Nhìn Kìa! Nước Mắt Của Em

Chương 17: Sao Phải Khổ Sở Như Vậy?




"Anh Tuấn! Vết thương của anh có nghiêm trọng không ạ? Có phải vừa rồi anh đến chỗ bác sĩ Liêu không?"

A Tân tận lực thăm hỏi Tiêu Tuấn, vì trong lòng anh ta anh mới là quan trọng. Dù sao anh cũng là người đứng đầu, nếu không có anh thì tổ chức sẽ trở nên rối rắm. Nếu như anh vì một người con gái mà từ bỏ, khác nào khiến người ta xem thường. Chỉ là A Tân không hiểu nổi, trước đây Bạch Nhược Đình ra sao mà lại khiến anh cuồng si tới vậy. Trong khi Lan Nguyệt dốc lòng chăm sóc, mà anh không mảy may để tâm.

Tiêu Tuấn dập tàn thuốc, xoay ghế lại nhìn A Tân bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Thái độ của mày là sao?"

Anh ta nhìn anh, ngờ vực không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Dạ?"

"Mày vẫn luôn nghi ngờ Đình Đình? Mày vẫn cho rằng cô ấy sẽ làm ảnh hưởng đến tao và tổ chức?"

"Anh Tuấn! Em cũng vì muốn tốt cho anh thôi!"

"Dẹp đi!"

Tiêu Tuấn gạt tay, đồ gạc tàn thuốc liền bị anh hất phăng xuống đất, khói bụi mịt mù.

"Mày và cô ta luôn miệng nói tốt cho tao, mà lại chẳng biết tao muốn cái gì. Tốt? Vậy là tốt?"

"Nhưng chẳng phải A Đình vẫn luôn từ chối anh sao? Chị Lan Nguyệt tốt với anh như vậy, anh phải nhìn thấy chứ? Cô Nhược Đình gì đó, có lẽ thật sự đã bỏ mạng cách đây hai năm trước rồi!"

"Câm miệng!"

Tiêu Tuấn đập bàn đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn A Tân khiến anh ta câm nín. Tâm trạng của anh chỉ cần xấu đi một chút, thì cảm xúc cũng liền không ổn định. Anh thở gấp, vội vàng nhìn quanh quẩn để tìm lọ thuốc mà Liêu Ninh đã đưa cho. Mặc kệ anh ta có dặn dò liều lượng thế nào, anh vẫn cứ uống hai viên để ổn định lại.



A Tân biết mình đã chọc điên anh lên, không dám nói thêm gì nữa mà vội cúi đầu xin lỗi liên tục. Tiêu Tuấn không muốn nghe, dứt khoát đuổi anh ta ra khỏi phòng mình. Anh ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên ôm ngực mình thở hỗn hển. Cảm xúc không ổn định khiến tinh thần của anh tuột dốc, mỗi lần như vậy anh giống như bị rút hết sức bình sinh.

Vừa lúc điện thoại trên bàn rung lên, Liêu Ninh gọi đến để hỏi thăm anh dùng thuốc thế nào. Anh mở máy nghe, còn chưa kịp trả lời đã thở mấy hơi vào đầu dây bên kia. Anh ta nghe vậy thì có chút hốt hoảng.

"Này! Anh làm sao đấy hả?"

"Thuốc dỏm phải không? Tại sao tôi không cảm nhận được gì hết?"

Liêu Ninh đang ngồi uống trà, nghe anh hỏi thế liền đứng dậy.

"Anh dùng thuốc kiểu gì thế?"

"Hai viên! Uống được 5 phút rồi!"

"Mẹ kiếp! Điên rồi à?"

