Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 9: Tôi sợ người khác hiểu lầm chúng ta là một đôi, nói tôi ôm đùi nhà giàu




Cúp điện thoại, Nhan Khê phát hiện vị nhị thiếu gia này cứ nhìn mình, cô sờ lên mặt mình, vừa rồi cô mới nhìn qua gương, không bị nhòe trang điểm, mặt anh ta đầy biểu tình quái dị là có ý gì?



“Chồng cô không đến đón cô à?” Nguyên Dịch biểu cảm vô cùng vi diệu.



Chồng?



Nhan Khê khó hiểu nhìn Nguyên Dịch, “Vợ anh không đến đón anh à?”



“Tôi không có vợ.” Nguyên Dịch lấy di dộng ra, làm bộ không muốn nhiều lời với Nhan Khê.



“Anh không có vợ, chẳng lẽ tôi có chồng à?” Nhan Khê cảm thấy não bộ của vị Nguyên nhị thiếu gia này hơi kì quái, “Con mắt nào của anh thấy tôi kết hôn rồi?”



Nguyên Dịch cất di động, quay đầu nhìn Nhan Khê, “Lần trước cô cùng một người đàn ông dự tiệc sinh nhật của mẹ tôi đấy thôi?”



“Tôi thay mặt bố tôi cám ơn anh, không ngờ trong mắt anh bố tôi còn trẻ như vậy.” Nhan Khê đánh giá Nguyên Dịch một phen, tuổi còn nhỏ mà ánh mắt đã không tốt rồi, sau này làm soa mà lấy được vợ.



Không tức giận, không tức giận, dù gì vừa rồi người này cũng trợ giúp cô, lại còn là Nguyên nhị thiếu gia của Nguyên gia, cô không đắc tội nổi.



Nhưng vẫn rất tức.



Nhan Khê trừng Nguyên Dịch: “Nguyên tiên sinh, nam nữ độc thân cùng một chỗ, có khả năng là vợ chồng, có thể là chị em, mẹ con, phụ nữ, anh em, tư tưởng của người trưởng thành tương đối phức tạp thì không có gì sai, nhưng ánh mắt vẫn phải khá lên một chút mới được.”



Bị người khác sỉ nhục như vậy, sắc mặt Nguyên Dịch hơi khó coi, anh nhịn cả buổi mới khô khan hừ một tiếng.



Lần đầu tiên anh thấy bố đối với con gái mà nhẫn nại như vậy đấy, bình thường đều ném cho một tấm thẻ, cổ phần ở công ty nhiều một chút, đó chính là cưng chiều, làm sao giống với nhà này, đem một cô gái hơn 20 tuổi, trở thành một đứa bé 3 tuổi để cưng chiều.



“Hai vị đồng chí,“ Cảnh sát giao thông gõ bàn, biểu hiện là mình còn tồn tại, “Chuyện xảy ra đã điều tra rõ ràng, nếu hai người không có ý kiến gì, thì kí tên ở dưới.”



Nhan Khê nhận lấy văn bản, liếc nhìn nội dung, xác định không có vấn đề gì, kí tên mình vào phía dưới.



Nhan Khê?



Thu lại ánh mắt đang liếc trộm, Nguyên Dịch kí tên của mình, tuy nhìn người thì nhu nhược, nhưng chữ lại rất phong lưu phóng khoáng.



“Quấy rầy hai vị rồi.” Lãnh đạo cấp trên tiến vào, trên mặt mang nụ cười thân thiết, “Xe của hai người tạm thời không lái đi được, trong cục có sắp xếp xe đưa hai vị về, mời đi hướng này.”



“Không cần làm phiền, xe của nhà tôi sẽ đến đón, cảm ơn.” Nguyên Dịch chỉnh sửa cổ áo sơ mi, đầy khí chất của một vị tinh anh giới kinh doanh, ngoại trừ khí sắc ở mặt hơi ít, ai cũng không ngờ anh sẽ không nói lời nào mà đánh tài xế gây tai nạn một trận như vậy.



May người bị đánh không truy cứu trách nhiệm của anh, bằng không thì hai người còn phải tới đồn công an một chuyến nữa.



Nhan Khê cũng không có ý muốn quấy rầy cảnh sát giao thông, cô móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi một chiếc taxi để về nhà.



“Này,“ Nguyên Dịch đứng ở bên ngoài nhìn Nhan Khê, “Bây giờ cô về nhà à?”



Nhan Khê trừng mắt nhìn anh, không nói chuyện.



“Đi thôi, tôi tiễn cô về.” Nguyên Dịch hất cằm, “Lúc này không dễ đón xe đâu.”



“Không cần,“ Nhan Khê lắc đầu, “Tôi sợ người khác hiểu lầm chúng ta là một đôi, nói tôi ôm đùi nhà giàu.”



Sao cô gái này lại nhỏ mọn như vậy, còn nhớ tới việc vừa rồi chứ? Anh Xùy một tiếng, xoay người đi, đi đến cửa xe, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn. Cô gái này nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, nếu như gặp phải một tài xế có lòng dạ xấu xa, hoặc là cả buổi không đợi được xe, gặp phải chuyện bại hoại gì, lương tâm của anh sẽ cắn rứt.




