Editor: Hy
Buổi tiệc kết thúc, lúc Nhan Khê và Tống Hải rời Chu gia, một bộ phận lớn người của Chu gia đang tiễn Tống Triều, tiễn hai bố con cô ra cửa là con rể của Chu gia.
"Thái độ của Chu gia quá mức rồi," sau khi lên xe, Tống Hải nói với Nhan Khê, "Cho dù có việc nhờ người, cũng cần có mức độ, vô cùng ân cần cũng không phải là phương pháp hợp tác tốt nhất," Hôm nay tiệc khách đến không ít, mặc dù ông chủ Chu ngồi với Tống gia làm cho người khác hâm mộ, nhưng bộ dạng khúm núm của ông ta cũng rơi vào mắt người khác, khó tránh tránh khỏi cảm giác "Vô cùng nhu nhược."
"Đối với bất kì chuyện gì đều là chín quá hóa nẫu," lời này của Tống Hải là phân tích ông chủ Chu, không bằng nói là đang giảng đạo cho Nhan Khê, "Người làm kinh doanh đều giống nhau, có thể xoay người, lại không thể khom đầu gối, nếu đầu gối khom xuống, muốn đứng lên sẽ không dễ dàng."
Nhan Khê nhu thuận gật đầu, thành phố này phồn hoa náo nhiệt, nhưng sau lưng cái phồn hoa đấy, không biết có bao nhiêu người đổ mồ hôi cùng máu.
"Bố, kỳ thật con cảm thấy cái tên Tống Triều này rất quen, có lẽ con đã nghe được ở đâu rồi," Nhan Khê cúi đầu hồi tưởng, "Trước kia bố có nói với con không?"
"Nếu như cậu ta gọi là Tần Triều, Đường Triều, thì con sẽ cảm thấy quen thuộc," Tống Hải cảm thấy cha mẹ Tống Triều rất có tâm cơ, lấy cho con trai cái tên như vậy, thời điểm đến trường, khắng định thầy giáo và bạn bè đều sẽ nhớ ký, trời sinh kèm theo chú ý, đều là họ Tống, tên này của hắn có người nào không thuộc lòng chứ, "Ai còn chưa từng nghe qua hai chữ Tống Triều chứ?"
"Nói có lý..." Nhan Khê bị bố Tống thuyết phục.
Ngày nghỉ qua đi, Nhan Khê lại cùng đồng nghiệp chạy đi tìm tin tức, có lẽ bởi vì lần trước chương trình của Tiểu Tùng được chú ý không ít, đài ở bên trên còn lập một trang fanpage riêng cho họ, tên là "Những câu chuyện bên mình", nhưng ngoại trừ những người ở trong đài Đế Đô chú ý đến, thì cái fanpage này không có cái like dạo nào cả.
Trần Bội nhìn sang, thương lượng cùng Kim trưởng đài, bỏ ra mấy trăm đồng để mua fans ảo, thỉnh thoảng để cho những fans ảo này like hoặc bình luận mấy cái, cái fanpage này sẽ không hoang vu như này nữa.
Nhan Khê ghi hình xong chương trình, bị Kim trưởng đài gọi lại, hóa ra là bởi vì hưởng ứng quan hệ quần chúng gần đây, để hiểu thêm sở thích của giới trẻ hiện nay, Kim trưởng đài đề nghị Nhan Khê mở một cái Weibo.
Nhan Khê:...
Fanpage toàn bộ đều nhờ vào fans ảo mới duy trì được cái tôn nghiêm giả tạo, người dẫn chương trình vô hình như cô, cũng phải tự móc tiền túi ra mua fans ảo sao?
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Kim trưởng đài, Nhan Khê không nói được lời cự tuyệt, quyết định lấy một số để lập, thuận tiện bỏ ra ít tiền mua fans, ít ít một chút là đủ rồi.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Kim trưởng đài lại hỏi Nhan Khê về chuyện lập Weibo, Nhan Khê đành phải dưới sự dám sát của Kim trưởng đài lập một cái Weibo, đem hình giấy hành nghề của mình ra làm avatar.
"Không tệ, không tệ," Kim trưởng đài thấy Nhan Khê chụp giấy hành nghề của mình làm avatar, liên tục gật đầu, "Thái độ làm việc của Tiểu Nhan rất đoan chính."
Nhan Khê cảm thấy, cô và đài trưởng có khả năng hiểu lầm cái gì đó, nếu như thái độ làm việc của cô thực sự đoan chính, nên chọn một tấm đã được photoshop đẹp như tiên làm avatar, sau đó vắt hết óc ra để suy nghĩ sao cho nổi tiếng, kéo cao độ hot của chương trình, chứ không phải qua loa như vậy.
Cho nên sự khác nhau giữa người với người, đôi khi rất khó giải thích.