Anh ta nghe xong liền mắng một tiếng, rồi cúp máy cầm áo khoác chạy đi. Tiêu Tuấn khó khăn đến giường nằm xuống, anh nới lỏng bớt cúc áo ra, lồng ngực như có một tảng đá đè ngang. Không muốn thấy mặt của A Tân hay Lan Nguyệt, lại sợ làm phiền A Đình, anh chỉ có thể tự mình vượt qua. Nhớ đến lời mà Liêu Ninh đã nói lúc nãy, rằng thuốc có tác dụng mạnh chỉ được uống 1 viên 1 lần. Anh nhếch môi cười, xem ra bản thân thật sự xấu số đến cùng cực.

A Đình ngồi thẩn thờ bên cửa sổ, cứ cầm tấm ảnh của Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình trong tay. Cô nghe được tiếng mắng chửi của Tiêu Tuấn ở phòng bên cạnh, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Cho đến khi nhìn thấy đèn pha của một chiếc xe hơi đậu trước cổng, cùng bóng dáng vội vã và mái tóc bạch kim quen thuộc.

"Là tên bác sĩ đó?"

Cô lẩm bẩm, vô thức đứng dậy theo bản năng tò mò. Vừa rồi cô chẳng có dấu hiệu đau đớn gì sau khi băng bó, nên Tiêu Tuấn không thể nhìn thấy mà gọi anh ta đến đây. Lẽ nào người xảy ra chuyện là anh?

A Đình nhíu mày, không mở cửa mà áp tai vào nghe động tĩnh. Cô nghe có tiếng bước chân lộc cộc trên sàn nhà, sau đó là tiếng của Lan Nguyệt.



"Bác sĩ Liêu? Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nhiều lời nữa bảo anh ta mở cửa ra coi!"

Liêu Ninh kích động muốn Lan Nguyệt gõ cửa phòng Tiêu Tuấn. Cô ta bối rối cả lên, chỉ có thể gõ liên tục mấy cái mà không nghe có động tĩnh gì. A Đình thật sự tò mò, nhất thời không nhịn được mà mở cửa ra. Liêu Ninh liếc nhìn, thấy cô đứng đó thì liền có phần kinh ngạc. Lẽ nào lúc Tiêu Tuấn dùng thuốc, cô cũng không ở bên cạnh nhắc nhở sao?

"Này cô! Gọi anh ta đi chứ?"

"Tôi?"

A Đình trỏ tay vào mình? Chẳng lẽ Tiêu Tuấn không nghe thấy được bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ mình, mà còn phải đợi đến cô sao? Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà Liêu Ninh lại không màng giấc ngủ chạy đến như vậy?

Thấy cô cứ đứng trơ ra như trời trồng, anh ta không đủ kiên nhẫn mà bước đến đẩy vai cô về phía cửa.

"Nhanh lên! Cô muốn xảy ra án mạng hả? Có biết bị sốc thuốc thì nguy hiểm thế nào không?"

A Đình hoang mang, không nghĩ ngợi gì nhiều mà đập cửa, ngập ngừng một lúc lâu mới gọi.

"Tiêu... Tiêu Tuấn! Mở cửa đi!"

Tiêu Tuấn chật vật trong phòng, nghe thấy giọng của A Đình thì như tỉnh ra được mấy phần. Anh vừa thở gấp vừa nhìn ra cửa, mọi thứ xung quanh dần rơi vào mơ hồ. A Tân lục lọi dưới kho mãi mới tìm thấy chìa khoá phòng của anh, vội vàng đưa cho A Đình. Cô mở cửa, cả ba người cứ vậy ào vào bên trong.

Anh nằm dài trên đất, lọ thuốc cũng rơi ra nằm vung vãi. A Đình bị doạ một phen đứng hình, không thể ngờ khi anh phát bệnh lên lại có bộ dạng như vậy. Liêu Ninh nhanh chóng chạy đến, kéo Tiêu Tuấn nằm trên giường.

"Chuẩn bị nước nóng, khăn, pha một ly nước chanh cho anh ta uống. Axit trong chanh có thể làm giảm lượng thuốc vừa dùng. Nhanh!"

...