Nhìn Kìa! Nước Mắt Của Em

Chương 20: Có Thể Thật Không?




Cô cụp mắt, dường như không có ý từ chối sự giúp đỡ của Tiêu Tuấn, thái độ cũng dễ chịu hơn.

"Không sao! Tôi không sao!"

"Không sao là tốt rồi!"

A Đình nhìn anh thở phào nhẹ nhõm. Những lúc anh ân cần với cô, dịu dàng nhìn cô, thậm chí là khóc vì cô. Cô lại cảm thấy, mình giống như đắm chìm vào một thế giới khác. Nó nhẹ nhàng và ngọt ngào đến tận xương tủy, khiến cô không thể dứt ra. Cô chỉ mong rằng, nếu như bản thân thật sự mất đi một phần kí ức dài như vậy, thì sẽ nhanh chóng phục hồi. Và nếu như, cuộc đời cô thật sự có liên quan đến anh, thì cô cũng muốn cùng anh làm rõ mọi chuyện.

"Tôi ra ngoài cổng gặp bác sĩ Liêu! Anh ấy, có đem ít thuốc bổ đến cho anh!"

Tiêu Tuấn đảo mắt nhìn cô. Vừa rồi anh còn trách móc, nhưng khi nghe cô nói mấy lời này, lại tự nhủ rằng cô quan tâm anh nhiều như vậy.

"Anh không dặn dò anh ta! Là em bảo anh ta mang thuốc bổ đến à?"

A Đình có vẻ ngượng khi nói ra câu này.

"Thấy anh cứ hay nói mơ, ngủ không ngon giấc nên tôi mới nhờ tới anh ta chuẩn bị ít thuốc. Tôi... Tôi đi đây!"

Cô cứ gần rồi lại xa, khiến anh cảm thấy muốn nắm lại khó khăn giữ lại, chỉ cần mạnh tay thì cô cũng sẽ tan đi. Anh quay lưng, hai người lưng đối lưng với nhau mà bước đi. A Đình theo phản xạ gì đó rất lạ mà quay đầu, vô tình nhìn thấy tấm lưng đầy sẹo của Tiêu Tuấn. Đột nhiên cô đứng đó như trời trồng, trái tim bất giác co rút, hẫng đi một nhịp. Cho tới khi nghe thấy tiếng của Liêu Ninh gọi mình, cô mới tiếp tục đi.

"Thuốc đây! Anh ta thế nào rồi?"

A Đình đưa tay ra nhận thuốc, đáp.

"Ổn rồi! Hôm nay còn vào phòng tập thể hình."

Liêu Ninh nhìn cô với ánh nhìn nghi hoặc, cũng có phần bất lực bên trong.

"Tôi hỏi này! Cô có biết cách chăm sóc người yêu thật không vậy? Anh ta như vậy còn để anh ta tập thể hình?"



"Không phải đâu! Tôi và anh ấy..."

"Thôi khỏi nói đi! Dù sao anh ta cũng là người ngang đầu cứng cổ, nói cũng vô ích thôi. Chẳng hiểu sao hai năm qua, anh ta vẫn có thể kiên trì được."

A Đình ban đầu còn định nói rõ quan hệ của cô và Tiêu Tuấn cho Liêu Ninh nghe. Nhưng khi nghe thấy anh ta nói như vậy, cô lại càng tò mò, muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn một chút. Dù sao Liêu Ninh cũng là bác sĩ riêng của Tiêu Tuấn, biết đâu chừng sẽ hỏi ra được rất nhiều điều.

"Hai năm... Ý của anh là..."

"Anh ta không nói gì với cô à? Hai người rốt cuộc thì yêu nhau cái kiểu gì vậy?"

Liêu Ninh cười khẩy nhìn cô, rồi lại khoanh tay trước ngực. Thở ra một hơi, anh ta trầm tư một lúc rồi nói.

"Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Tóm lại là, cuộc đời của Tiêu Tuấn rất nhiều chông gai, giống như một bộ phim thuộc thể loại bi kịch dài tập ấy. Nghe đâu anh ta là người Thượng Hải, sau biến cố bị chiếm đoạt hết tài sản, mẹ bị mưu hại, người yêu chết ngay trước mắt mới rời khỏi đó mà đến đây."

Tài sản hoàn toàn bị chiếm hết? Mẹ bị mưu hại? Người yêu... Thì chết ngay trước mắt?

