Nhìn Thấy Người

Chương 4




Hai người cùng cưỡi ngựa đến cổng Nhan phủ, tiếng chiêng trống đi theo cũng ngừng lại, Nhan Tây Hạ xoay người xuống ngựa, lập tức đưa tay chuẩn bị đỡ đối phương.

Tiêu Liên ngẩng đầu nhìn người đang đưa tay kia, vô luận là động tác hay thần thái, rõ ràng nhìn không có một chút giống với dáng vẻ của một người mù. Nếu như đôi mắt kia có sức sống, thì đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào a.

Cậu đưa tay ra nắm lấy tay của Nhan Tây Hạ, xoay người xuống ngựa. Hai người nắm tay nhau bước vào cửa. Khách khứa đã đứng kín sân, Tiêu Liên nhìn nhiều người tham dự, trong lòng hoảng hốt. Tại sao những người này không ngồi ở trên bàn cơm? Cậu vội cúi đầu xuống, nơi này nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ người nhận ra cậu.

Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Tiêu Liên nhìn thấy người quen, Lý Thừa Trạch. Lý Thừa Trạch cũng là một thư sinh, vừa rồi mới đậu thi Hội, trúng cử nhân. Trước kia Lý Thừa Trạch từng đến xưởng thêu của cậu, Tiêu Liên không biết làm thế nào mà cậu lại lọt vào mắt xanh của anh ta.

Sau khi Lý Thừa Trạch trúng cử nhân, anh ta liền đến Tiêu phủ cầu hôn. Tiêu Nặc Phục lúc đó đã quyết định để Tiêu Liên thế chỗ cho Tiêu Liên. Nếu không có chuyện này, Tiêu Nặc Phục nhất định đã đồng ý rồi, nhưng chuyện đã đành nên không thể.

Lý Thừa Trạch thất vọng trở về, không nghĩ ở chỗ này gặp được Tiêu Liên, anh ta có chút hoảng sợ, buột miệng thốt lên: "Sao lại là Tiêu Liên?"

Bên cạnh anh là một người mặc đồ màu tím tiếp lời: "Ngươi biết vị Tiêu thiếu gia này?"

Tiêu Liên cũng biết người mặc đồ tím kia, hắn là thư sinh lúc trước cùng Nhan Tây Hạ đến Trúc Khê quá, bên cạnh thư sinh áo tím còn có vị thư sinh khác mặc áo lam ngày ấy cũng đến quán.

Lý Thừa Trạch vốn không thích tính khí lạnh lùng của Nhan Tây Hạ, vì thế anh ta cố ý lên giọng nói: "Là nhi tử của thứ phi Tiêu gia."

Thư sinh áo tím hơi ngạc nhiên, "Làm sao lại là nhi tử của thứ phi được?"

"Ai biết được, có lẽ mắt y mù, nên Tiêu gia chướng mắt."

Thư sinh áo tim nhíu mày lại: "Lý huynh nói cẩn thận."

Thư sinh áo lam mở miệng ngăn lại: "Lý Thừa Trạch, nếu ngươi không có lòng, xin xứ tự nhiên rời đi."

Tiêu Liên lập tức cứng đờ, không ngờ rằng Lý Thừa Trạch lại nói như vậy. lời này đến cậu còn nghe được, đừng nói đến Nhan Tây Hạ mắt mù tai càng thính. Cậu vẫn như cũ cúi đầu không dám nhìn Nhan Tây Hạ, lòng bàn tay bị nắm lấy đổ mồ hôi.

Nhan Tây Hạ nghe được đối thoại của hai vị kia, suy nghĩ đầu tiên nảy ra lòng y là: Người luôn đứng ở cửa mà không vào, quả nhiên là hắn.

Nhan Tây Hạ bất quá là vì đáp ứng phụ mẫu cùng Tiêu gia kết thân, là ai cũng không sao cả, nếu tính tình cùng với mình hợp nhau đương nhiên là càng tốt. ( Huhu may là Nhan Tây Hạ nhận ra hong là một đống cẩu huyết hiểu nhầm úp vào mặt ròi:((((()

Tay Nhan Tây Hạ nắm chặt hơn, Tiêu Liên vẫn luôn kề cận với Nhan Tây Hạ, đột nhiên tay bị dùng sức nắm chặt, có chút phản ứng không kịp. Cậu ngẩng đầu nhìn Nhan Tây Hạ bên cạnh, y vẫn giữ bộ dáng trên mặt đầy ý cười, Tiêu Liên không rõ y đang suy nghĩ cái gì.

