Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 34




“ Nguyên Tiểu Nhị…”



Trương Vọng thanh âm có chút mơ hồ, mắt nhìn Nguyên Dịch tựa như nhìn một thằng ngốc, hỏi:



“Cậu có loại phản ứng này với bao nhiêu cô gái?”



”một người thôi tôi còn chịu được, cậu còn muốn mấy người?” Nguyên Dịch xoa sống mũi, có chút mệt mỏi nói.



“Còn nhớ rõ năm đó tôi bởi vì khi dễ nữ sinh bị lãnh đạo trường công khai phê bình không?”



“Còn chút ấn tượng, năm đó chuyện này không phải còn huyên náo lớn?”



Trương Vọng mơ hồ còn nhớ rõ, lúc đó bọn họ khi đó đang học cấp ba, không biết đồn đại thế nào mà thầy giáo lại phê bình Nguyên Dịch ở trong trường khi dễ nữ sinh lớp dưới, nghe nói nữ sinh này hôm sau liền chuyển trường, không thiếu đông học nói Nguyên Dịch ức hiếp đến bức người phải bỏ đi



“Cậu như thế nào lại đột nhiên nhắc lại chuyện này?”



Lúc ấy huynh đệ bọn họ đều có cảm giác không đúng, Nguyên Tiểu Nhị không phải là loại khi dễ tiểu nữ sinh. Nhưng trừ bọn họ là mấy bằng hữu thân quen ra còn lại mọi người đều nghĩ Nguyên Tiểu nhị chính là loại có thể làm ra sự tình như vậy, một điểm cũng không hề ngoài ý muốn.



Đến khi sự tình đến tai bác Nguyên, Nguyên Tiểu Nhị còn bị hung hăng thu thập một trận. Lần đó Nguyên Tiểu Nhị cùng gia đinh huyên náo một trận lớn, người ngoài bọn họ không biết rõ đến tột cùng là nháo đến tình trạng gì, nhưng từ đó về sau Nguyên Tiểu Nhị bắt đầu an an phận phận đến trường, không trốn học nhưng quan hệ với mọi người trong nhà cáng lúc càng mờ nhạt, mấy năm nay từ miệng hắn ít khi có thể nghe thấy hắn kể chuyện về ba mẹ.



“cô ấy chính là cô nữ sinh năm ấy.” Nguyên Dịch gắp một đũa, ngữ khí thập phần bình tĩnh.



Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch gắp một món mình ghét nhét vào miệng liền biết hắn có chút thất thần.



“cô ấy nhận ra cậu?”



cô gái này có trí nhớ cũng thật tốt nha. Năm đó Nguyên Tiểu Nhị hóa thành cái bộ dáng cùng cái đức hạnh kia, so với hiện tại dẫu hai người có đứng cạnh nhau ngay đến cả cha mẹ hắn cũng không nhất định có thể nhận ra, nữ sinh kia thế nhưng vẫn còn nhớ rõ?



Nguyên Dịch cầm đũa nửa ngày mới nói “không có”



Đồ ăn nhà hàng hôm nay có chút không tốt, ăn không vô đi.



“Bạn à, xem mối quan hệ của chúng ta, tôi hỏi cậu một câu.”



Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch sắc mặt không tốt lắm: “Cậu có hay không …là thích cô gái ấy chứ?”



Thích?



Lồng ngực Nguyên Dịch tựa như bị người hung hăng đánh một quyền, mới vội phản bác:



“Cậu miên man suy nghĩ cái gì, tôi sao lại có thể thích cô ấy?”



một cô gái khẩu thị tâm phi, vừa thô lỗ sức lớn cùng tướng mạo nửa điểm cũng không liên quan, lại còn thích cùng hắn cãi nhau, hắn cũng không phải có vấn đề đầu óc, như thế nào lại có thể thích nàng?



Trương Vọng không nghĩ tới Nguyên Dịch thế nhưng lại có phản ứng lớn như vậy, nhìn hắn suy nghĩ



“Nếu như cậu đối với cô ây không có ý, năm đó cô ấy hại cậu bị oan uổng, chúng ta hiện tại cho cái giáo huấn, coi như là vì cậu năm đó thụ khí báo thù.”



“Đây là cái chuyện xưa bao lâu rồi, báo thù cái gì?”



Nguyên Dịch vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Vọng: “Vọng Tử, cậu đừng có mà làm ra cái việc gì”



Nguyên Dịch ý thức được ngữ khí của mình có chút nghiêm khắc liền bổ sung một câu:



“Chúng ta hôm nay đã là một đám trưởng thành, lại vì một chút chuyện nhỏ này khi dễ một cô gái, thật không có ý tứ.”



