Nhìn Kìa! Nước Mắt Của Em

Chương 11: Cô Phải Tránh Xa Anh Ấy Ra




"Anh Tuấn! Anh định xử lý Thẩm Đinh thế nào vậy ạ?"

A Tân đứng ở sau lưng Tiêu Tuấn, anh vẫn đang chậm rãi ngậm điếu thuốc trong miệng mình. Mùi thuốc cay nồng, thấm vào đầu lưỡi quyện cùng vị rượu chan chát. Anh vẫn chưa biết nên làm sao để xử lý hắn ta để bản thân thật thỏa mãn. Giây phút này đây, anh chỉ ước gì A Đình phục hồi trí nhớ, để đích thân cô đẩy hắn ta vào địa ngục.

"Anh Tuấn! Hiện giờ A Đình chưa thể phục hồi trí nhớ, không biết chừng cô ta lại không phải người mà anh thật sự muốn tìm. Vì một cô gái mà khiến tổ chức xôn xao như vậy, em thấy không hay chút nào!"

Tiêu Tuấn vừa nghe A Tân nói những lời này, liền ném phăng điếu thuốc vào sọt rác rồi đứng dậy.

"Câu mà mày vừa nói, có thể giết mày chết ngay lập tức đấy A Tân à!"

A Tân cúi đầu im lặng. Anh ta có vẻ không thích A Đình, hơn nữa từ lâu quen có sự dịu dàng và ân cần của Lan Nguyệt nên hắn sinh ra ích kỉ. Dù sao người bên cạnh chăm sóc Tiêu Tuấn là cô ta, còn A Đình chỉ là một cô gái ngốc nghếch, vô dụng. Rước cô về nhà không có lợi ích gì, còn phải giải quyết bao nhiêu rắc rối ở bên ngoài.

Tiêu Tuấn bước đến nhìn A Tân. Anh ta dù sao cũng là thân tín bên cạnh anh hơn một năm trời. Anh biết anh ta không có ý xấu, mọi việc đều là nghĩ cho anh và tổ chức. Chỉ là, việc mất đi trí nhớ của mình là việc không ai mong muốn cả. A Đình bây giờ như vậy, nhưng sau khi phục hồi rồi có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn.

"Chuyện riêng giữa tao và cô ấy mày không cần lo. Còn về phần Thẩm Đinh, trước mắt bày ra mấy trò chơi cho nó thú vị một chút, rồi tao sẽ đến thăm nó sau."

A Tân gật đầu vâng lệnh, quay người nhìn bóng lưng của anh rời đi. Anh ta bắt đầu đăm ra hiếu kỳ, rất tò mò về nhan sắc của người con gái mà Tiêu Tuấn yêu say đắm. Giữa cô và A Đình lại là quan hệ thế nào, mà khiến anh cứ như bị bỏ bùa vậy. Anh ta nhân lúc anh ra ngoài vườn cho cá ăn, đi vội lên phòng của anh tìm chút manh mối.

Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh chụp của Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình, A Tân há hốc mồm khó tin. Quả nhiên, Bạch Nhược Đình và A Đình giống nhau như đúc, và có vẻ như là cùng một người.

"Mày không tin cô ấy?"

Giọng của Tiêu Tuấn vừa cất lên phía sau, A Tân đã hốt hoảng đặt tấm ảnh xuống mà suýt nữa đã làm vỡ nó. Anh ta quay người lại, trán toát cả mồ hôi, nặn ra một nụ cười.

"Dạ? Dạ đâu có!"



"Tao biết mày đang lo lắng điều gì, cũng biết mày là vì ai. Nhưng mà cô ấy là người đã ở bên cạnh tao, có hoá thành tro thì tao cũng rõ hơn ai hết. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì một mình tao cũng sẽ chịu trách nhiệm, không làm liên lụy tới mày và tổ chức đâu!"

A Tân tin tưởng anh tuyệt đối, nhưng vẫn khó nén được sự đa nghi trong lòng.

"Em biết anh là người trọng tình nghĩa! Nhưng mà..."