Sắc mặt anh đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn cam lòng quay lại: “Yên tâm đi, tất cả mọi người đều biết rõ tôi thích người môi đỏ ngực lớn chân dài, sẽ không nhầm chúng ta là một đôi đâu, cô nhanh lên xe đi.”



Nhan Khê cúi đầu nhìn ngực và chân mình, ngực của cô rất nhỏ, chân của cô rất ngắn sao?



Mắt của Nguyên nhị thiếu gia này đích thị là bị mù rồi!



“Cô vẫn là con gái,“ Nguyên Dịch thở dài, một lúc sau mới xoay mặt nói, “Vừa rồi là tôi nói nhầm, cô đừng để trong lòng.”



“Tôi vốn là con gái, không làm được hành động rầm rộ của đàn ông,“ Nhan Khê nhảy xuống bậc thang, cười híp mắt với Nguyên Dịch, “Vậy thì cảm ơn Nguyên nhị thiếu gia đưa tôi về nhà.”



Nguyên Dịch nổi đóa, cô gái này chờ anh nói xin lỗi đấy sao?!



Hai người ngồi ở trên xe, Nguyên Dịch một bên cài dây an toàn, một bên hỏi Nhan Khê: “Cô ở đâu?”



Nhan Khê đọc địa chỉ, Nguyên Dịch nói với tài xế ở phía trước: “Đưa cô ấy về trước đã.”



Bên trong xe lại yên tĩnh lần nữa, Nhan Khê thấy Nguyên Dịch cúi đầu chơi di động, rõ ràng là cái dáng vẻ không muốn nhiều lời, liền móc di động ra lướt Weibo. Lướt một cái liền thấy, tin tức tai nạn của họ đã trở thành đề tài hấp dẫn.



Lamborghini, Cayenne và Ferrari đụng nhau, đây không phải là đụng xe mà là đụng một đống tiền. Cũng may biển số xe đã bị làm mờ, bằng không thì càng thú vị rồi.



Phía dưới Weibo, có rất nhiều người bình luận, ví dụ như chủ xe của chiếc Lamborghini rất phách lối, chủ nhân chiếc xe Cayenne rất đẹp trai, còn chủ xe chiếc Ferrari, ngược lại không có nhiều người nói đến.



Nhìn hết những bình luận hấp dẫn, Nhan Khê vụng trộm liếc Nguyên Dịch, đây chính là người đẹp trai trong miệng của người bạn trên mạng kia sao?




“Nhìn cái gì?” Nguyên Dịch chợt ngẩng đầu lên nhìn cô.



“Thấy anh rất đẹp trai,“ Nhan Khê mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nói.



“Ồ,“ Nguyên Dịch lạnh lùng cúi đầu, “Tôi biết.” Loại thủ đoạn trêu chọc này đối với anh mà nói đã lỗi thời rồi, anh hoàn toàn không động đậy.



“Không sao, tôi cũng chỉ là khen lịch sự một cái thôi.” Nhan Khê tiếp tục cúi đầu lướt Weibo, trong xe lại im lặng một lần nữa.



Nửa giờ sau, xe dừng lại ở tiểu khu nhà Nhan Khê, Nhan Khê nhìn cửa lớn của tiểu khu, quay đầu trịnh trọng nói với Nguyên Dịch: “Nguyên nhị thiếu gia, hôm nay rất cảm ơn anh.”



Mặc dù người này mang quan hệ của cô và bố ra nghĩ bẩn thỉu một chút, nhưng tục ngữ nói người không biết không có tội, huống chi anh ta còn ôm cô từ trong xe ra, lại tiễn cô về nhà, nếu như ngay cả một chút cảm kích mà cô cũng không có, đó chính là không biết phải trái.



“Không cần, coi như tôi đang xin lỗi chuyện cô và bố cô.” Nguyên Dịch nhìn giờ, sắc mặt hơi nôn nóng, “Cô xuống xe đi.”



Nhan Khê kéo cửa xe đi xuống, đi được hai bước, xe đã đi rồi.



Cô về nhà tắm một cái, cùng Tống Hải giải thích một chút vấn đề về xe, đưa đi tiệm sửa chữa, sáng mai còn phải đổi chiếc xe mới. Tống Hải không suy nghĩ nghiều, làm cho cô bát mì, đợi cô ăn hết, liền thúc giục cô đi ngủ.



“Bố,“ Nhan Khê thu bát xong, thấy Tống Hải còn đang xem tivi, “Bố cũng ngủ sớm đi.”



“Không sao, bố ngủ sớm quá, nửa đêm sẽ tỉnh,“ Tống Hải nhìn đồng hồ, “Cũng 11h rồi, con mau đi ngủ đi, kệ bố.”



“Vâng.” Nhan Khê gật đầu, về phòng.



Đồng hồ trên tường sắp chỉ đến số 11, Nguyên Bác hỏi bác gái giúp việc, “Nguyên Dịch về chưa?”