“Năm đó cậu vì chuện này mà nhận oan uổng, liền như vậy không tính?”



Trương Vọng tựa tiếu phi tiếu lấy cho mình ly nước trái cây



“Cậu nếu cảm giác không nỡ ra tay thì để mấy ca đây giúp cậu làm…”



“Vọng Tử, cậu đừng có mà động vào cô ấy” Nguyên Dịch cùng Trương Vọng hai mắt đối diện.



“Năm đó cô ấy vẫn giúp tôi giải thích chỉ là không ai chịu tin tưởng cô ấy, cũng như không có ai chịu tin tưởng tôi.”



Trương Vọng trầm mặc, hắn cúi đầu nhìn ly nước trái cây trước mặt, cười:



“Nguyên Tiểu Nhị cậu có phải hay không là đồ ngốc?”



hắn vui đùa rõ ràng như vậy mà cậu đều không nghe ra, tục ngữ có câu ‘quan tâm tắc loạn’, Nguyên Tiểu Nhị đến tột cùng có biết hay không là chính hắn đối với cô gái kia có ý tứ? Nếu thật là như vậy, cái này thật khiến Trương Vọng hắn cười Nguyên Tiểu Nhị một đời?





Bình thường là người rất thông minh, gặp chuyện tình cảm lại còn không bằng học sinh tiểu học. Bây giờ học sinh tiểu học còn biết thổ lộ với đối tượng mình thích, Nguyên Tiểu Nhị là một đại nam tử thế nhưng còn chưa hiểu rõ.



“Cút, năm đó thi đại học, điểm của các cậu có ai cao hơn điểm của tôi?”



Nguyên Dịch không cho là đúng nói: “Các cậu xưa học không ra gì cũng không biết xấu hổ nói tôi ngốc?”



“không phải còn có loại điểm cao nhưng năng lực chả ra gì sao?”



Trương Vọng buông đũa, lau sạch khóe miệng: “Nguyên Tiểu Nhị, tôi hỏi cậu một vấn đề, liệu cậu có thể chịu được khi thây cô gái kia gả cho người đàn ông khác?”



“cô ấy muôn gả cho ai, tôi quản cái rắm” Nguyên Dịch gắp lại đồ ăn rơi trên bàn, có chút không kiên nhẫn nói



“Tôi cũng không phải bố cô ấy, chẳng lẽ còn muốn thay cô ấy quan tâm về bạn trai?”



“Trong lòng đã không thoải mái như vậy, còn mạnh miệng cái rắm?”



Trương Vọng ôm tay.



“Nguyên Tiểu Nhị cậu cứ biệt nữu như vậy (nghĩ một đằng nói một nẻo), chờ người ta thật sự cùng người khác thành đôi, cậu mới phát hiện chính mình nguyên lai đã sớm thích người ta một mảnh. Đến lúc ấy ca đây cũng không cùng cậu đi nhìn cô dâu đâu, chúng ta ở đế đô này cũng là nhân vật tiếng tăm, ném không nổi thể diện.”



“Cút cút cút, ca đây cả đời này cũng không có khả năng làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy.”



Nguyên Dịch đứng lên đi ra ngoài “Ăn no rồi, tôi đi tính tiền.”




Trương Vọng nhìn theo bóng dáng Nguyên Dịch bất đắc dĩ lắc đầu.



Có lẽ chưa yêu qua người nào nên cũng không biết như thế nào là yêu một người, thậm chí nội tâm còn bài xích cả nhu cầu tình cảm.



Nguyên Tiểu Nhị xác thực có bệnh, tâm lý bệnh.



“Nhan tỷ,” Tiểu Dương nhìn bó Lam Sắc yêu Cơ trong góc phòng.



“Bó hoa này không ít tiền đâu.” Liền như vậy ném xó có phải hay không có chút lãng phí?



Nhan Khê dánh bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên đáp”



“Cho nên chị có thể đặt nó ở trong phòng làm việc nha.”



Mà không phải là ném vào thùng rác.



cô mới không tin tưởng Tống Triều thật thích cô nhiều năm như vậy, chín năm trước Tống Triều mới mười bảy mười tám tuổi thật đối với cô có mấy phần tình cảm yêu đương nhung nhớ. Nhưng cách nhiều năm như vậy, cũng đã sớm quên không còn một mảnh. Ở đâu có tình cảm mười năm khôngquên, cái đấy chỉ có trong tiểu thuyết yêu đương, cô tự nhận mình còn không có mị lực lớn như vậy, có thể làm hào môn thiếu gia nhớ mãi khôngquên.