Hai người bước vào sảnh chính. Đến giờ lành, người tiếp tân niệm: "Nhất thiên địa chi linh khí, Tam Sinh Thạch* định có nhân duyên, khom người chào!"

( *Tam Sinh Thạch: là một tảng đá lớn gọi là "Tam Sinh Thạch". Tương truyền rằng, trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn.)

Tiêu Liên cầm lụa đỏ trên tay, khi khom lưng nghĩ thầm: Tại sao Nhan Tây Hạ không phản ứng gì cả?

Mất phụ mẫu, vợ chồng Nhan quản gia là người bồi y từ nhỏ, y rất tôn trọng họ. Lần này cũng để cho hai người ngồi ở vị trí chủ thượng.

Người tiếp tân: "Nhị bái trưởng bối vì dưỡng dục, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng*, khom lưng lần thứ hai!"

( *Thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng: Núi Nam Sơn cách trung tâm thành phố Tam Á khoảng 40 km. Người xưa kể lại, núi Nam Sơn ngày trước có rất nhiều trúc. Câu nói "Thọ tỷ Nam Sơn" có nghĩa là chúc cho người nào đó tuổi thọ nhiều như trúc trong khu rừng này.)

Tiêu Liên: Y đang nghĩ gì vậy?

Người tiếp tân: "Tam bái phu thê, quen biết yêu nhau kết lương duyên, khom lưng lần thứ ba!"

Tiêu Liên: Tuy y không thể nhìn thấy, nhưng trong lòng là đang nghĩ đến mình đi?

Cuối cùng người tiếp tân nói: "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"

Tiêu Liên đi theo Nhan Tây Hạ đến tận phòng, nghỉ ngơi một rồi phải đi tiệc rượu. Sau khi bước vào, âm thanh ầm ĩ bị ngăn cách bên ngoài. Tiêu Liên thấp thỏm bất an đứng ở cửa, Nhan Tây Hạ đi đến bàn, rót một tách trà, mặt đối với cửa, nhưng không nhìn vào mắt Tiêu Liên. Y cười gọi một tiếng: "Tiêu Liên?"

Tiêu Liên không biết phải nói gì, xin lỗi hay giải thích? Nhưng giải thích cái gì? Bởi vì chuyện cậu lừa y là sự thật.

Nhan Tây Hạ không nghe thấy giọng nói của Tiêu Liên, khẽ cười: "Ta không trách ngươi, đáp ứng ta một tiếng đi, ngươi cũng biết mắt ta mù rồi, không nhìn thấy ngươi được."

Tiêu Liên đi đến bên cạnh Nhan Tây Hạ rồi quỳ xuống: "Thực xin lỗi, Nhan thiếu gia, ngươi đã giúp ta thế mà ta còn lừa ngươi nữa."

Nhan Tây Hạ không nhìn thấy, nhưng y cảm giác giọng nói là từ bên dưới. Y theo hướng của giọng nói dò dẫm về phía đó, chạm vào mặt Tiêu Liên, dựa theo vị trí đoán rằng cậu đang quỳ, y đưa tay ra và cố gắng đỡ Tiêu Liên: "Ngươi đứng dậy. Ta đã nói không trách ngươi. Ta biết ngươi chắc chắn cũng có nỗi khổ."

Tiêu Liên không chịu đứng lên, áy náy nói: "Ta không có nỗi khổ nào cả, là do ta sai." Cậu đã nói dối y, thậm chí tận dụng cơ hội thành hôn để lót đường cho mẫu thân cậu.

"Nếu ngươi khăng khăng thừa nhận mình có lỗi, ta liền tha thứ cho ngươi." Hai tay của Nhan Tây Hạ di chuyển từ cổ đến vai cậu khẽ vuốt ve, như đang an ủi, y cười nói: "Mặc kệ như thế nào, hai ta cũng đã bái đường thành thân rồi. Ngươi nhất định phải tỏ thái độ như vậy với ta sao?"

Tiêu Liên lúc này mới đứng dậy. Nhan Tây Hạ dường như việc bị mù, bị lừa hôn, y như đều không để bụng. Tiêu Liên nhìn thẳng vào cặp mắt không có sức sống của y, Nhan Tây Hạ cười nói: "Đừng nhìn ta, đã đến lúc nên đi ra ngoài đãi khách rồi."

Tiêu Liên nghi hoặc thì thầm: "Làm sao ngươi biết rằng ta đang nhìn ngươi?"

Nhan Tây Hạ cười vang: "Ta thuận miệng nói."

Tiêu Liên bị Nhan Tây Hạ cười đến đỏ mặt.

