bởi angle_are_rosie Theo dõi
Một ngày trước Tết Nguyên đán, Vân Tam Đông đề nghị tới nhà Thời Lục ăn lẩu.
Thời Lục không từ chối.
Cô nói trước với Hứa Túc Dã rồi, kêu anh những ngày tết Nguyên Đán không cần xuất hiện.
Hứa Túc Dã biết rõ, cô không muốn cho người khác biết quan hệ của bọn họ. Mặc dù trong lòng anh khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì mà đồng ý.
Ngày Tết Nguyên Đán đó, hai chị em Vân Tam Đông và Trì Việt đều tới.
Ngày thường trong nhà quạnh quẽ, ngay lập tức có sinh khí, cũng không lộ ra sự trống rỗng như vậy nữa.
Nhìn tủ giày để đang bày dép lê dành cho nam, Trì Việt hỏi một câu: "Sao lại có nhiều dép lê cho đàn ông vậy?"
Vân Tam Đông cầm đôi dép lê dành cho nam mới lên, đặt ở trước mặt em trai và Trì Việt, hạ giọng nói: "Được rồi anh trai. Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Thời Lục mắc bệnh sạch sẽ, nên cô cách cô cùng ba người bọn họ ăn lẩu là: Ba người bọn họ một nồi lẩu, một mình cô ăn một nồi nhỏ
Cô cũng không biết nói cái gì, nên chỉ yên lặng nghe bọn họ nói.
Trong quá trình ăn uống chung với mọi người, Thời Lục luôn có vẻ một người một cõi. Nhưng Vân Tam Đông không bận tâm chút nào, cùng một người kỳ quái như cô làm bạn cũng đã được bốn năm rồi.
Ăn xong, Thời Lục đi phòng bếp ép nước trái cây, Vân Lục Hàn cũng tiến vào giúp cô ép nước.
Vân Tam Đông phát hiện ngăn kéo có đinh ốc bị lỏng, nên muốn giúp cô vặn chặt lại, liền hỏi Thời Lục có tua vít không.
Thời Lục nói dụng cụ đều đặt ở trong kho chứa đồ bên cạnh, bảo cô tự mình đi lấy.
Vân Tam Đông đấy cửa kho ra, đi vào bên trong tìm.
Không bao lâu, lại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Vân Tam Đông: "Mạo Mạo! Sao nhà cậu lại nhiều đồ vật kỳ lạ như vậy?"
Động tác của Thời Lục dừng lại, lúc này mới nhớ đến những đồ vật mà cô để trong kho
"Làm sao vậy?" Vân Lục Hàn hỏi.
Thời Lục lắc đầu, cắt trái cây xong rồi cho vào máy xay, ấn xuống nút xay "Không có gì."
"Đồ vật gì lại kỳ lạ như vậy?"
Trì Việt nghe thấy động tĩnh, liền nhanh chóng đặt điều khiển TV xuống, rồi đi vào nhà kho với Vân Tam Đông.
Vân Tam Đông đứng ở trước một cái tủ, rồi đôi mắt trợn tròn, há to miệng, hiện ra bộ dạng kinh ngạc.
Trì Việt tò mò đi qua, phát hiện trong ngăn tủ có một cái rương, bên trong là dụng cụ đầy đủ các loại.
Cưa điện, rìu, khoan đục, dây thừng,... Đều là dụng cụ không thường thấy được đặt trong một cái rương.
"Mạo Mạo, có phải cậu khai phá sở thích làm nghề thợ mộc không?" Sự khiếp sợ của Vân Tam Đông nhanh chóng qua đi, rất nhanh đã tự mình tìm được lý do giải thích hợp lý.
Thời Lục không trả lời, mà hỏi lại: "Tìm được tua vít chưa?"
"A, tớ quên mất. Giờ tớ sẽ đi tìm." Vân Tam Đông ném chuyện nhỏ này ra sau đầu, tiếp tục ở trong phòng tìm tua vít.
Trì Việt nhìn thấy một rương bày đủ loại công cụ, ánh mắt anh ta hơi lóe lên.
