Hôm sau thức dậy, Thời Lục trang điểm xong cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa.
“Anh đưa em đi.” Hứa Túc Dã thắc dây đồng hồ nói.
“Không cần.”
Lần trước đồng ý để Hứa Túc Dã đưa đón. Một phần là do tình hình sức khỏe của cô thật sự không tốt, phần còn lại là để thoát khỏi sự giám sát b3nh hoạn của anh.
Hiện tại anh đã không còn giám sát cô, cô cũng không cần dùng điều kiện đưa đón đi làm để trao đổi nữa.
Nói xong, Thời Lục thay giày ngoài lối ra rồi rời đi.
Hứa Túc Dã nhìn vào cửa đóng, tâm trạng có hơi chìm xuống.
Nói là trong ba tháng, bọn họ sẽ sinh sống như một đôi vợ chồng thật sự. Nhưng Thời Lục đối với anh vẫn rất xa lạ.
Trong thời gian nằm viện chăm sóc anh cũng giống như hoàn thành nhiệm vụ, không có quá nhiều sự quan tâm.
Hoặc là tính cách Thời Lục là như vậy cho dù cô yêu một người, cũng là khắc chế và dè dặt. Sẽ không giống như anh, một khi yêu sẽ biến thành cố chấp mà điên cuồng không thể nào khắc chế.
Trước khi đến giữa kỳ, việc trong tay Thời Lục càng nhiều. So với lúc trước bận hơn không nhiều, rất nhiều lúc không thể tan làm đúng giờ.
Nhưng Hứa Túc Dã còn bận hơn cô, có lúc bận đến rạng sáng mới có thể về nhà.
Nếu như anh về trễ, thì sẽ tự qua phòng mình nghỉ ngơi sẽ không làm phiền Thời Lục.
Hôm nay là cuối tuần, Thời Lục hiếm khi nghỉ ngơi. Nằm trên sofar đắp mặt nạ xem phim phóng sự.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Hứa Túc Dã gọi đến.
Thời Lục dùng điểu khiển từ xa tắt tivi, đặt điện thoại bên tai.
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, giọng nói của Hứa Túc Dã rất trầm thấp “Thời Lục, em đang ở nhà sao?”
“Ừ.”
“Em có thể đưa văn kiện giúp anh không? Trên bàn trong phòng sách là cái màu xanh.”
“Cần gấp sao?”
“Ừ, trợ lý vừa mới có việc không thể đi qua được.”
“Biết rồi.”
Tắt điện thoại, Thời Lục lột mặt nạ xuống sau đó đi vào phòng rửa mặt dưỡng da.
Cô tìm thấy được văn kiện màu xanh, cô gửi tin nhắn xác nhận với Hứa Túc Dã một chút. Cầm lấy đồ xuồng lầu ngồi trên xe.
Đây là lần thứ nhất cô đến tòa nhà công ty Diệp Luật, bức tường kính bên ngoài sạch sẽ sáng sủa. Phản chiếu những đám mây trắng đã chậm rãi di chuyển bên ngoài.
Từ xa nhìn lại, gần đó đều là những tòa nhà cao tầng. Ngoại trừ tòa nhà này cao hơn những tòa nhà khác ra từ bên ngoài nhìn lại thật sự không khác gì mấy.
Đi lên bậc thềm tiến vào đại sảnh, tất cả đều là những nam nữ trẻ tuổi mặc đồ công sở bước đi vững vàng tự tin. Thời Lục đến trước quầy lễ tân, hỏi văn phòng tổng giám đốc tầng mấy.
Lễ tân nhìn về hướng cô, cười ôn hòa lễ phép “Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Ngài tìm Hứa Tổng có chuyện gì?”
“Ừ, đưa đồ cho anh ấy.”
Lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên, lễ tân lập tức nghe điện thoại.
Sau khi nói vài câu, cô ấy hỏi Thời Lục: “Xin hỏi ngài họ gì?”
“Thời.”
“Văn phòng tổng giám đốc cần phải đi thang máy chuyên dụng, tôi dẫn ngài đi.”
Thời Lục theo sau lễ tân, đi thang máy bên cạnh lên tầng cao nhất.
Lên tầng cao nhất tầm nhìn đẹp nhất, ngoài khu vực nghỉ ngơi và khu vực chờ, thì chỉ có văn phòng tổng giám đốc và phòng làm việc của mấy vị thư ký.
Thời Lục đi đến văn phòng tổng giám đốc nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của Hứa Túc Dã phát ra từ bên trong “Mời vào.”
