Thời Lục bình yên nằm ngủ trên lưng Hứa Túc Dã.
Cô mơ về chuyện rất lâu trước đây.
Nghỉ hè năm cấp 2, cô và người nhà cùng nhau đi biển chơi, Hứa Túc Dã cũng ở đó.
Anh trai cô chỉ bị cảm nắng nhẹ, ba mẹ đã rất lo lắng, vội vàng đưa anh ta đến chỗ mát nghỉ ngơi.
Thật ra Thời Lục cũng cảm thấy chóng mặt, chỉ là sắc mặt anh trai đỏ hơn cô thôi. Biểu hiện cảm nắng của cô không quá rõ ràng.
Nhưng trong lòng ba mẹ đều đặt trên người anh cô, cũng không ai để ý đến cảm nhận của cô.
“Thời Lục, chị làm sao thế?” Hứa Túc Dã đi đến bên cạnh cô, phát hiện cô ra rất nhiều mồ hôi.
Thời Lục dùng tay che mắt lại, môi trắng nhợt, không có sức nói chuyện.
Hứa Túc Dã đoán được tình trạng của cô, nên liền ngồi xổm ở trước mặt cô.
Vào lúc đó, anh rất gầy yếu, nhưng vóc dáng rất cao, sức lực cũng lớn.
Toàn thân của Thời Lục suy yếu, nên bị anh cõng một cách dễ dàng.
Sau khi Hứa Túc Dã cõng Thời Lục đi một đoạn không xa, phía dưới cái lều của một cửa hàng nhỏ ven biển.
Anh mượn một cái quạt giúp cô hạ nhiệt, bản thân cũng cầm quạt quạt cho cô.
“Uống miếng nước đi.”
Thời Lục miệng đắng lưỡi khô, vô thức mở miệng ra, sau đó miệng chai lạnh lạnh mang dòng nước mát mẻ tiến vào cổ họng cô. Động tác của Hứa Túc Dã rất nhẹ nhàng, không để miệng chai đập vào môi cô.
Không biết anh lấy từ đâu ra nước muối lạnh, sau khi uống xong, tình trạng của Thời Lục chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Ngồi dưới bóng râm của lều 20 phút, tình trạng choáng váng mới dần dần tan biến.
Thời Lục mới có chút sức lực nhìn về hướng Hứa Túc Dã.
Anh ngồi bên cạnh cô luôn giúp cô quạt mát, hiện tại cũng chưa dừng lại. Thời Lục nhìn thôi mà đã thấy mỏi tay rồi.
“Ba mẹ tôi đâu?” Thời Lục hỏi.
Hứa Túc Dã mím môi, rất gượng gạo thay đổi chủ đề câu chuyện: "Giày của chị đâu rồi?”
“Tôi hỏi anh, ba mẹ tôi đâu?”
Cô tra hỏi quá mạnh mẽ, Hứa Túc Dã chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Đi bệnh viện rồi.”
Bởi vì Thời Thanh Duyên bị cảm nắng, bọn họ đã đưa anh ta đi bệnh viện, còn hai người bọn họ bị bỏ lại bãi biển.
Thời Lục không nói tiếp, cho dù Hứa Túc Dã nói cái gì, cô đều không trả lời.
Cô ngồi trên cái ghế tựa sơ sài, chán nản, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Túc Dã quay lại tìm giày cho cô. Anh ngồi xổm trước mặt, rồi giúp cô thay giầy.
“Tôi không mang.”
“Trên mặt đất có đá và mảnh chai vỡ, sẽ đâm vào chân chị.”
Hứa Túc Dã mang giày cho cô, Thời Lục giãy giụa không cẩn thận vô tình đá vào cằm anh. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng hành vi như vậy rõ ràng làm cho người khác cảm thấy rất khó chịu.
Cú đá này, làm cho Thời Lục đứng hình. Nhìn thấy sắc mặt của Hứa Túc Dã lạnh nhạt, cô do dự có nên xin lỗi hay không.
Hứa Túc Dã không có phản ứng, vẻ mặt bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra. Anh nắm lấy mắt cá chân trắng gầy của cô, không động đậy nữa, kiên nhẫn đợi cô bình tĩnh lại.
Thời Lục dần dần không động nữa. Anh giúp cô mang giầy vào.
Bọn họ ở dưới mái che rất lâu.
Phía trước là bãi cát ồn ào, phía sau là rạn đá lổm chổm rất nhiều người đi qua bên đó nghịch nước.
Hầu hết thời gian Hứa Túc Dã đều rất yên lặng, Thời Lục cũng không thích nói chuyện, so với sự nhộn nhịp trên biển, bọn họ trong có vẻ rất lạc lõng. Giống như một mảnh nhỏ của thế giới bị ngăn cách vắng vẻ. Chỉ có hai người bọn họ ở đó.
Ngày trước, khi Thời Lục mơ về chuyện lúc nhỏ, cô sẽ luôn cảm thấy bất an và khổ sở.
Nhưng lần này, trong lòng cô thấy rất bình yên, bình tĩnh giống như xem lại quá khứ của một người khác, không hề dao động.
Sau khi đến khách sạn, Thời Lục bị Hứa Túc Dã đánh thức.
“Đi tắm nước nóng trước đi, rồi thay quần áo ướt ra.”
Thời Lục quá buồn ngủ không mở mắt được, không trả lời.
“Anh giúp em tắm?”
Thời Lục không quá tỉnh táo, nên chỉ “Ừ” một tiếng.