“Còn chưa về” Bác gái cũng hơi lo lắng, “Nhị thiếu gia đã rất lâu không về muộn như vậy, có phải có chuyện trì hoãn gì không?”



Đang nói, chợt nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, bác gái đi ra mở cửa, đứng ở cửa quả nhiên là nhị thiếu gia.



“Nhị thiếu gia, nhà bếp đang hâm lại canh, cậu muốn dùng không?” Bác gái thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, giọng cũng thấp xuống.



“Không cần.” Nguyên Dịch kéo cà vạt ở cổ xuống, thuận tay ném sang một bên, “Tôi đi tắm xong rồi ngủ.” Anh nhìn nhà trống không, nói với Nguyên Bác đang ngồi ở sô pha đối diện: “Bố mẹ đi du lịch rồi hả?”



Nguyên Bác gật đầu, “Cậu mau đi ngủ đi.”



Nguyên Dịch cười một tiếng, đi lên lầu.



Hôm sau Nguyên Dịch không đến công ty, anh ở nhà cả buổi, mới miễn cưỡng lấy lại được tinh thần. Buối tối ăn cơm xong, anh ngồi co cụm ở trên sô pha, cầm lấy điều khiển tivi bật loạn xạ.



Lúc cho qua một kênh, thấy có người quen quen, lại cho quay trở lại.



Trong đó có một bà lão làm mất chó, bà nghi ngờ thanh niên bất lương ở nhà đối diện làm, nhưng thanh niên đó thoạt nhìn qua rất hung dữ, bà không dám hỏi, cho nên mới nhờ phóng viên của đài truyền hình.



Nguyên Dịch nhìn tên của đài, kênh số 8 đài Đế Đô, chả trách lại có câu chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, loại đài truyền hình này ngay cả nghe tên anh cũng chưa từng nghe qua, cũng chỉ có thể phát sóng những cái này.



Không ngờ người phụ nữ được gọi đến lại là Nhan Khê, mà còn là phóng viên nữa chứ.



Nhan Khê gõ cửa nhà đối diện, mở cửa chính là một người trăm trổ đầy mình, đầu tóc vàng rực, trên cổ còn đeo một cái dây truyền đang thịnh hành trong giới trẻ.



“Mấy người tìm ai?” Giọng của người thanh niên này rất hung ác.



Nguyên Dịch tưởng Nhan Khê sẽ lúng túng, nào ngờ nụ cười trên khuôn mặt của cô gái này càng thêm ngọt ngào, nói vài ba lời là có thể dẫn theo quay phim và bà lão tiến vào nhà.



Không ngờ nhà của thanh niên bất lương này rất gọn gàng sạch sẽ, trên giường còn có một người cô gái bị bệnh đang nằm đó, là vợ của anh ta. Người vợ phát hiện có phóng viên đi vào, tưởng là chồng mình làm chuyện sai trái gì, muốn từ trên giường bò dậy.



Thanh niên bất lương vội vàng đỡ vợ mình, nét ân cần ở trên mặt hiện ra hết.



“Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi.” Cô gái tên là Nhan Khê trên khuôn mặt lộ ra nụ cười, “Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình, vì nghe nói câu chuyện tình yêu của hai vợ chồng anh rất cảm động, cho nên đến phỏng vấn hai người.” Cô không có nói đến chuyện của con chó, trên mặt cũng không lộ ra vẻ tôn trọng, thậm chí còn giúp cô gái nhặt chiếc chăn bị rơi xuống đất lên.



Cô gái này, thật sự là nói dối không chớp mắt mà. Trong lòng Nguyên Dịch hơi chán ghét, nắm lấy điều khiển nhưng lại không có động tác gì cả.



Cuối cùng kết quả của chương trình là, bà lão tìm được chó, thanh niên bất lương cũng không có trộm chó, con chó đó được một đôi vợ chồng tốt bụng mở một quán ăn nhận nuôi, bởi vì không biết sao con chó đó bị ngã gãy chân, tạm thời không thể chạy được.



Bà lão tìm được con chó, nói xin lỗi với thanh niên bất lương, thanh niên bất lương cũng không để ý, ngược lại lúc ở trên lầu, anh ta còn giúp ông lão xách túi nguyên liệu nấu ăn lên.



“Nhị thiếu gia, cậu cũng xem chương trình này sao?” Lúc bác gái bê đĩa hoa quả ra, thấy Nguyên Dịch đang xem chương trình mà mình thích, vội nói, “Người dẫn chương trình không tệ, dáng rất đẹp, giọng cũng êm tai, dẫn chương trình cũng thú vị, mấy bà lão ở tiểu khu của chúng ta đều thích xem.”



Nguyên Dịch bỏ điều khiển xuống, thờ ơ nói: “Tôi chỉ là tùy tiện bật thôi, cũng không biết họ đang nói cái gì nữa.”



Thứ mà mấy bà lão thích, Nguyên nhị thiếu gia anh làm sao có khả năng thích được?!



Xì!