Hai người bị ép vào một gian phòng nhỏ hẹp, một tay Chung Thu giữ chặt lấy eo Phó Doanh, một tay khác đỡ hai cái chân của hắn, cố giữ để cái chân bó bột không chạm mặt đất.
Bởi vì bộ đồ bệnh nhân mặc trên người quá đơn sơ, mặc dù đã khoác một cái áo dệt kim hở cổ nhưng điều hòa trong nhà vệ sinh quá xịn, Chung Thu vẫn thấy mu bàn tay Phó Doanh nổi da gà.
"Lạnh lắm hả?" Chung Thu nhẹ giọng hỏi, kéo tay áo hắn xuống bao lấy toàn cánh tay.
Phó Doanh lắc lắc đầu, chỉ ngoài cửa, dùng khẩu hình nói: Hắn đang gọi điện.
Chung Thu nhíu mày, vểnh tai lắng nghe âm thanh bên ngoài truyền đến.
"Ai biết nó đột nhiên nghĩ cái gì...Cháu ở đây, chưa thấy người nên cũng không biết có đến không, nhưng mà thấy Phùng Khánh rồi." Giọng Chung Húc không nhanh không chậm, hòa vào tiếng nước chảy nghe không rõ lắm.
Phó Doanh lấy điện thoại bật chế độ im lặng, ra hiệu cho Chung Thu làm theo, bằng không bị bắt quả tang ngay tại hiện trường thì nhục đào sàn nhà chui xuống còn chưa hết.
Chung Thu nhướng mày, nhìn xuống, ý bảo hai tay tôi đang bận ôm người cậu rồi không rảnh lấy điện thoại, Phó Doanh đánh phải lấy ra giúp hắn ta.
Điện thoại không có trong túi áo, Phó Doanh sờ soạng tìm không ra, ngẩng đầu lên nhìn Chung Thu với vẻ mặt khó hiểu, lúc đấy mới thấy hắn dùng khẩu hình nói hai chữ quần tây.
"Sao nãy không nói luôn đi?" Phó Doanh nhỏ giọng oán giận một câu, đưa tay sờ túi quần. Ngay khi hắn vừa chạm tay tới liền cảm thấy cơ đùi của Chung Thu căng ra.
Chung Thu thở dài vào tai Phó Doanh một tiếng, nhìn hắn vì tiếng thở của mình mà rụt người lại, khóe miệng mỉm cười, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về cánh cửa màu xanh trước mặt, cẩn thận lắng nghe bên ngoài.
"Cháu biết mà, cháu sẽ không xung đột với nó đâu, dù sao cháu cũng không tỏ thái độ, nếu hắn muốn khó dễ cháu thì trong mắt người khác hắn cũng không chiếm lý."
Chung Húc cầm điện thoại im lặng một chút lại nói: "Dù sao ông già đã không vừa lòng với nó, bao nhiêu ngày rồi vẫn không đến bệnh viện thăm ổng, gọi điện cũng không thèm bắt máy, cả ngày đều là cháu túc trực chăm sóc, đến lúc đó..."
Tiếng nói bên ngoài ngừng lại, tiếng cười chế nhạo của Chung Húc vang lên rõ ràng.
Hắn lạnh lùng nói: "Bản kế hoạch không cần lo, ý tưởng của Chung Thu có hay thì có ích gì...chỉ cần cháu lấy được trước thì nó là của cháu."
Phó Doanh lập tức sửng sốt, nghĩ thầm thằng cha ngày gọi điện thoại bên ngoài rồi cái gì cũng dám nói, ngu vãi ra.
Vòng tay đang ôm eo hắn đột nhiên xiết lại, Phó Doanh nhìn mặt Chung Thu, quả nhiên thấy hắn cau mày mím môi, mặt mày âm trầm kìm nến cơn tức giận, thế mà Chung Húc bên ngoài vẫn ngây thơ không biết sống chết mà chọc điên hắn.
"Cháu không nói ai lấy hay không lấy, dù sao cháu cũng tự có cách của mình, cậu không cần xen vào đâu." Chung Húc lạnh lùng nói: "Bản kế hoạch này chắc chắn cháu phải lấy được, phương án dự phòng cháu cũng có, đến lúc đó sẽ đưa hết cho ông già xem."
Đầu bên kia có vẻ như lại nói gì đó, Chung Húc rõ ràng bực bội, tiếng nói chuyện cũng lớn hơn hẳn: "Cháu biết ngài là cậu của cháu, bớt nói kiểu đấy đi! Lần trước cậu xuống tay với nó không thành công, ông già cứ nghi ngờ cháu...Chuyện này cậu đừng có nhúng tay! Cháu không cần mấy người giúp!"
Hắn rống lên rồi cúp điện thoại, vòi nước lại lần nữa bị mở ra, tiếng nước chảy cũng không thể che dấu được những tiếng mắng chửi thô tục của hắn.