Hứa Túc Dã ôm cô đi vào phòng tắm. Qua mười mấy phút, anh ôm cô đi ra.
Điều hòa trong khách sạn đã mở ấm áp dễ chịu, cho dù chỉ mặc một chiếc áo tắm mỏng cũng không cảm thấy lạnh.
Từ hơn 7 giờ sáng ngủ đến 12 giờ trưa, tinh thần của Thời Lục mới hồi phục một chút.
Lúc cô thức dậy Hứa Túc Dã vẫn còn ngủ, có thể là chuyện hôm qua đối với anh tiêu hao tinh thần quá lớn.
Thời Lục lại tiếp tục ngủ tiếp, lần này cô trực tiếp ngủ đến tối. Lúc tỉnh lại Hứa Túc Dã không ở trong phòng. Nghĩ đến điện thoại vẫn còn đang ở ngoài biển, Thời Lục mặc quần áo đi ra ngoài.
Mở cửa phòng ngủ ra, Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đang ngồi ở sofar phòng khách xử lý công việc.
Nghe thấy tiếng động, ánh mắt của anh di chuyển từ màn hình máy tính nhìn về hướng cô.
“Muốn ra ngoài sao?” Nhìn thấy cách ăn mặc của cô, Hứa Túc Dã hỏi.
“Điện thoại của tôi còn để trên bãi biển.”
“Anh kêu trợ lý giúp em đi lấy. Bên ngoài rất lạnh, em đừng ra ngoài.”
“Anh còn mang theo trợ lý à?” Thời Lục ngạc nhiên.
Hứa Túc Dã im lặng trong chốc lát, rồi giải thích: “Ừ, anh ta đi mua máy tạo tuyết.”
“.…”
Thời Lục mang lại dép lê, rồi đi đến phòng khách, rót một ly nước, uống một hơi: “Anh gọi cho anh ta đi.”
Hứa Túc Dã hỏi vị trí của điện thoại, rồi gọi cho Diêu Lập.
Thật ra cho dù không hỏi, anh cũng biết được vị trí điện thoại của Thời Lục ở đâu.
Tối hôm qua, lúc Thời Lục rời đi, vốn dĩ anh không ngủ.
Chỉ là bởi vì không chắc chắn Thời Lục sẽ làm gì nên anh mới giả vờ ngủ say.
Sau khi Thời Lục ra cửa, anh dựa theo định vị trên điện thoại luôn không gần không xa đi theo cô.
Hứa Túc Dã không dám ngủ là vì anh nghi ngờ việc anh bị tai nạn xe và mất trí nhớ đã bị Thời Lục phát hiện.
Ngày đó, Thời Lục bỗng nhiên hỏi anh, có phải anh có chuyện gì giấu cô.
Vì vậy, anh mới trở nên cảnh giác.
Sau đó anh kiểm tra lịch sử sử dụng ứng dụng trên điện thoại của mình, nhìn thấy thời gian lúc anh đi tắm điện thoại anh đã mở một lần, weichat bị xem qua.
Suy đoán được chứng thực.
Vậy nên Thời Lục càng bình tĩnh, càng không chủ động đề cập đến chuyện này, anh càng không thể yên tâm, cả đêm không ngủ.
May mắn là cuối cùng tất cả vẫn còn kịp.
Sau khi Diêu Lập mang điện thoại đến rồi rời đi.
Hứa Túc Dã đóng máy tính lại, hỏi: “Em muốn đi ăn cơm không?”
“Ừ.”
Ăn cơm xong, bọn họ trở về phòng.
Thời Lục ở lại phòng khách xem phim, Hứa Túc Dã ngồi trên ghế sofar đơn bên cạnh xử lý công việc.
Đèn phòng khách không mở, rèm cửa sổ dày cũng được kéo kín.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu phát ra chiếu lên bức tường trắng.
Bộ phim Thời Lục đang xem là bộ phim mà cô tùy tiện tìm, đúng lúc là cảnh tình yêu, vẫn là kiểu lấy đi nước mắt của người xem.
Quả thật ở giữa có nhiều cảnh cảm động, nhưng mặt Thời Lục không có cảm xúc không mấy hứng thú.
Thẳng cho đến đoạn ký ức gi3t chết trong sân trường, ánh mắt Thời Lục mới bắt đầu có hơi thay đổi.
Cô nhớ lại quá khứ của Mình với Hứa Túc Dã.
Kết thúc bộ phim, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng và du dương bắt đầu phát danh sách các diễn viên.
Thời Lục vô thức nhìn về phía Hứa Túc Dã, anh vừa vặn cũng nhìn cô. Trong phòng khách tối thui, đồng tử của anh đen kịt, ánh sáng le lói phản chiếu từ bức tường chiếu sáng góc mặt anh.
Nhìn nhau một lúc, Thời Lục hỏi: “Bận xong chưa?”
“Ừ.”
Thế là Thời Lục đi qua, ngồi lên tay vịn ghế của anh.
Hứa Túc Dã đặt máy tính sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô. Để cô ngồi trong lòng mình.
Cái ôm của Hứa Túc Dã rất nóng, khuôn ngực rộng cường tráng.
Thời Lục cởi nút áo sơ mi của anh ra, bàn tay lạnh từ phía ngoài chui vào.
“Mát không?” Cô hỏi.
“Không mát.” Tay của Hứa Túc Dã cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Nhịp tim trong phút chốc tăng vọt.
Tay của Thời Lục không ở yên một chỗ mà là di chuyển không hề có chút quy luật nào, dao động khắp nơi.
Trước đây cô làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh.