Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 7: Đến từ địa ngục (7)




Khoé mắt đầu mày Caesar toát ra vẻ điêu luyện giây phút đó bất kể là Evan hay chuyên viên phác hoạ chân dung tội phạm phụ trách việc thẩm vấn đều nhận ra cô Reed đã rơi vào tấm lưới do Caesar dệt nên.

“Ngón tay cái của anh ta cắm vào họng cô, anh ta đỏ lừ mắt muốn huỷ diệt cô hoàn toàn, thế giới đảo lộn, đó là sức mạnh mang tính áp đảo, cô tưởng mình chết chắc rồi. Bụng dưới thắt lại, đó là đứa bé trong bụng cô cùng gánh chịu tai hoạ này với cô. Cô chẳng biết lấy được sức mạnh từ đâu ra, cắm chai rượu đã vỡ trong tay vào cơ thể anh ta, anh ta không thể không buông tay, ôm bụng máu tuôn như suối, ngã gục xuống đất, anh ta co giật, nhìn cô, cuối cùng đánh mất tiêu cự. Ngọn nguồn sự tra tấn khiến cô đau khổ cuối cùng đã biến mất, cô biết ơn đứa con trong bụng mình, nó là tất cả của cô, Chúa của cô, cô sẽ làm tất thảy mọi thứ cô làm được vì nó – gồm cả gia đình nguyên vẹn, cho nó người bố hoàn hảo nhất thế gian.” Caesar thả lỏng hoàn toàn, dựa vào lưng ghế, trong mắt hắn là vẻ mỉa mai, không tán thành, sự dữ tợn xé nát tất cả mọi thứ đối phương có.

“Tôi làm rất tốt… tôi làm rất tốt…” Cô Reed run bần bật lên tiếng.

Phó giám đốc và hai chuyên viên phác hoạ trong phòng quan sát đều sững sờ, đây là lần đầu tiên cô Reed nói.

“Cô làm rất tốt? Tốt thế thật ư?” Caesar ngoảnh mặt, bật cười khẽ, “Có phải cô nấu nướng tệ quá, nên anh Smiths mới sốt ruột muốn về tận hưởng trà chiều vợ mình làm?”

“Không phải! Là anh ta không biết cách ăn món Mexico!” Cô Reed chống hai tay xuống bàn, đứng bật dậy.

“Avery thích món Mexico, anh ta chỉ thích điểm tâm trà chiều, anh ta khiến cô thất vọng.” Caesar không cảm thấy bị áp đảo, “Thế anh Philip thì sao? Tại sao lại chọn anh ấy? Cô nhìn thấy trong xe anh ấy toàn là quà tặng cho con gái Lily, nét mặt dịu dàng khi anh ấy gọi điện thoại cho con gái, trái tim cô đập thình thịch, đó là người đàn ông cô mong muốn. Tại sao vẫn giết anh ấy?”

“Anh ấy… anh ấy…” Nước mắt cô Reed rơi xuống, há hốc miệng không thở nổi.

“Tôi trả lời thay cô nhé, cô đã dụ dỗ ông bố đơn thân này, nhưng anh ấy không nán lại nhà nghỉ của cô, anh ấy muốn về. Trung tâm thế giới của anh ấy không phải cô và Avery của cô, mà là con gái cưng Lily của anh ấy. Thế là cô dùng cách của mình phủ nhận triệt để quyền làm bố của anh ấy.” Caesar hất cằm, “Thế còn anh Cole? Anh ấy thích trẻ con, sẽ chơi đá bóng cùng Avery của cô, sẽ kể chuyện cười cho nó nghe, cô vẫn giết anh ta.”

“Vì anh ta không chịu nán lại! Vì bà mẹ mắc bệnh nan y của anh ta! Dựa vào cái gì? Tại sao? Mẹ anh ta sắp chết rồi, còn Avery của tôi thì vẫn còn thời gian dài đằng đẵng! Anh ta đã khiến Avery của tôi thất vọng! Anh ta đã khiến Avery của tôi thất vọng!” Cô Reed đập mạnh bàn, hoàn toàn cuồng loạn.

“Không, không phải anh Cole khiến Avery thất vọng, mà là cô! Cô đã cố gắng thật ư? Cô đã dốc hết sức tìm người bố lý tưởng nhất cho nó ư?”

“Đương nhiên là có! Có!”

“Ồ? Cô đã cho nó đủ lựa chọn chưa? Cô có bao nhiêu ông bố ứng cử?”



“Mỗi tháng hai người! Đến giờ đã hơn ba mươi người rồi! Ha ha… Thế còn chưa đủ nhiều ư?” Nụ cười của cô Reed rất đáng sợ.

“Ồ? Có gì chứng minh cô đã cố gắng đến thế? Tôi chỉ nhìn thấy mười mấy ông bố ứng cử, chỗ còn lại đâu? Không phải cô nói thế để tự an ủi bản thân đấy chứ?” Caesar nhún vai, vẫn tràn ngập nghi ngờ.