Phó Doanh nghe thấy liền nhíu mày, thật sự khó tưởng tượng người bên ngoài với Sếp lớn Chung nhắn tin luôn nho nhã lịch thiệp là cũng một người.
Mấu chốt là câu nói xuống tay không thành công của "hắn", quả thực gợi lên trí tưởng tượng. Mục tiêu của "hắn" quá rõ ràng, nhưng đến nông nỗi gì mà phải "xuống tay"?
Phó Doanh hơi ngẩng đầu lên nhìn Chung Thu, phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình.
Trong lòng hắn nhảy dựng, thân thể cứng đờ nhưng sau một chớp mắt lại thả lỏng, vỗ ngực than thở: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Tự dưng nhìn chằm chằm người ta, hay là nghi ngờ rồi?
Người bên ngoài đã rời đi, Chung Thu vẫn không buông Phó Doanh ra, ngược lại còn ấn đầu người ta vào vai mình, dang rộng hai chân để đỡ cả người, hai tay lúc này mới rảnh rỗi để mở cửa bật xe lăn.
Phó Doanh bị hắn ôm ngồi xuống xe hăn, thấy mặt Chung Thu vẫn âm trầm liền đưa tay nắm lấy ống tay áo hắn nhẹ giọng hỏi: "Sắc mặt anh nhìn không ổn lắm."
Chung Thu không nói gì, chỉ đẩy hắn đến bồn rửa tay rồi mở vòi nước.
Phó Doanh cũng không nói nữa, người như Chung Thu cũng chẳng cần an ủi, nhiều lời ngược lại khiến hắn hoài nghi cũng nên.
Hắn rửa sạch ngón tay, rũ mắt lau khô nước, đợi Chung Thu đẩy mình ra.
Chung Thu đẩy hắn ra khỏi nhà vệ sinh, mày vẫn nhíu chặt.
"Chung tiên sinh." Phó Doanh đột nhiên kêu hắn: "Đi qua phòng của tôi rồi."
Chung Thu hoàn hồn: "Ơ, ngại quá, nãy giờ tôi đang nghĩ chút chuyện."
"Không sao, anh còn có việc thì đi trước đi." Phó Doanh cười, đột nhiên xoa hai mắt rồi ngáp một cái, tỏ ra mệt mỏi.
"Mệt thì về nghỉ ngơi sớm đi, chân của cậu còn chưa tốt, không nên đến những nơi thế này." Chung Thu duỗi tay sửa áo dệt kim hở cổ cho hắn, nhẹ nhàng bảo: "Thương gân động cốt 100 ngày, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."
Phó Doanh cười khổ: "Tôi cũng không muốn đến đâu, do bạn tôi bảo ở nhà ngoài nhàn rỗi ra thì cũng là nhàn rỗi, nhất định phải đem tôi đi ra ngoài cho hoạt bát."
"Cậu không cự tuyệt à?" Chung Thu thở dài.
Phó Doanh cười không nói gì.
Hai người còn tính nói thêm, Thường Nhĩ đã đẩy cửa ra, gặp hai người thì sửng sốt, kinh ngạc gãi tóc hỏi Chung Thu: "Anh hàng xóm sao cũng ở đây? Ăn chơi xả hơi cuối tuần sao?"
"Đi xã giao." Chung Thu gật đầu chào Thường Nhĩ, chủ động buông lỏng tay đẩy xe lăn, để hắn đẩy Phó Doanh đi vào, lúc cửa phòng sắp đóng lại, Chung Thu đột nhiên gọi Phó Doanh.
Hắn cười hỏi: "Tôi xã giao xong rồi về ngay, chắc là về sớm hơn mọi người, cậu muốn tôi chở một đoạn không?"
Phó Doanh vui mừng trong lòng, nhịn xuống vẻ mặt mới thấy con mồi, hơi do dự rồi mới gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Vâng, vậy lát nữa anh xong việc nhắn tin cho tôi được không?"
"Được." Chung Thu gật đầu, nhìn cánh cửa trước mắt đóng lại, nụ cười lập tức biến mất. Hắn xoay người xuống lầu, đi đến chỗ Phùng Khánh đang bưng rượu chén chú chén anh với đồng nghiệp.
Thư kí Phùng vừa mới đối phó với một nhóm nhà đầu tư muốn hỏi thăm hạng mục hợp tác gần nhất, mới thở hổn hển đã thấy sếp nhà mình trên lầu đi xuống, mặt đen sì, tây trang trên người hơi nhăn, nhịn không được huýt sáo hỏi: "À ha, chuyện tốt bị quấy rầy hả?"
Chung Thu bưng li rượu nhấp một ngụm lớn, liếc mắt hỏi hắn: "Chung Húc đâu?"