Anh ta liền bước lên trước kiểm tra, phát hiện đều là đồ mới, có lẽ là mới mua gần đây.
Chỉ là nhiều công cụ vậy, không biết có tác dụng gì.
Thừa dịp Vân Tam Đông không chú ý, Trì Việt liền chụp tấm ảnh về chiếc rương kia rồi gửi qua cho Hứa Túc Dã.
Trì Việt: [Trong nhà Thời Lục có một số đồ, anh biết không?]
Hứa Túc Dã: [Biết]
Trì Càng: [Anh cẩn thận một chút, tôi sẽ mau chóng khuyên cô ấy đi bệnh viện]
Hứa Túc Dã: [Đừng ép cô ấy]
Trì Việt: [Có phải anh đang nghĩ rằng tôi đang nói đùa, đúng không? Tôi đang nói thật]
Hứa Túc Dã: [Anh đừng ép cô ấy]
Trì Việt: [Không muốn sống nữa à?].
Lần này, Hứa Túc Dã không trả lời.
______
Sau khi bọn Vân Tam Đông rời đi, Thời Lục cũng gọi Hứa Túc Dã về.
"Bóng đèn trong kho bị hỏng rồi." Cô lười biếng dựa vào trên ghế sofar sửa sang lại tư liệu, lúc nói chuyện cũng không có nhìn về phía anh.
Hứa Túc Dã dừng ở phía sau cô hiểu rõ: "Để anh đi sửa."
Anh thay xong đèn mới, rồirửa tay sạch sẽ, sau đó đi đến cạnh cô một lần nữa.
"Có việc?" Thời Lục lạnh nhạt hỏi.
Đúng thật là Hứa Túc Dã có chuyện muốn hỏi.
Vừa rồi, anh nhìn thấy Vân Lục Hàn từ camera giám sát, anh đã lập tức nhận ra.
Vì sao Thời Lục lại mời cậu ta tới đây? Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Mấy câu hỏi này không ngừng hiện lên trong đầu anh, nếu không tìm ra đáp án. Nó sẽ biến thành cái gai vĩnh viễn trong lòng anh.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là sự chiếm hữu của anh đối với Thời Lục chiếm ưu thế. Anh nhịn không được mà hỏi ra: "Lúc trước ở trường học, cậu ta đưa quần áo cho em, người nghe tọa đàm cùng em, là ai?”
Động tác của Thời Lục dừng lại, tầm mắt từ trên màn hình rời đi, nhìn về phía anh.
Cô nhướng mày, giọng nói không vui không buồn: "Anh đang trách tôi?"
"Không có, anh chỉ là muốn biết." Hứa Túc Dã dịu dàng nhìn cô. Đôi mắt giống như đống lửa ướt át, anh vừa im ặng lại nặng nề, khiến cho người khác cảm thấy không quá thoải mái.
"Anh còn muốn biết cái gì?"
Lúc này, không đợi Hứa Túc Dã trả lời, Thời Lục tự mình nói: "Muốn biết chúng tôi có hôn môi không, có [email protected] tình không, đúng không?"
Hứa Túc Dã đứng ở dưới bóng đèn, mũi thẳng tắp, môi hơi mím lại, anh nói: "Đúng."
"Chúng ta chia tay 4 năm, tôi từng có bao nhiêu người đàn ông bên cạnh, anh cũng muốn biết sao?"
Hứa Túc Dã nhíu mày.
Thời Lục tiếp tục nói: "Hứa Túc Dã, là anh tự mình đồng ý chia tay. Hiện tại, đi tới cục diện bối rối như thế này thì có ý nghĩa gì?"
Lúc vừa nói xong, Thời Lục đã cảm thấy hối hận.
Cô vẫn duy trì tư thế đầu ngẩng cao, quai hàm siết chặt, trông có vẻ cao cao tại thượng, nhưng thực tế là cô đang lừa gạt, tim cô đang đập rất nhanh.