"Việc tao giao cho mày thì mày cứ làm! Vậy đi!"

Tiêu Tuấn nói rồi đứng sang một bên. A Tân nhìn anh, mãi một lúc mới hiểu được là anh đang muốn anh ta ra khỏi phòng mình. Anh quay người, nhìn tấm ảnh đang đặt trên bàn ấy, khẽ thở dài. Chuyện của trước kia dù sao cũng đã qua cả rồi, trước mắt vẫn nên tính đến chuyện của hiện tại. Anh muốn bên cạnh chăm sóc A Đình, muốn bù đắp cho cô thật nhiều để bản thân không thấy day dứt.

A Đình đang ở ngoài vườn ngắm hoa, nhìn thấy Lan Nguyệt đi ra thì lập tức đứng dậy. Từ lúc bước vào nhà chạm mặt cô ta, trong mắt của cô, cô ta đã là một người không hề đơn giản. Tuy bị mất đi trí nhớ, nhưng cô cũng không ngốc đến độ không biết ai tốt ai xấu với mình.

"Lan... Lan Nguyệt?"

"Cô sợ sệt cái gì? Tôi đâu có ăn thịt cô?"

A Đình cụp mắt, đứng nép sang một bên nhìn Lan Nguyệt đi đến. Cô ta đưa tay ra, nâng lấy đoá hoa hồng đang nở rộ còn đọng hơi sương.

"Xem ra cô may mắn quá nhỉ? Rơi từ vách đá xuống mà vẫn có thể sống được!"

Cô đứng đó nhìn cô ta nói mấy lời không chút thiện cảm này, trong lòng có phần khó chịu. Chỉ là chuyện mà cô ta vừa nói mới là chuyện khiến cô tò mò. Cô ta bảo cô từ vách đá rơi xuống, điều này khiến cô nhớ đến phần kí ức nhạt nhoà hôm trước cô nhớ lại. Cũng tại một vách đá, cô đã giằng co với một người đàn ông lạ mặt, dường như còn có Tiêu Tuấn.

A Đình cho rằng Lan Nguyệt biết về quá khứ của mình, nên đã khẩn trương hỏi cô ta.



"Cô nói tôi từ vách đá rơi xuống? Là thật ư?"

"Lẽ nào tôi gạt cô? Nếu không thật thì làm sao cô lại quên hết mọi thứ như vậy? Thậm chí cô còn không biết, ai là người đội lốt người tốt với mình nữa kìa!"

Lan Nguyệt ngày một thách thức sự tò mò của A Đình, khiến cô phải tự mình hỏi cô ta về những chuyện trước kia. Chỉ là cô ta không hề đơn giản, càng không muốn chuyện tình cảm giữa cô và Tiêu Tuấn quay lại khoảng thời gian tốt đẹp.

"Cô nói... Người đội lốt người tốt? Là ai cơ?"

Cô ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy một tiếng.

"Cô thật sự không nhớ, ai là người đã khiến cô rơi xuống vách đá sao?"

Thật ra ngày trước khi Tiêu Tuấn đưa A Đình về nhà, lúc ở trên phòng Lan Nguyệt đã vô tình nhìn thấy vết sẹo hình đốm lửa trên xương quai xanh của cô. Trong lòng mang đầy hoài nghi và những tính toán, cuối cùng cô ta cũng chọn đi một ván cờ khó cho mình.

"Vết sẹo trên xương quai xanh của cô thì sao?"

A Đình giật mình, vô thức sờ tay lên ngực. Lúc này cô đang mặc một chiếc váy kín đáo, thì làm sao mà Lan Nguyệt có thể nhìn thấy nó được?

"Cô... Cô làm sao mà biết?"

Cô ta đưa tay ra chạm vào đoá hoa hồng, ý cười ngày một thêm đậm. Chỉ cần khiến cho suy nghĩ của A Đình về Tiêu Tuấn ngày một xấu đi, mục đích của cô ta sẽ thành công mỹ mãn.

"Chính Tiêu Tuấn là người đã bắn cô, một phát đạn khiến cô rơi xuống vách đá."

...