A Đình bàng hoàng. Cô không thể ngờ, quá khứ của Tiêu Tuấn lại kinh khủng đến mức như vậy. Lúc Liêu Ninh nhìn thấy anh tái phát bệnh còn bị sốc thuốc, thảo nào đã lo sợ anh không thể vượt qua mà liền đến đây. Chứng kiến người mình yêu ra đi mà không thể làm được gì, không phải là chuyện đau đớn nhất trên đời sao?

Cô cụp mi mắt, nghĩ lại những gì mà anh đã nói khi lần đầu nhìn thấy cô.

"Đình Đình? Là em có phải không?"

Người con gái tên Bạch Nhược Đình đó và cô, lại giống nhau đến như vậy sao? Thậm chí, còn có khả năng cô và cô ấy chính là một. Vậy thì trong khoảng thời gian ở Thượng Hải, rốt cuộc đã xảy ra những biến cố gì. Nếu như chỉ ở Trùng Khánh làm trị liệu, cô e rằng không có nhiều hiệu quả.

Đứng ở dưới bếp nấu thuốc, A Đình vì đang nghĩ vẩn vơ mà siêu thuốc sôi lên trào hết ra ngoài. Cô giật mình nhìn lại, vội vàng muốn nhấc nó xuống.

"Cẩn thận! Để anh!"



Tiêu Tuấn đứng ở sau lưng A Đình, hai tay đưa ra nhấc nó xuống giúp cô. Tấm lưng của cô dường như chạm vào lồng ngực của anh. Nó rất ấm. Một hơi ấm vừa quen vừa lạ truyền đến khiến cô ngẩn ra vài giây. Cô quay đầu lại nhìn, sau đó xâu chuỗi lại những đoạn hồi ức mà mình đã nhớ. Biết đâu chừng, lời của Lan Nguyệt nói là không đáng tin cậy.

Dù sao cô ta cũng không có thiện cảm với cô, mà lại dành tình cảm đặc biệt cho Tiêu Tuấn. Nếu như làm ra vài chuyện khiến anh và cô xảy ra mâu thuẫn, thì cũng là điều dễ hiểu thôi.

"Anh... Từng sống ở Thượng Hải?"

Tiêu Tuấn ngước lên nhìn A Đình, im lặng vài giây rồi đáp.

"Phải! Chúng ta đã từng ở đó!"

"Tôi cảm thấy, thay vì anh đưa tôi đến bệnh viện tư trị liệu, thì anh có thể... Kể lại một chút chuyện trong quá khứ cho tôi nghe không?"

Anh nhìn cô, thấy cô có ý định muốn phục hồi trí nhớ, gương mặt ấy liền nở nụ cười.

"Em muốn anh kể ư? Thật không?"

"Dù sao thì tôi cũng không thể nhớ lại ngay được. Nếu như chúng ta từng sống ở Thượng Hải, vậy sao không về đó?"

A Đình nói như vậy cũng không phải là điều gì vô lý. Cả hai cùng nhau có biết bao nhiêu kỉ niệm ở đó, những đau thương và mất mát đều ở đó. Lúc nhớ lại có thể có vài chuyện cô sẽ khó chấp nhận. Nhưng chỉ cần cô trở về là Bạch Nhược Đình trước kia, dù có ra sao anh cũng chấp nhận.

Tối đó, anh cùng A Tân ra ngoài để đến chỗ tổ chức. Trong một căn hầm tối, Tiêu Tuấn vừa xuất hiện thì hai bên liền được thắp sáng, hai hàng người dài nối tiếp nhau cúi đầu chào. Anh đi thẳng vào bên trong, gặp gỡ những đàn em của mình, đã cùng mình vào sinh ra tử trong những chuyến giao hàng.

"Hôm nay gọi mọi người đến đây, là để thông báo một chuyện."

Anh cầm điếu thuốc lên ngậm trên miệng, A Tân vội vàng rút bậc lửa trong túi áo ra châm thuốc cho anh. Làn khói mỏng lượn lờ phả ra, cay cay đầu lưỡi. Anh nheo mắt, nhìn quanh một lượt rồi nghiêm giọng.

"Sắp tới đây tôi sẽ quay lại Thượng Hải một chuyến, vậy nên chúng ta tạm thời ngừng giao dịch."

...