Được Kim đài trưởng khen ngợi xong, Nhan Khê không có ý định để Weibo trống không, liền liên hệ với người bán fans đem Weibo của mình thành nghìn người theo dõi, cô post Weibo.
Nhan Khê bị đăng kí: Hôm nay ngày tốt lành, thích hợp khai mở Weibo [mặt chó mỉm cười].
Cô không nhờ fans ảo like cho mình, bởi vì nó hơi đắt, cô muốn đem tiền lương của mình bắt đầu tích lũy để mua quà sinh nhật lần 50 cho bố.
Thu nhập của người dẫn chương trình như cô cũng không được nhiều, cũng may Nhan Khê vẫn là một họa sĩ đang hot ở trên mạng, bằng không thì thật đúng là phải tiêu tiền mà bố cho cô, để mua quà này rồi.
Post xong Weibo, cô còn chưa đăng xuất, Trần Bọi liền đến: "Tiểu Nhan, vừa rồi ở trong đài thu được một tin tức, công ty Trường Phong cách chúng ta không xa đang có công nhân muốn nhảy lầu, em cùng Triều Bằng đi đến đó một chuyến đi."
"Hả?" Nhan Khê sửng sốt một chút, "Cái này có ảnh hưởng tới công tác bảo trì hiện trường của cảnh sát không?"
"Hai người ở ngoài vòng giới tuyết phỏng vấn quần chúng ở hiện trường là được rồi," Trần Bội bật cười, "Việc này nếu như không phải phát sinh ở công ty Trường Phong, em và Triệu Bằng cũng không cần phải đến đó."
Nhan Khê lập tức hiểu được, có chuyện để phát mới là tin tức, không có chủ đề, ai cũng không quan tâm. Chị Trần vội vàng để cho người dẫn chương trình như cô làm công việc của phóng viên, không phải vì chị ấy quan tâm có người chuẩn bị nhảy lầu, mà là vì chuyện này có dính dáng đến công ty Trường PHong.
"Em biết rồi," Nhan Khê cầm lấy túi, cùng Triệu Bằng vội vã ra cửa. Vì thời gian gấp gáp, Nhan Khê để cho lái xe lái xe của cô, mà không cần lấy xe van của đài.
Công ty đó cách đài không xa, cộng thêm bây giờ không phải là giờ cao điểm, Nhan Khê đi đến đó chỉ tốn chừng mười phút, hiện trường đang có cảnh sát, quần chúng nhân viên, cảnh sát phòng cháy, mỗi người một chức vụ, nhưng lực chú ý dồn hết vào người đang tự sát.
Người ở dưới lầu bơm đệm lót, ở ngoài vòng giới tuyết quần chúng tụ tập, bọn họ cầm điện thoại, chụp người ở trên lầu, thậm chí còn có người dùng di động phát trực tiếp, nói người nhảy lầu là viên chức của công ty Trường PHong, mang theo hứng thu khi cười trên sự đau khổ của người khác.
Công ty Trường PHong cũng không dễ vào, có thể làm việc ở đây, ít nhiều đều có chút năng lực, những người hả hê vây xem không biết là cười nhạo người nhảy lầu, hay là đang xem náo nhiệt của Trường PHong.
"Mẹ, chúng ta đừng để cho người ta nhảy lầu, leo lên cao vậy mà nhảy xuống sẽ rất đau đấy." Trong đám người, một bé trai bị băng bó tay mặt mũi đang đầy lo lắng, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại một chỗ.
Cậu bé lên tiếng, làm cho những người khác có mặt đang thảo luận vì sao người kia nhảy lầu cũng phải để ý, tiếng thảo luận bốn phía nhỏ dần.
"Bạn nhỏ này đừng lo lắng, các chú sẽ cứu ông ta xuống," cảnh sát phòng cháy phụ trách kéo phòng tuyết nói như vậy, quay đầu sờ lên đầu cậu bé, "Sao tay của cháu lại bị thương?"
"Trèo lên cao ngã ạ..." Thanh âm của cậu bé có chút chột dạ.
"Vậy thì lần sau không nên nghịch ngợm như vậy." cảnh sát phòng cháy ngồi xổm trước mặt cậu bé, cười với nó, "Bị thương sẽ rất đau."
"Vâng," Cậu bé sờ lên vết thương ở mu bàn tay của cảnh sát, "Chú này, chú cũng trèo lên sao xong ngã ạ?"
"Đúng vậy," cảnh sát phòng cháy quay đầu nhìn hiện trường cứu viện, mở bàn tay ra để cho cậu bé nhìn rõ. Trên bàn tay thô ráp, đầy những vết chai, có miệng vết thương, còn có hai cái đang chảy máu, "Chú không nghe lời bố mẹ nên mới bị ngã thành như vậy."
"Chú thật là lợi hại, ngã thành như vậy mà cũng không khóc." Cậu bé mặt đầy sùng bái, "Khó trách mẹ nói với cháu, chú cảnh sát là lợi hại nhất."