Thời Lục xoay tay nắm cửa, tiến vào đập vào mắt cô là cảnh một đám người đang ngồi quay quanh bàn trà bàn công việc.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, mọi người đều vô thức xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Thời Lục nghĩ rằng trong văn phong chỉ có một mình Hứa Túc Dã, không lường trước được nhìn thất nhiều người ở đây như vậy có hơi choáng váng.
“Thời Lục.” Hứa Túc Dã gọi cô.
Thời Lục hoàn hồn, không để ý phía sofar bên kia còn có người. Đi đến bàn làm việc của Hứa Túc Dã.
Cô đặt văn kiện lên bàn “Là cái này đúng không?”
Hứa Túc Dã mở ra, tùy ý liếc nhìn bên trong rồi đặt sang một bên. Ngẩng đầu lên nhìn về hướng cô: “Ừ.”
“Tôi đi trước đây.”
“Đợi anh một chút.”
Thời Lục dừng bước chân quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
“Sắp tới buổi trưa rồi, đợi chút em có muốn cùng nhau đi ăn không?” Ánh mắt của Hứa Túc Dã đen như mực, chăm chú nhìn vào cô.
Sau khi anh nói xong câu này, trước đó nhóm người vẫn còn đang bàn luận sôi nổi không hẹn mà cùng nhau dừng lại. Dựng tai lên nghe động tĩnh đang diễn ra.
Thời lục cau mày, nhìn về phía Hứa Túc Dã.
Anh rõ ràng đang cố ý.
Biết ở trước mặt nhiều người như vậy cô sẽ không làm anh mất mặt, vì vậy mới dám không lo ngại hỏi ra như vậy.
Nhưng đúng như dự đoán của anh, cô sẽ không ở trước mặt nhiều cấp dưới như vậy cố ý làm khó anh.
Cuối cùng cô vẫn trả lời “Được.”
“Em ở bên kia nghỉ ngơi đợi anh, anh rất nhanh sẽ kết thúc.”
Cuối cùng thời lục nhìn anh một cái, gật đầu rời đi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh ghế sofar, cô nghe thấy âm thanh mấy người kinh ngạc thảo luận.
“Hình nền trên điện thoại của Hứa Tổng phải của cô ấy không?”
Hình nền gì?
Trong lòng Thời Lục có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi.
Chờ Thời Lục đi ra khỏi phòng làm việc, Hứa Túc Dã cầm văn kiện lên nhanh chống cùng vài vị quản lý cấp cao mở cuộc hợp nhỏ.
Cả cuộc hợp không quá 10p đã kết thúc, mạch suy nghĩ của anh quá nhanh. Người khác chỉ có thể dùng bút ghi âm ghi lại cuộc họp trước. Họp xong sẽ từ từ nghe lại.
Họp xong, Hứa Túc Dã vắt tây trang trên cánh tay trực tiếp rời đi.
Những người còn lại nghiêm túc thảo luận, nhưng bị chuyện bát quái vừa rồi chiếm cứ tâm trí.
"Người thật so với anh chụp còn đẹp hơn. Trước đây tôi cứ nghĩ rằng, hình nền diện thoại của Hứa tổng là một tiểu minh tinh nào đó. Về tôi tìm kiếm nhưng không thấy."
"Mọi người có cảm thấy, phong cách của vị Thư Ký Lâm trước kia cùng vị đại mỹ nữ này có chút giống nhau."
"Cái gì gọi là có chút giống? Rõ ràng là mô phỏng theo nữ thần váy đen này mà. Một sự mô phỏng vụng về."
“Tôi còn nhớ phong cách của Thư Ký Lâm lúc trước là kiểu trong lành thuần khiết, từ ngày vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của Hứa Tổng cô ta mới đột nhiên thay đổi phong cách. Còn đặc biệt đi uốn tóc, rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu*.”
Có lần nội bộ Diệp Luật mở họp, lúc đầu Hứa Túc Dã muốn sạt điện thoại. Kết quả không cẩn thận kết nối với màn hình trong phòng họp.
Thế là hình nền không cẩn thận lộ trước mặt quản lý cấp cao của công ty.
Chẹp chẹp, Hứa Tổng bình thường thờ ơ lạnh nhạt nhưng hình nền điện thoại lại có thể là một mỹ nhân như vậy. Mái tóc xoăn đen dài rơi trên làn da trắng mịn, váy đen môi đỏ, mắt hoa đào lạnh nhạt. Có cảm giác lạnh nhạt băng tuyết, làm cho người khác nhìn một lần đã có thể khắc sâu trong lòng.
Từ đó về sau, người con gái trên hình nền bí ẩn bị bọn bí mật đặt tên gọi là “nữ thần váy đen”.