“Tôi lái xe của họ men theo đường cao tốc liên bang, sau đó vứt họ trong sa mạc ven đường. Tôi muốn họ phơi thây nơi hoang dã, chịu hết đau khổ…”

Caesar thở dài, hai tay đút trong túi quần. Khi đi ngang qua người cô Reed, hắn gục đầu mỉm cười, “Kẻ không phù hợp làm bố chân chính không phải họ, mà là cô. Cô không có quyết tâm muốn làm Avery vui vẻ hạnh phúc dù cho cả thế giới chỉ còn lại mình cô.”

Phó giám đốc rút điện thoại ra gọi, ra lệnh tìm kiếm mọi địa điểm bị vứt bỏ ô tô trên xa lộ 211, và huy động hàng trăm đặc vụ FBI tìm kiếm quanh nơi xe bị vứt bỏ. Những nạn nhân đã chịu đựng tra tấn trước khi chết, sau khi chết cũng không được yên nghỉ ấy cuối cùng cũng được an ủi.

Buổi họp báo tin tức do FBI tổ chức chật kín phóng viên.

Evan vừa xem TV, vừa gọi điện thoại.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì. Để đáp lại, anh có thể trả lời một câu hỏi của tôi được không?”

“Được.”

“Anh nghĩ ác quỷ có lên thiên đường được không?”

“Tôi không biết. Nhưng có lẽ mỗi ác quỷ đều có thiên thần hộ mệnh của riêng mình.”

Evan lại hoà vào các vụ án mới, một buổi sáng sớm nọ, anh vừa uống cà phê vừa đọc tài liệu vụ án mới nhất, nhân viên Hội bảo trợ trẻ em chịu trách nhiệm chăm sóc Avery gọi tới.

“Xin lỗi đã làm phiền anh, đặc vụ Evan Lee. Tôi là Louise từ Trung tâm phúc lợi trẻ em, tôi muốn nói chuyện với anh về tình hình của Avery Reed.”

Thì ra kể từ sau khi tách khỏi mẹ, lại nhìn thấy những cuộc gọi trên TV trắng trợn loan tin mẹ là kẻ cuồng sát, Avery trở nên rất im lặng, không thích trò chuyện với người khác, ngay cả đồ ăn trung tâm chuẩn bị cho nó, nó cũng không ăn nhiều. Phần lớn thời gian, nó đều rúc trong góc phòng, đây là biểu hiện từ chối hiện thực. Louise rất lo lắng cho sức khoẻ tâm lý và thể chất của nó, với tình hình hiện tại của Avery, nó cũng rất khó tìm được gia đình muốn nhận nuôi mình.

“Thế tại sao lại tìm tôi?” Evan không hiểu.

“Vì… Avery rất dựa dẫm vào anh.” Louise thở dài, “Tôi phát hiện ra nó đã cắt ảnh anh trên báo, giấu dưới gối mình.”

“Việc này cũng có thể là bởi cậu bé căm hận tôi, tôi đã bắt mẹ của nó.” Evan day huyệt thái dương, anh không giỏi đối phó với trẻ con.

“Không phải thế đâu. Hôm qua tôi đã trò chuyện với Avery, tôi hỏi nó muốn bố mẹ ra sao. Nó mãi không trả lời… Việc này khiến tôi rất lo lắng, lúc tôi đi, thằng bé mới dè dặt hỏi, nó có thể sống cùng anh được không.”

“Sống cùng tôi? Tôi là một đặc vụ liên bang, một anh chàng độc thân. Sống cùng tôi, thằng bé sẽ không có được sự chăm sóc cần có.” Evan chau mày.



“Nhưng nó có được đủ cảm giác an toàn ở anh, đây là kết luận của chuyên gia tâm lý trẻ em rút ra sau khi đánh giá Avery. Nếu anh chịu ở cùng Avery một thời gian, chúng tôi sẽ rất biết ơn anh. Ban ngày sẽ có nhân viên trung tâm trẻ em ở cùng nó, anh không cần lo lắng.”

“Được thôi…” Evan thở dài, anh đã cướp mất mẹ thằng bé này, đến nay anh vẫn nhớ rõ bóng dáng Avery khóc nức nở trong lòng mẹ.

Sau khi tan làm ngày hôm ấy, Evan lái xe đến cửa trung tâm phúc lợi. Mặt trời còn chưa lặn hẳn, Louise đứng ở cổng, bên cạnh cô là một đứa bé, nom như đã đợi rất lâu.

“Ngại quá, Avery biết tin hôm nay sẽ sống cùng anh nên vui mừng không chịu được, từ bốn giờ chiều đã đợi mãi ở đây, tôi khuyên kiểu gì cũng không được.”

Evan cúi đầu xoa đầu Avery, dắt tay nó, “Đi thôi, anh bạn nhỏ!”