Nếu cô thực sự tin, đó chính là ngốc.



Bất quá là hào môn thiếu gia nhất thời nổi hứng tìm cô chơi đùa mà thôi. cô cũng tiếp xúc qua mấy đại phú nhị đại, bên người bọn họ chưa bao giờ thiếu tuấn nam mĩ nữ, người giống như cô chỉ là tiểu phú nhị đại không cùng tầng lớp, tất nhiên la không thể nào cùng bọn họ giao thiệp.



Vĩnh viễn đừng dùng tình yêu đi khảo nghiệm một người, cuối cùng chân tướng sẽ khiến ngươi phát hiện rằng đối phương không phải là người ta tìm.



“Tống tiên sinh,” một người đàn ông mặc áo jacket, tóc thoạt nhìn có chút rối đẩy cửa đi vào



“Người ngài bảo ta điều tra, ta đã tìm hiểu được.”



Tống Triều tiếp từ tay đối phương tập hồ sơ, khẽ gật đầu: “Vất vả.”



“Nhận tiền làm việc mà thôi.” Nam nhân đứng lên’ “Hoan nghênh cùng ngài hợp tác.”



Tống Triều nhếch môi cười không nói gì.



(anh chỉ cười và im lặng



Chờ người đàn ông rời đi, hắn mở tập hồ sơ, bên trong là một chồng dày ảnh chụp, mỗi tấm đều là ảnh Nhan Khê từ lúc còn đại học đến giờ. cô mỉm cười, ăn cơm, đọc sách,thậm chí là bộ dáng vụng trôm chơi di dộng trên lớp, cái gì cần có đều có.



Tống Triều thuận tau rút ra một tấm ảnh chụp, trong ảnh là Nhan Khê ghé vào trong xe, Nguyên Dịch xoay người lại ôm cô.



Đem tấm ảnh chụp xé nát, Tống Triều tựa vào ghế dựa xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi cho trợ lý phân phó: “Nhan tiểu thư tựa hồ không thích Lam Sắc yêu Cơ, bắt đầu từ ngày mai đổi loại hoa khác.”



“cô ấy thích gì ạ?”



“Tôi cũng không cần biết cô ấy thích cái gì,” hắn mỉm cười “Tôi chỉ cần biết nhược điểm của nữ nhân kia là được.”




Gác máy, Tống Triều chậm rãi chỉnh cavat, tựa như thân si phong độ ưu nhã hoàn mĩ.



(ngoại trừ bạn Dịch ra ai trẫm cx thấy là cặn bã hết )



Cách biệt nhiều năm, tình cảm thầm mến cũng không thay đổi, cho đến khi gặp lại rốt cục mới có đủ dũng khí theo đuổi, đây là câu chuyện tình yêutốt đẹp cỡ nào cơ chứ.



(chỉ thấy bạn ảo tưởng vãi nồi bạn eey ). Bao năm rồi mà còn ngây thơ vậy )



“Nhìn hoàng lịch, tôi thấy hai ngay nữa không sai là ngày lành, thích hợp chuyển nhà.”



Nguyên Dịch đem quyển lịch Trương Vọng nhét cho mình ném lên bàn, đánh giá căn hộ chung cư “Cậu thấy phòng này ở có phải hay không có chút nhỏ?”



“Tôi cảm thấy rất tốt,” Trương Vọng lấy trong tủ ra một ly rượu “một người ở vừa vặn thích hợp.”



Nguyên Dịch nhăn trán “không bể bơi, không hoa viên, nơi nào thích hợp?”



(vl em biết anh giàu rồi không phải khoe của trá hình vậy đâu anh )



“Đây là chung cư độc thân, cũng không phải biệt thự cao cấp.”



Trương Vọng đưa chén rượu cho Nguyên Dịch, “một người ở nhà lớn như vậy cậu cũng không chê trống trải?”



“Tí còn muốn lái xe, không uống.” Nguyên Dịch không có tiếp chén rượu “Tôi thích mua nhà lớn.”



“không uống thì không uống,” Trương Vọng thấy Nguyên Dịch không có ý định rời đi ngay lập tức, thuận tay mở TV



“Dứt khoát đêm nay cậu ở đây đi, đừng về nữa.”



(nghe đầy cám dỗ á Vọng Tử ơi, nh bạn Dịch là của bạn Khê r )



“Tôi lạ giường.” Nguyên Dịch lấy điểu khiển thuần thục chuyển kênh.