Thời Lục không muốn chịu thua, cũng không nghĩ sẽ cúi đầu trước mặt ở Hứa Túc Dã. Cô cũng không muốn mình thừa nhận, thật ra cô rất để ý đến chuyện bốn năm trước.
Cô vẫn luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dường như chỉ cần như vậy thì trong mối quan hệ này cô chính là người nắm vị trí chủ đạo.
Lời nói của cô không khác gì đấm vào đầu. Hô hấp của Hứa Túc Dã đã ngừng lại trong giây lát, anh im lặng mà nhìn cô, đồng tử của anh như sơn nhưng đôi môi lại đỏ nhạt.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của anh cũng thấp đi, tràn ngập áy náy và tự trách: "Xin lỗi."
Anh luôn nói xin lỗi, anh mãi mãi đều nói xin lỗi.
Nhưng Thời Lục không muốn nhìn thấy anh xin lỗi. Móng tay màu đỏ ghim chặt vào trong lòng bàn tay.
Thời Lục không để ý tới anh, quay đầu tiếp tục làm việc.
Hứa Túc Dã tự cười nhạo bản thân, so với việc đối chọi gay gắt thì tốt hơn là phớt lờ anh.
Ban đêm, Hứa Túc Dã mơ thấy cảnh tượng Thời Lục và người thiếu niên kia thân mật.
Anh đứng một bên nhìn, khóe mắt như muốn nứt ra, cuối cùng phát điên mà xông lên.
Tỉnh mộng anh há miệng thở phì phò, lại phát hiện Thời Lục không nằm bên cạnh.
Cơn buồn ngủ còn lại cũng biến mất, thay thế chính là sự khủng hoảng dày đặc.
Hứa Túc Dã đang muốn xuống giường tìm cô, lại nghe thấy có tiếng bước chân đang ở tới gần.
Anh lại quay về chỗ cũ, rồi giả vờ ngủ.
Hứa Túc Dã có thể nghe ra, đó là tiếng bước chân của Thời Lục, cô đang từng bước từng bước tiến về phía giường.
Chỗ giường bên cạnh anh hơi lõm xuống.
Ngay sau đó là mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào của tô lê tiến sát lại gần anh, tiến vào trong mũi anh. Tim Hứa Túc Dã đập nhanh trong phút chốc, anh lo lắng sẽ bị Thời Lục phát hiện.
Có đồ vật thô ráp nào đó quắn quanh cổ anh.
Hứa Túc Dã cố gắng kiềm chế không mở mắt kiểm tra, anh đang cố gắng điều hòa hô hấp.
Anh cảm nhận được Thời Lục đang cầm đồ vật gì đó dài thô ráp để, cô khoa tay múa chân hai cái trên cổ anh, cuối cùng lại thu nó lại.
Thời Lục lại cầm vậy đồ đó xuống giường rồi rời đi.
Lúc cô đi ra bên ngoài, Hứa Túc Dã đã lén lút mở mắt. Băng qua bóng tối dày đặc anh nhìn thấy trong tay Thời Lục cầm nửa sợi dây thừng.
Thời Lục đi chân trần trên sàn nhà. Cô dẫm lên màn đem yên tĩnh, rất nhẹ nhàng mà đi ra khỏi cửa. Bóng dáng của cô rất mảnh mai, cẳng chân trắng gầy yếu ớt giống như chạm vào sẽ vỡ.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên phát hiện, cô giống như lại gầy đi. Ngay lập tức, hốc mắt anh liền ướt, anh cố nén chịu đựng mới không rơi xuống.
_____
Ngày sau đó, Thời Lục không cố ý lạnh nhạt với Hứa Túc Dã nữa. Giống như trước kia, nếu tinh thần của cô tốt, cô sẽ đối tốt với anh, nhưng nếu tinh thần của cô không tốt, vậy thì cô sẽ đá anh ra khỏi cửa, khiến cho trái tim anh không ngừng lên lên xuống xuống.
Lần này, không phải Thời Lục cố ý tra tấn anh, mà là bản tính trước giờ của cô là nắng mưa thất thường.
