Nhìn Kìa! Nước Mắt Của Em

Chương 13: Em Nói Không Phải?




"Tránh ra!"

Tiêu Tuấn nhìn Lan Nguyệt trừng mắt, gương mặt của anh hoàn toàn thay đổi khi nhìn hai người con gái với hai thái cực khác biệt. Một người dịu dàng, ân cần từng chút. Một người lạnh lùng, chẳng chút quan tâm. Cô ta không thể ngờ, vị trí của bản thân trong lòng anh lại nhỏ bé đến như vậy, gần như đã bằng không rồi.

A Đình đứng đó lúc này mới ý thức được cơn đau từ dưới lòng bàn chân truyền lên. Cô cảm nhận được nó đầy vết xước, lớn nhỏ gì cũng có. Tiêu Tuấn mặc kệ Lan Nguyệt có nói gì, quay người sang cúi xuống nhấc A Đình bế trên tay rồi bước đi.

Cô hoảng hồn, nhìn anh cứ vậy đưa mình rời khỏi phòng rồi đi xuống lầu. Sàn nhà lưu lại toàn những dấu chân đầy vết máu của Tiêu Tuấn. Anh không thấy đau, chỉ sợ người anh yêu thấy đau. A Đình nhớ đến những gì mà Lan Nguyệt nói lúc nãy, về những chuyến hàng của anh, về việc anh và tổ chức bị điều tra.

"Anh buôn hàng cấm ư?"

Cô hỏi anh bằng giọng non nớt và hoảng hốt. Anh bế cô ra hầm chứa xe, khựng lài vài giây rồi tiếp tục đi, trầm giọng nói.

"Ừm."

A Đình đương nhiên hiểu rõ, những người buôn hàng cấm là phạm pháp, là làm việc trái với Pháp luật. Những người buôn hàng bị phát hiện, không phạt tù thì cũng bị xử tội với mức hình phạt nặng nhất. Tức là, cô đang ở bên cạnh một nhân vật cực kỳ nguy hiểm trong tổ chức ngầm.

"Anh là người xấu?"

Là người xấu? Vì đâu mà anh lại trở thành người xấu? Vì đâu mà anh lại thành ra như vậy? Còn không phải vì những kẻ đã cướp đi hạnh phúc của anh, cướp đi những nụ cười thật nhất mà anh từng có sao? Chẳng ai hiểu được hai năm qua anh lăn lộn ở Trùng Khánh vất vả thế nào, khổ cực thế nào? Để trèo lên được vị trí này, anh đã phải đánh đổi bằng cả sinh mạng, trên lưng vô vàn vết sẹo. Anh không còn mẹ, không còn cha, người anh yêu cũng vì anh mà rơi xuống vách đá.

Chứng kiến lần lượt những chuyện đau lòng liên tục xảy đến, nếu không đủ vững vàng có lẽ anh cũng đã không còn. Tư Bằng mang trên người dáng vóc đạo mạo nhưng thực chất lòng dạ thú hoang. Tài sản của anh, gia đình và hạnh phúc của anh đều bị hắn tước đoạt. Vì đâu? Vì đâu mà một người chẳng làm chuyện trái lương tâm gì như anh phải chịu cảnh ấy?



A Đình bất ngờ vùng vẫy không chịu ngồi yên trong vòng tay anh nữa. Cô muốn rời khỏi anh, rời khỏi căn nhà này. Bây giờ cô không còn quan tâm quá khứ giữa mình và anh ra sao nữa. Vì chỉ cần nghĩ đến việc anh là người xấu, loại hàng anh sản xuất ra hại chết cả ngàn người. Thì lúc ấy, cô liền muốn bỏ chạy thật xa.

"Thả tôi xuống! Tiêu Tuấn! Anh mau thả tôi xuống đi!"

Tiêu Tuấn vừa ngờ vực bản thân mình, vừa muốn nhẹ nhàng xoa dịu cô. Anh dường như nhận ra rằng, khoảnh khắc bản thân sa chân vào vũng lầy này, thì đã không thể ở cạnh một đoá hoa thuần khiết như A Đình nữa.

"Đình Đình! Ngoan nào! Nghe anh nói!"

Cô không muốn nghe cũng chẳng quan tâm. Bản thân vẫy vùng không ngừng, rồi dùng sức nhào ra khỏi người anh mà nhảy xuống. Lòng bàn chân tiếp đất dù có đau rát, cô cũng không dám biểu hiện ra.

"Tôi không muốn nghe! Anh là người xấu! Anh là người xấu!"

"Đình Đình!"

"Không! Tôi không phải! Tôi không phải Đình Đình của anh đâu! Tôi không phải đâu!"

A Đình vì muốn thoát khỏi nơi này, mà liên tục lắc đầu nói mình không phải người anh yêu, không phải Bạch Nhược Đình mà hai năm qua anh luôn tìm kiếm. Trong nhất thời hoang mang vì sợ mất cô và bị cô xem thường, bản thân anh như không thể khống chế được.

Tiêu Tuấn tóm lấy cổ tay của A Đình, giật mạnh một cái để kéo cô về phía của anh.

"Không phải? Em nói em không phải? Vì bây giờ trong mắt em tôi là người xấu nên em phủ nhận tôi? Em ghê tởm tôi phải không?".



||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||

A Đình nức nở nhìn anh, cả người cô đau nhức. Cô không rõ mình đang phủ nhận điều gì, có thật là vậy hay không? Nhưng bây giờ, nhìn Tiêu Tuấn cô không thể tin rằng mình đã an toàn. Những lời mà Lan Nguyệt nói cứ văng vẳng bên tai cô. Đâu mới là thật? Đâu mới là giả? Cô như phát điên lên được, đầu óc sắp nổ tung rồi.

"Không. Không. Anh thả tôi ra đi! Tôi không muốn gặp anh! Tôi không muốn thấy anh nữa!"

"Đình Đình!"

Hai người giằng co với nhau, cho đến khi Tiêu Tuấn không còn đủ kiên nhẫn để nhẹ nhàng được nữa. Anh gằn giọng với cô.

"Đình Đình! Em im lặng cho tôi!"

Anh bóp chặt cằm của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt của mình. Gương mặt của anh vừa lạnh lùng vừa chua xót, đôi mắt dưới ánh đèn trắng nhạt ở hầm chứa xe như phát ra những tia sáng le lói đau thương.

"Tại sao? Tại sao ngay cả bản thân mình là ai mà em cũng không thể nhớ? Tại sao tôi yêu em nhiều như vậy, lo cho em nhiều như vậy mà em vẫn sợ hãi tôi?"

"Đình Đình! Anh nói cho em biết, dù bản thân em có phũ nhận thế nào đi nữa, thì em cũng là của anh. Hai năm trước hay là hiện tại bây giờ, em đều không thể chối bỏ anh được!"

A Đình nhìn anh giàn giụa nước mắt. Nếu thật sự là như vậy thì cô lại không thể tin, trước đây mình đã ở cạnh một người đàn ông đáng sợ thế này. Tiêu Tuấn buông tay ra, thở một hơi để cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình. Anh sợ mình không đủ tốt để khiến A Đình chấp nhận anh của hiện tại, cũng sợ việc gặp lại cô lần nữa chỉ là một giấc mơ.

...