“Tuổi còn trẻ mà tật xấu cũng không thiếu.” Trương Vọng đứng dậy vào bếp rửa hoa quả rồi mang ra.



“nói cho tôi cái cô gái thường xuyên chọc cậu sinh khí kia là nữ nhân thế nào?”



“Cậu hỏi cô ấy làm cái gì?” Nguyên Dịch nhìn TV chằm chằm cũng không quay đầu lại. trên TV đang phát nhân viên đưa cơm hướng nữa phóng viên nói dự định tương lai, nữ phóng viên giọng nói ôn nhu mang theo ý tôn trọng, phảng phất lý tưởng của người đối diện là cứu cả thế giới chứ khôngphải là mua nhà, mở cửa hàng làm buôn bán nhỏ.



“Tùy tiện hỏi thôi,” Trương Vọng,tắt nhìn TV “Này đây là cái chương trình loạn thất bát tao gì, xem được hả?”



Nguyên Dịch không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu là đàn ông chưa kết hôn, không có việc gì đừng có hỏi loạn sự tình của con gái người ta.”



Trương Vọng:...



Đây là chính mình tự tìm phiền, không tức giận không tức giận.



“Chu tiên sinh, anh thực sự rất giỏi, chúc anh có thể hoàn thành ước muốn của mình.”




Nữ phóng viên tóc dài mặc áo choàng như cũ đứng trước của phòng đã tróc sơn tười cười ôn nhu.



“Ngủ ngon.”



"Ngủ ngon."



Nhân viên đưa cơm đóng của phòng, trước của phòng dán một chữ Phúc lớn, ống kính quay lại mang đến cảm giác khó tả.



“Phúc, là chữ giản dị nhất và cũng mang ý nghĩa tốt đẹp nhất. Chúng ta cùng chúc cho người nhân viên này cùng mọi người đều phúc khí dồi dào, hạn phúc mĩ mãn.”



Nữ phóng viên cười đến mi nhãn cong cong, nhìn đối cuối mắt vểnh lên kia lại khiến cho Trương Vọng có cảm giác của hương vị sau cơn mưa mọi vật đều bừng sáng, Trương Vọng lấy khuỷu tay đụng đụng người Nguyên Dịch



“Này nhìn bộ cô ấy có mấy phần ngon miệng, không biết…”



Nguyên Dịch lấy một miếng hoa quả nhét vào miệng hắn, dùng điểu khiển nhanh chóng chuyển kênh, chuyển đến một kênh quảng cáo liền bỏ điều khiển xuống.



“Hảo hảo dưỡng sinh, chu ý thân thể.” Nguyên Dịch đứng lên “Tôi đi trước.”



Trương Vọng đem hoa quả trong miệng mình phun ra: “đi mau, đi mau”



“Hai ngày nữa nhớ đem theo hồng bao lễ vật đến nhà mới của tôi,” Nguyên Dịch cũng không thèm nhìn đến ánh mắt ghét bỏ của Trương Vọng, trừ trên bàn lấy một chùm nho tươi cầm đến tay “Ngàn vạn lần đừng quên không đến.”




“Cậu mau đi đi,” Trương Vọng đem Nguyên Dịch đẩy đến ngoài cửa, “Nguyên Tiểu Nhị cậu tiện như vậy, vẫn là cẩu độc thân một kiếp là đúng.”



Nguyên Dịch bưng nho đứng ở cửa, ghé mắt nhìn Trương Vọng, đối với loại công kích ngôn ngữ này của đối phương hoàn toàn không hiệu quả với hắn



Nhan Khê vẽ mấy chương truyện tranh mới, vừa chuẩn bị rửa mặt đi ngủ liền thấy Tống Hải gọi tới. Tuy số điện thoại là của Tống Hải nhưng người nóichuyện thì không phải, mà là một người tự xưng là đối tác của ông, đối phương nói ba cô uống say, muốn cô lại đây đón người.



“Cháu cảm ơn bác, cháu lập tức tới liền.”



Nhan Khê gác máy, cùng lúc thay giày thì cảm thấy không đúng, ba cô uống say còn có lái xe ở cùng, kể cả lái xe không có thì khách sạn cao cấp cũng sẽ có người an bài đưa ba cô về, như thế nào có khả năng lại gọi cô đến đón.



cô lấy điện thoại gọi cho Tống Hải nhưng không có ai bắt máy.