"Đứng trong góc nói chuyện với người khác, vẫn là mấy đứa chân phèn, yên tâm, tôi canh chằm chằm hắn, không thấy chạy loạn. Nhưng mà hồi nãy hắn lên lầu tôi vướng chân không theo được." Phùng Khánh nói.
Chung Thu gật đầu: "Lúc đấy tôi đang trên lầu, hắn vô nhà vệ sinh gọi điện thoại, thừa nhận có liên quan đến vụ tai nạn xe năm ngoái."
Phùng Khánh sửng sốt: "Hắn còn có gan thế cơ à? Nhìn không ra đó."
"Hắn đương nhiên không có, nhưng mà ông cậu của hắn thì có." Chung Thu cười khẩy: "Ông già mà biết vụ này, Chung Húc có quỳ xuống đất tỏ lòng hiếu thảo cũng không khiến ổng liếc mắt."
Phùng Khánh nhướng mày: "Vậy thì báo cho cha ông biết đi."
"Chưa đủ chứng cứ." Chung Thu lật cổ áo sơ mi lên, lộ ra một chiếc cúc bạc. Hắn nhàn nhạt nói: "Chỉ có ghi âm, rất dễ bị nói là dựng chuyện, thứ không nắm chắc được tôi sẽ không ra tay."
Phùng Khánh nhìn thiết bị ghi âm nhỏ xíu, trầm mặc nửa ngày hỏi: "Ông có giấu máy ghi âm nào dưới bàn tôi không đấy? Tôi có thể kiện ông tội xâm phạm quyền riêng tư á."
"Ngại quá, tôi không có hứng nghe người ta mắng, không có khuynh hướng chịu ngược." Chung Thu nhìn thời gian, nhàn nhạt nói: "Tiếp một hồi tôi phải đi trước, có ai chưa gặp không?"
Phùng Khánh suy nghĩ một chút liền nói: "Trên cơ bản là không có, mấy đối tác hợp ý thì ông gặp hết rồi, hơn nữa họ ngồi một lát là rời đi, giờ chỉ còn lại mấy công tử đến mượn bàn chơi bời thôi, không cần ông phải tự chiêu đãi."
Chung Thu gật đầu, uống xong ngụm rượu cuối cùng nhàn nhạt nói: "Mới gặp được hàng xóm, tiện đường chở về luôn."
Phùng Khánh nhướng mày chưa kịp nói gì thì phục vụ bưng rượu đến, Chung Thu nuốt những lời tính nói vào bụng, cười khách sáo
Khó có khi tầng một lại mở nhạc jazz nhẹ nhàng trầm lắng, nhưng tiếng rock n roll trong phòng tầng trên không đỡ nổi mà truyền đến. Phó Doanh ngồi trong góc chờ tin nhắn của Chung Thu, hắn cụp mắt nhìn điện thoại, Kim Lão Ngũ đột nhiên nhích lại gần.
Vì mới uống rượu nên mặt Kim Lão Ngũ hơi hồng, Phó Doanh liếc nhìn hắn nhẹ hỏi: "Sao thế? Cho tao phí bồi thường thiệt hại tinh thần à?"
"Cút, tao bán bao nhiêu cái camera rồi tự nhiên đến cái của mày thì xảy ra chuyện à?" Kim Lão Ngũ nấc lên, ngồi cạnh Phó Doanh thề son sắt: "Hàng của tao, hàng của Kim Lão Ngũ tao, không có khả năng xảy ra vấn đề. Nếu xảy ra vấn đề thì nhất định là do con người tạo ra, chắc chắn là có người cố ý phá hoại...Mày, mày có mang đồ đến không? Cầm ra đây bố xem."
Phó Doanh trợn trắng mắt: "Tao tới đây còn cắp đồ đi theo làm gì? Hơn nữa tao kiểm tra qua rồi, không có dấu vết bị phá hư từ bên ngoài. Chắc chắn là hàng của mày hư, mày quên năm ngoài mày đưa cho tao sợi dây đứt mẹ nửa mét à? Trả lại mày không thành vấn đề..."
Hắn đang muốn chửi tiếp, điện thoại trên đùi lại rung lên, lời mời về nhà của Chung Thu đúng hẹn tới.
Phó Doanh cong môi cười làm lơ Kim Lão Ngũ bên cạnh, đẩy xe lăn tới bên người Thường Nhĩ báo mình phải đi.
"Ò, cần tao đưa mày xuống lầu không?" Thường Nhĩ hỏi.
Phó Doanh lắc đầu, cầm chìa khóa nhà ném cho hắn: "Cầm cho chắc, đừng có làm mất."
"Không có chìa khóa sao mày vào nhà?" Thường Nhĩ nghi ngờ hỏi hắn.
Phó Doanh cười: "Tao muốn không vào được đấy."