Trước kỳ nghỉ đông, Hứa Túc Dã thử thăm dò, anh muốn đưa cô đi tham gia họp thường niên của công ty.
Anh muốn kéo cô vào vòng tròn cuộc sống của mình, nhưng không ngoài dự đoán, anh vẫn bị Thời Lục từ chối.
Thời Lục không muốn giới thiệu anh với bạn bè của mình.
Bọn họ giống như không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ.
"Lúc ăn tết, chuyện của chúng ta..."
"Không cần nói cho người nhà biết." Thời Lục biết anh muốn nói gì, nên cô vội vàng trả lời trước.
Hứa Túc Dã im lặng cúi đầu, rồi đồng ý: "Được."
Vào Mỳ nghỉ đông ở Kỳ Đại, mặc dù Thời Lục không cần mỗi ngày phải đến trường, nhưng đa số thời gian cô đều không ở nhà.
Hứa Túc Dã đã lén xem định vị ở xe cô, có khi cô sẽ ở rạp hát, có khi cô lại ở khách sạn. Còn có nhiều lúc cô ở nhiều nơi khác ở Kỳ Thành.
Thời Lục trở về nhà vào gần tới.
Thời Thanh duyên kết hôn vào lúc tết, Hứa Túc Dã không tham gia, mà chỉ bảo người mang một phần quà qua tặng.
Thời Lục ở nhà ba ngày. Sau đó, cô quay lại, rất hiếm khi cô cho Hứa Túc Dã sắc mặt tốt, nhưng hôm nay cô còn mang quà tết về cho anh.
"A Dã, năm mới vui vẻ." Thời Lục nhìn anh rồi cong môi. Đôi mắt cô mang theo ý cười, là một nụ cười trong sáng sạch sẽ.
Đã thật rồi Hứa Túc Dã không nhìn thấy cô cười như vậy. Trong trí nhớ của anh, trong lòng Thời Lục luôn luôn có chuyện che giấu, nên rất khó có thể ung dung, thoải mái.
Anh nhìn cô đến si mê, liền nhịn không được mà tiến lên phía trước. Anh thử vươn tay thăm dò, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
Thời Lục không đẩy anh ra giống như lúc trước, cô còn ôm lại anh rồi để cằm ở trên vai anh.
Hứa Túc Dã chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng.
Bọn họ có thể bắt đầu lại một lần nữa rồi, anh nghĩ như vậy.
"Chị, năm mới vui vẻ" Giọng nói của anh nghẹn ngào, lan da trắng nõn giống như tuyết đầu mùa nhiều năm trước, vì hai thứ này đều sạch sẽ như nhau.
Trong dịp tết, những bạn học hồi cấp 3 tổ chức một buổi họp lớp.
Thời Lục và Hứa Túc Dã đều tham gia.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Thời Lục chưa từng tham gia họp lớp, đây là lần đầu tiên cô tham gia.
Cô và Hứa Túc Dã không cùng nhau đi vào, mà là một trước một sau đi vào trong phòng.
Bầu không khí trong phòng bao nóng bừng. Trong phòng ước chừng đã có một nửa người ngồi, đều là bạn học cũ.
Thời Lục cảm thấy rất quen mặt, nhưng đa số là cô đều không nhớ tên, nên không biết thế nào.
Văn Thư Nghệ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, liền nhiệt tình chào hỏi cô.
Thời Lục nhìn những người khác bao quanh Hứa Túc Dã, sau đó foo đi đến bên cạnh Văn Thư Nghệ.
Tốt nghiệp hơn 6 năm, đa số các bạn học đều thay đổi. Có bạn học đã thành gia lập thất (lập gia đình) rồi.
Có một cô gái đi tới, làm ra vẻ mà vẫy vẫy tay với Thời Lục "Đại hoa khôi Thời, đã lâu không gặp."
Thời Lục không nhận ra, nên chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Cô gái kia như quen thuộc mà ngồi ở bên cạnh cô: "Hoa khôi, hiện tại cậu đã có ai chưa?"
Đám người bao quanh Hứa Túc Dã đã nghe thấy câu hỏi này, bọn họ không tiếng động mà di chuyển sự chú ý sang bên này.