“Sao tôi cảm, vừa rồi lúc Hứa Tổng hẹn nữ thần váy đen có hơi thiếu tự tin?”
“Không phải chứ, trên đời này thật sự có người phụ nữ có thể từ chối Hứa Tổng sao?”
“Ngộ nhỡ đại mỹ nhân người ta thích mấy anh đẹp trai lưu manh, không thích loại văn sĩ cấm dục như Hứa Tổng thì sao? Loại chuyện tình cảm này, không ai có thể nói trước được.”
Thời Lục ngồi đợi trong phòng nghỉ không lâu, thậm chí ngay cả một tách cafe cũng chưa uống xong, Hứa Túc Dã đã đến.
Đôi mắt anh trong veo ý cười nhẹ nhàng “Em muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
“Món Nhật.”
“Ừ.” Thời Lục không mặn không nhạt trả lời.
Thái độ của Thời Lục lạnh nhạt, nhưng Hứa Túc Dã không đê ý.
Anh lái xe mang Thời Lục đến một nhà hàng Nhật gần công ty. Tuy rằng khách không nhiều, nhưng tổng thể môi trường xung quanh rất tốt vừa an tĩnh vừa lịch sự.
Chỗ như vậy không đặt trước, không có khả năng còn chỗ.
“Anh sắp xếp?” Sau khi ngồi xuống Thời Lục lập tức hỏi.
Đáp án rõ ràng như vậy, phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.
Thế nên Hứa Túc Dã thẳng thắng thừa nhận “Anh muốn ăn cơm cùng em.”
“Tại sao anh không nói thẳng ra?” Phải vòng vo đến mức như vậy? Lại tìm một cái cớ để cô đưa đồ, ở trươc sự có mặt của nhiều người như vậy mời cô cùng ăn cơm.
Thời Lục cạn lời, công ty bọn họ bình thường mở họp đều là ở văn phòng tổng giám đốc. Lẽ nào tòa nhà công ty lớn như vậy, một phòng họp tử tế cũng không có.
“Sợ em không đồng ý.” Hứa Túc Dã thành thật trả lời.
Cho dù là lời nói hèn mọn như vậy, giọng điệu của anh vẫn ung dung như vậy. Ánh mắt đen kịt trầm tĩnh giống như hồ nước sâu, chôn sâu mọi tâm tư của anh.
Anh nói ra suy nghĩ của mình một cách thẳng thắng như vậy, ngược lại làm cho Thời Lục không biết phải trả lời như thế nào.
“Chỉ lần này.” Sau cùng cô không truy cứu nữa.
Lông mi của Hứa Túc Dã rủ xuống, có hơi tự ti cười cười “Ba tháng đến nhanh thôi.” Cho dù anh hi vọng có thêm lần nữa, cũng không có khả năng.
Môi Thời Lục mím lại, cuối cùng cũng không đáp lại.
Bửa ăn này cả hai người đều rất im lặng, ai cũng không nói chuyện.
Hứa Túc Dã không biết làm thế nào.
Anh gần như bỏ ra cả sinh mệnh, chỉ để ở bên cạnh Thời Lục thêm ba tháng.
Nhưng sau thời gian ba tháng, tất cả hạnh phúc trộm được đều phải trả lại rồi.
Cho dù anh không cam lòng, lại có thể làm gì cơ chứ.
Nước cờ giống như vậy không thể đi lần thứ hai.
Không nghĩ ra cách ứng phó, Hứa Túc Dã ăn không biết ngon, cả đêm không ngủ.
Sau bữa ăn, Hứa Túc Dã đưa Thời Lục về nhà. Sau đó anh lần nữa đến công ty, buổi tối rất muộn mới trở về.
Lúc anh đi qua bên người Thời Lục ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
“Anh uống rượu.”
Hứa Túc Dã khẽ “Ừ” một tiếng, “Xã giao.”
Ánh mắt anh đen kịt, ánh sáng dịu dàng cùng bình thường không giống nhau.
Chỉ là anh uống rượu không dễ thể hiện trên mặt, sắc mặt vẫn trắng nõn như cũ không nhìn ra cái gì.
“Về như thế nào? Không phải là say rượu lái xe đó chứ?”
“Không có, tài xế lái.” Hứa Túc Dã ngồi xuống bên cạnh Thời Lục.
Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô trước. Dần dần tăng sức lực, nhốt Thời Lục trong vòng tay anh.
Sợ cô không thích mùi rượu trên người anh, Hứa Túc Dã không hôn cô. Chỉ là nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô.
Qua một lúc, anh bỗng nhiên nói: “Muốn làm, có thể không?”