Sau khi cả hai rời khỏi phòng, họ đến từng bàn kính rượu. Có một bạn bằng hữu cùng trường của Nhan Tây Hạ. Tiêu Liên nhìn thấy Lý Thừa Trạch cũng ngồi ở chỗ kia, còn có hai người hôm trước đi Trúc Khê quán cùng Nhan Tây Hạ.

Thư sinh mặc áo tím tên là Ôn Dĩ Hoành, còn người mặc áo lam tên Hứa Sơn. Cả hai người đều lên tiếng chúc phúc, Nhan Tây Hạ mỉm cười đáp ứng. Ánh mắt của Lý Thừa Trạch không từ trên mặt của Tiêu Liên rời đi, Lý Thừa Trạch giơ chén rượu lên và nói: "Ta còn tưởng Nhan huynh cùng với đích thứ tử Tiêu phủ thành hôn, nào biết là cùng nhi tử thứ phi Tiêu phủ chứ."

Trên bàn tiệc yên tĩnh vài phần, ánh mắt Hứa Sơn sắc bén mà nhìn về phía Lý Thừa Trạch, cắn răng nói: "Lý Thừa Trạch."

Hứa Sơn đứng bên cạnh Nhan Tây Hạ, y vươn tay ấn vai Hứa Sơn xuống, cười nói: "Ta vốn là cố ý với phu nhân nhà ta. Hắn là đích hay thứ có liên qua gì đến ta đâu?"

"Đúng vậy! Dung mạo của tôn phu nhân tốt hơn vị Tiêu thiếu gia kia vài phần, lúc mặc hỉ phục bộ dáng càng đẹp hơn." Lý Thừa Trạch nghe vậy nhìn Tiêu Liên cười ra tiếng: "Ta quên mất mắt của Nhan huynh không thấy được, ta tự phạt một ly."

Lý Thừa Trạch nói xong nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Liên chán ghét cái nhìn chằm chằm của Lý Thừa Trạch: "Ta đẹp hay xấu sao ngươi phải quan tâm?"

"Lý huynh đánh giá bộ dáng của phu nhân ta thế nào sợ là không ổn đi?" Nhan Tây Hạ cười đưa tay ôm lấy vai Tiêu Liên. "Mặc dù ta không thể nhìn thấy, nhưng ta có thể dựa vào ấn tượng mà phu nhân ta trước kia lưu lại trong lòng mà tưởng tượng. Nếu không hình dung được thì ta vẫn có thể dựa vào đôi tay của mình để cảm nhận, không nhọc Lý huynh lo lắng."

Lý Thừa Trạch giấu cơn tức trong lòng, cười: "Đúng, có thể dùng xúc giác để cảm nhận."

Nhan Tây Hạ cũng cười nói: "Lý huynh, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, nếu rượu mừng ở đây uống không thoải mái, thì nên đi nơi khác tìm rượu uống hợp với khẩu vị của ngươi hơn."

Lý Thừa Trạch hỏi: "Ngày đại hỉ hạ lệnh đuổi khách, đây là cách Nhan huynh đối đãi với khách?"

Nhan Tây Hạ hỏi lại: "Ngày đại hỉ nói năng lỗ mãng, này là cách Lý huynh làm khách sao?"

Hai người giương cung bạt kiếm, Ôn Dĩ Hoành ra tới hòa giải: "Lý huynh, việc này là ngươi sai. Còn không mau bồi tội với Nhan huynh và Nhan phu nhân."

Trong tay Lý Thừa Trạch cầm chén rượu thưởng thức: "Bồi tội? Nếu không uống rượu mừng cũng thế." Anh ta đập chiếc cốc mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng lớn, xoay người rời tiệc rượu.

Lý Thừa Trạch đi rồi, Hứa Sơn thống khoái không ít, gã giơ chén rượu cùng những người khác chạm cốc, "Tới tới tới, đại gia cùng nhau nâng chén chúc Nhan huynh và Nhan phu nhân trăm năm hảo hợp."

Mọi người sôi nổi thêm rượu cùng chúc mừng, không khí một lần nữa vui vẻ trở lại.

Tiêu Liên nghĩ cậu là nguyên nhân khiến bầu không khí trở nên u ám lúc nãy, cậu đưa tay kéo góc áo Nhan Tây Hạ, ghé bên tai nói: "Thực xin lỗi, đều là do ta."

Nhan Tây Hạ cũng cúi đầu đến bên tai Tiêu Liên, nhẹ giọng: "Không trách ngươi. Hắn vốn là không quen nhìn ta."