bạc.