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, nhưng anh luôn có thể chuẩn xác nghe được giọng của Thời Lục.
Cô trả lời là còn độc thân, giọng của cô còn nói ngọt như mật, vừa mang theo sự và thờ ơ.
Trong lòng anh liền nổi lên thật nhiều mất mát.
Cùng lúc đó, có bạn học vừa lúc hỏi anh: "Lớp trưởng, hiện tại cậu đã là ông chủ lớn rồi, đừng nói là chưa có bạn gái đấy?"
Hứa Túc Dã cầm lấy ly rượu, anh rũ mắt xuống để che khuất đi ý trong mắt, rồi nhàn nhạt nói: "Tôi đã kết hôn."
Những người khác đều kinh ngạc hoặc ồn ào đùa giỡn, trong phòng tức khắc đã ồn ào.
"Đậu xanh, tôi mới phát hiện trên tay lớp trưởng còn đeo một chiếc nhẫn. Thật sự là đã kết hôn sao. Vậy tại sao lại không mời những người bạn học cũ đến tham gia, là do không đủ ý nghĩa sao lớp trưởng?"
"Xin lỗi, là do vẫn chưa làm lễ."
"Tôi hiểu rồi, là lén lún kết hôn đúng không. Cũng đúng, nếu cậu đã kết hôn thì tin tức đã truyền ra rồi, vậy thì chắc chắn là tin tức lớn, phiền toái như vậy cũng không tránh được."
Năm đó tốt nghiệp, tuy nói Hứa Túc Dã là người có sự nghiệp thành công nhất, nhưng những người khác đều đã tìm được sở trường của mình hoặc là việc mình thích. Lúc đó, bọn họ đều là học sinh hàng đầu, thi vào những trường hàng đầu, hiện tại cũng không kém.
Rất ít người có công việc tệ, nếu có thì bọn họ đều sẽ cảm thấy xấu hổ khi tham gia.
Vì vậy, tổng thể mà nói thì buổi tụ tập rất hòa thuận
Hứa Túc Dã vẫn luôn đặt sự chú ý vào tình hình bên kia của Thời Lục.
Anh nghe được có người nói muốn giới thiệu người khác cho Thời Lục, còn cô cũng nghe mà trả lời: "Cũng được."
Anh không tự giác mà nắm chặt ly rượu trong tay.
Trong bữa tiệc, có bạn học ngày trước có quan hệ tốt, đối với chuyện của Hứa Túc Dã và Thời Lục thì cũng biết được một chút.
Anh ta liền vỗ vai Hứa Túc Dã, hạ giọng hỏi: "Cậu và hoa khôi tan rồi sao?".
Hứa Túc Dã không nói đúng cũng không nói sai.
Ngược lại, người đó đã tự mình nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Tôi không tin là cậu không tiếc."
Người khác không biết, nhưng anh ta ngồi cùng bàn với Hứa Túc Dã, nên tất nhiên là biết rất rõ ràng.
Mặc dù trước nay Thời Lục chưa cho Hứa Túc Dã sắc mặt tốt, nhưng anh vẫn chỉ một lòng với cô.
Ba năm cấp 3, không nói quá khi nói Hứa Túc Dã là li3m cẩu của Thời Lục. Mà Hứa Túc Dã lại đúng là một khối thịt, anh là loại người mà nhận định đồ gì là rất khó có thể thay đổi, vậy thì làm gì có khả năng nói từ bỏ là sẽ từ bỏ thật.
"Không có." Hứa Túc Dã nói.
"Vậy vừa rồi không phải là cậu nói đã kết hôn sao?"
"Ừ."
Người nọ dần dần hiểu ra, anh ta cười rồi cạn ly rượu với anh: "Hiểu rồi, cậu đã có những gì cậu muốn, chúc mừng, chúc mừng. Khi nào tổ chức hôn lễ thì nhớ mời tôi đến. Tôi sẽ lén tham gia, tuyệt đối sẽ không truyền tin loạn."
"Ừ."