Nhan KHê đứng ở một bên cũng không đến quấy rầy, mà để cho Triệu Bằng ghi lại cảnh này.
Trên người cảnh sát phòng cháy,cô nhìn thấy chính là tránh nhiệm cùng sự cứng cỏi, ở trên người cậu bé là sự lương thiện, ngây thơ và cả hi vọng nữa.
Cảnh sát phòng cháy giằng co cùng người nhảy lầu cả nửa giờ, lúc trong đám người truyền tới tiếng ồn ào, mấy người đàn ông mặc âu phục đẩy đám người ra, để lại đám người đang vây xem ở phía sau, chen vào giới tuyến.
"Các đồng chí cực khổ rồi, tôi là người phụ trách do tổng công ty Trường PHong phái tới," Nguyên Dịch nhìn công tác cứu viện ở trên lầu, "Xin hỏi có cần công ty chúng tôi phối hợp chỗ nào, chúng tôi nhất định dốc sức phối hợp."
Nguyên Dịch vậy mà tự mình đến à?
Thấy Nguyên Dịch xuất hiện, trong lòng Nhan Khê hơi bất ngờ, bình thường những xí nghiệp gặp chuyện này, các lãnh đạo cấp cao hận không thể trốn đi, miễn sao không dính lên người mình, vậy mà Nguyên Dịch thân là Nhị thiếu gia, lại tự mình đến xử lí vấn đệ, thật là có chút khó ngờ.
Nhan Khê đứng cách khá xa, không biết cảnh sát và Nguyên Dịch nói gì, nhưng chưa đầy một lát Nguyên Dịch đã được cảnh sát mang lên lầu, chưa đến hai phút cô phát hiện người đang ngồi ở cửa sổ để tự sát đang quay đầu lại nói gì đó với người ở trong phòng.
Lựa thời cơ này, cảnh sát đu dây leo xuống, một cước đem người tự sát đẩy vào trong phòng!
Người tự sát được cứu, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người đang khích lệ cảnh sát, có người nói mệnh người này may mắn, có người móc tiền ra mua nước đưa cho cảnh sát, nhưng cảnh sát không dám nhận đồ của dân, anh ta rơi vào đường cùng, đành phải đem nước phân phát cho người đang xem náo nhiệt.
Mặc dù bọn họ có tật xấu buôn chuyện, nhưng bất kể thế nào, khi tính mạng ở trước mặt, bọn họ vẫn thiện nhiều hơn ác. Cho nên đám người có chút đáng ghét, có đôi khi lại rất đáng yêu.
Nhan Khê xuyên qua đám người, chuẩn bị phỏng vấn những cảnh sát này. Đến gần mấy cảnh sát, cô mới phát hiện, mấy cảnh sát này còn rất trẻ, gần như mỗi người đều nhỏ hơn cô. Đi đến trước mặt một cảnh sát đầy mồ hôi, cô cầm giấy chứng nhận công tác của mình ra, nói rõ mục đích, gương mặt của người cảnh sát này đỏ rần lên, né tránh không có ý định nhìn camera.
Hỏi tuổi và danh tính của anh ta, Nhan Khê biết được người này mới chỉ có 19 tuổi, là đội hiệp sĩ phòng cháy bắt cướp. Nói tới nội dung công tác của họ, anh chàng này mới miễn cưỡng tự nhiên lên.
"Dập tắt lửa mở khóa, cứu người cứu mèo cứu chó, ứng phó nhu cầu bức thiết, chọc tổ ong vò vẽ, quét dọn chuồng động vật ở nông thôn, những cái này chúng tôi đều đã trải qua," Anh chàng sờ lên mặt đầy mồ hôi, cười đến không tim không phổi.
Rõ ràng một câu khen ngợi cũng không có, nhưng Nhan Khê lại nghe đến vô cùng xúc động.
Nguyên Dịch từ văn phòng đi ra, thấy hiện trường có chuyên viên quay phim, quay đầu nói với tổng giám đốc chi nhánh: "Phóng viên cũng tới?"
Nội tâm tổng giám đốc thầm kêu khổ: "Tôi lập tức đuổi họ đi."
"Mọi người đến rồi, đem họ đuổi đi khác gì chột dạ, chuyện bé xé ra to." Nguyên Dịch nhíu mày, "Kệ bọn họ đi." Đi xuống bậc thang, anh nghe thấy phóng viên đang nói chuyện với mọt cảnh sát.
"Cảm ơn anh tiếp nhận phỏng vấn của tôi, chúc anh bình an, khỏe mạnh."
Hửm?
Nghe được âm thanh quen thuộc, anh không bước nữa, Nhan Khê?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đại Hải: Tôi nên tự gọi mình là Đại Tống, nhất định sẽ được người khác nhớ kĩ, làm kinh doanh nhất định sẽ càng thành công.