Vừa tra địa chỉ đối phương cung cấp, là một khách sạn thập phần cao cấp, đây là khách sạn tư nhân của tập đoàn Trường Phong, thoạt nhìn khônggiống như một nơi có hoạt động phi pháp. cô trấn định lại, không quản là có âm mưu hay là do mình tự suy diễn quá nhiều, loại khách sạn này khẳng định bảo an cũng không tồi, khẳng định sẽ không xuất hiện sự tình nguy hiểm.



Nhớ tới gần đây ôm được một cái đại đùi vàng (là ôm đùi bạn Dịch nha), Nhan Khê do dự một chút, vẫn là an nguy của ba là hơn hết, cô lựa chọn gọi điện thoại cho Nguyên Dịch.



Di động vang lên mấy tiếng, Nguyên Dịch mới nghe máy, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Có chuyện gì nói mau, tôi chỉ cho cô hai phút.”



hắn là dừng xe bên đường nghe điện thoại? thật là một công dân tốt.



Nhan Khê nhanh chóng đem sự tình nói lại một lần, đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, “Tôi ở dưới tầng khách sạn chờ cô, chờ chút tôi lên cùng cô.”



“Cảm ơn anh Nguyên Tiểu Nhị. anh là đệ nhất soái ca đế đô, đệ nhất chính nghĩa!”



“Chậc, nịnh nọt vuốt mông ngựa khoa trương như vậy thật dư thừa, còn không bằng không vỗ.” Dược khen mà Nguyên Dịch một điểm cũng khôngcảm giác được.



“không khoa trương chút nào, như thế có thể biểu hiện ra tôi như thế nào mãnh liệt sục sôi cảm kích anh.” Nhan Khê xỏ nốt chiếc giày còn lại, cầm chìa khóa xe vội ra cửa.



Gió đêm se lạnh, Nguyên Dịch xuống xe, cùng quản lí khách sạn tự mình ra đón khách khí vài câu sau đó đứng ở cổng lớn không đi.



Vài vị quản lí khách sạn đều mờ mịt đầy đầu, nhị thiếu cố ý chạy tới khách sạn đứng trước cửa, chẳng lẽ là để ngắm phong cảnh?



“Nguyên…” Nhan Khê thở hổn hển chạy tới, nhìn Nguyên Dịch phía sau không thiếu quản lí khách sạn tay trang giày da chỉnh chu, thiếu chút nữa mà thốt ra “Nguyên Tiểu Nhị” ba chữ mà nuốt vào, “Nguyên Dịch”.



Trước mặt nhiều quản lí cấp dưới như vậy, gọi hắn “Nguyên Tiểu Nhị” tựa hồ có điểm vứt đi mặt mũi của hắn.



“Nhanh như vậy liền chạy tới?” Nguyên Dịch nhăn mi, “cô lái xe siêu tốc?”



“không, tôi vận khí không tồi, không gặp mấy cái đèn đỏ.” Nhan Khê thở hổn hển đắc ý “Chúng ta hiện tại liền đi lên?”



“Ân” Nguyên Dịch xoay người nhìn tới mấy quản lý khách sạn “Phòng Phú quý hoa ở nơi nào?”



Quản lý sửng sốt một chút: “Nguyên tổng, xảy ra chuyện gì sao?”



“không có chuyện gi, ba bằng hữu của tôi say rượu, tôi cùng cô ấy đến đón người.” Nguyên Dịch xoay người đối với Nhan Khê ngoắc ngoắc ngón tay, “đi theo tôi.”



“Được, đại ca!” Nhan Khê cười tủm tỉm đi theo sau Nguyên Dịch.



Nguyên Dịch cúi đầu ở bên tai Nhan Khê nhỏ giọng nói: “Cứ chân chó như vậy?”



“không, tôi đây là phát sinh từ nội tâm tôn kính cùng sùng bái,” có việc cầu người, co được giãn được là mỹ đức của Khê “Xem đến ánh mắt chân thành tha thiêt của tôi này.”



cô hướng Nguyên Dịch chớp mắt, muốn Nguyên Dịch nhìn ra tấm lòng chân thành của cô.



Nhưng mà đáp lại chỉ có Nguyên Dịch nhanh chóng xoay đi. (Nghiện lại còn ngại )



“Mắt cô có gỉ.”



Nhan Khê:...



Tác giả có lời muốn nói:



Vô cùng nhục nhã!



Nguyên Tiểu Nhị: phù phù phù phù, tim đập thật thật nhanh.



(Trẫm: hihihi bạn ngượng à - Bạn Dịch: ‘Lườm’ )



Đại hà: Cái gì? Ta thế mà lại có nhử trên mắt?!