Avery cười rạng rỡ, theo Evan lên xe.

Vừa lái xe, Evan vừa liếc nhìn Avery. Nó rất tò mò với vẻ phồn hoa của Washington, tò mò đến cực độ, lúc này Evan không cảm nhận được sự khép kín mà Louise miêu tả.

“Avery…” Trong thời gian ngắn Evan cũng không biết nên giải thích với thằng bé ra sao, “Chú là một thằng đàn ông độc thân, chú chẳng dịu dàng gì… nhà cũng bừa bãi, hơn nữa công việc chú rất bận, có thể sẽ không có nhiều thời gian dành cho cháu…”

“Evan là người rất dịu dàng.” Avery nói chắc nịch.

Evan vò đầu, anh không biết Avery lấy đâu ra tự tin thế.

Vì sống một mình quanh năm, trong tủ lạnh của Evan rỗng tuếch. Anh chán nản đóng cửa tủ lạnh, sáng mai nhân viên trung tâm trẻ em mới đến, bữa tối nay phải tự giải quyết.

“Ờm… Avery… Tối chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Avery gật đầu, vẻ mặt mong đợi, “Chúng ta có thể đi ăn Mr Pizza được không?”

Thứ đồ ăn rác như Mr Pizza là thực phẩm mà rất nhiều trẻ em mong ngóng. Avery lớn lên trong nhà nghỉ xa lộ từ bé, nó không mong chờ thức ăn trong thành phố cho lắm. Evan gật đầu. Tình cờ cách căn hộ hai con phố có Mr Pizza. Ngoài đặt pizza, Evan còn không quên gọi salad rau. Avery thừ mặt ngắm sữa lắc của trẻ con hàng xóm, Evan buồn cười gọi cho nó một cốc.

Evan không thích loại thực phẩm như pizza lắm, anh thích bánh quế và bánh táo trong nhà hàng nhỏ dưới tầng hơn. Nhưng Avery trước mặt ăn rất ngon miệng, cậu bé sắp từ môi trường khép kín bước ra xã hội cởi mở, Evan thầm u sầu không biết nên dẫn dắt nó ra sao.

Ăn pizza xong, Evan dẫn Avery đi lượn siêu thị. Hàng hoá lấp lánh tràn ngập khiến Avery mở to mắt, cái gì nó cũng muốn thử. Một bé trai được bố mình đặt trong xe đẩy, mặc dù mọi đồ ăn vặt em lấy đều bị bố trả về kệ hàng, nhưng sự giao tiếp độc đáo đó khiến Avery tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Evan bế Avery lên, đặt nó vào xe đẩy.

“Chỉ được chọn ba loại đồ ăn vặt! Trọng điểm của chúng ta là chọn bữa sáng ngày mai!”

Avery nở nụ cười rạng rỡ, “Con muốn bim bim! Thịt bò khô! Cả socola nữa!”

“Thằng nhóc này! Tại sao cháu không bảo muốn trứng gà, yến mạch và bánh quế?” Evan cố tình tức giận hỏi.



“Vì bữa sáng con muốn ăn giăm bông rán, bánh trứng và nước trái cây!” Avery ngồi trong xe đẩy, ngửa đầu nhìn vào mắt Evan, biểu cảm đó đáng yêu cực kỳ. Ngay cả các bà nội trợ trong siêu thị đều thì thào nói Evan là một ông bố hạnh phúc.

Về đến nhà, Evan đặt đồ ăn vặt lên bàn trà, bỏ trứng gà và các nguyên liệu nấu ăn khác vào tủ lạnh, còn Avery thì bám theo sau anh như một cái đuôi nhỏ.

Evan cùng Avery xem vài tập hoạt hình thuê về, cậu bé này bèn cuộn tròn trên ghế bành ngủ thiếp đi. Evan bế nó đặt lên giường, còn mình thì về phòng khách, tiếp tục nghiên cứu vụ án chưa giải quyết được.

Điện thoại anh đổ chuông, lúc này còn ai liên lạc với mình nhỉ?

“Alo?”

“Alo, đã lâu không gặp, thanh tra Evan Lee.”

Giọng nói uể oải mà nho nhã vang lên, chất giọng độc đáo ấy, ngoài Caesar Lindemann ra thì còn ai nữa?

“Đúng là đã lâu không gặp, giáo sư Caesar Lindemann.”

“Tôi nghe nói anh sống cùng Avery?”

“Đúng thế, trước khi thằng bé tìm được gia đình nhận nuôi phù hợp.”

“Anh rất thích Avery đúng không? Bởi nó mang lại hy vọng cho cuộc sống khô khan và căng thẳng của anh.”

Evan chau mày, không hiểu Caesar nói thế có mục đích gì.

“Nhưng đừng quên, anh cũng là hy vọng của nó. Nếu nó thất vọng, anh cũng sẽ bị thương.”