Đã lâu rồi Hứa Từ không gặp Hạ Kinh Niên, kể từ lần nói chuyện ấy đến giờ.
Tất cả các giờ học chuyên ngành của anh đều không thấy bóng dáng cô đâu.
Hạ Kinh Niên nói với gia đình rằng tâm trạng mình gần đây xuống dốc quá nên cô muốn đi du lịch, tạm thời hoãn lại chương trình học ở trường.
Bố mẹ không có ý kiến gì bởi vì Hạ Kinh Niên không phải người ham chơi bỏ bê học hành, với cả hai người cũng nhìn ra được tâm trạng con gái bây giờ không tốt chút nào.
“Niên Niên, nếu con có vấn đề gì thì qua nói với Tiểu Hứa xem sao, đừng tự rước bực vào người.”
Tiếng mẹ quan tâm truyền tới bên tai.
“Vâng.” Cô buồn bực trả lời: “Không cần làm phiền Hứa Từ đâu ạ, con chỉ muốn ra ngoài đi chơi chút thôi.”
“Ừ, thế cũng tốt, để mẹ xin nghỉ cho.”
“Vâng.”
Hạ Kinh Niên đến Đại Lý du lịch.
Đi hồ Nhĩ Hải thôi, cô nghĩ trong lòng.
Một tuần không gặp Hạ Kinh Niên, Hứa Từ gọi điện thoại cho cô nhưng đối phương chẳng hề nhấc máy.
Sang tuần thứ hai, Lê Nhiễm đến phòng làm việc nộp báo cáo, Hứa Từ thuận miệng hỏi cô nàng.
“Gần đây em có gặp Hạ Kinh Niên không?”
“Hạ Kinh Niên ạ? Cậu ấy xin nghỉ rồi, giáo sư không biết ạ?”
“Xin nghỉ?”
Lại ốm à…
“Hạ Kinh Niên đi du lịch đó thầy, cậu ấy bảo gần đây tâm trạng nặng nề quá.”
Hứa Từ nhíu mày: “Em ấy đi đâu?”
“Cậu ấy đến Đại Lý, hồ Nhĩ Hải. Mấy hôm nay cậu ấy cũng hay đăng trạng thái mới trên Weibo lắm.”
“…”
“Em còn tưởng giáo sư biết rồi chứ ạ!”
“Tôi không biết.”
Anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm.
Hạ Kinh Niên trốn anh.
Tốt quá còn gì? Đi đến một nơi xa giải sầu thì những suy tư đó sẽ không còn đọng trong tâm trí cô nữa.
Nhưng tại sao nghĩ đến việc cô tránh mình lại thấy tim quặn thắt như thế này?
Anh không nên có bất cứ tình cảm đặc biệt nào với Hạ Kinh Niên. Từ bé đến giờ, ấn tượng duy nhất của anh với Hạ Kinh Niên mãi dừng lại ở hình tượng cô nhóc nhà bên.
Bây giờ thì sao, Hạ Kinh Niên cũng chỉ là sinh viên của anh mà thôi.
Sau khi xem xong báo cáo của Lê Nhiễm thì cô nàng xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hứa Từ mở miệng gọi cô lại.
“Đợi đã.”
“Giáo sư còn chuyện gì thế ạ?”
“Weibo của Hạ Kinh Niên là gì?”
Anh vào nick weibo của Hạ Kinh Niên.
[Bánh gạo ngon quá đi: Đau đầu chết mất, thích phải một người không nên thích.]
Hứa Từ không nghĩ rằng mình lại xem hết bình luận trong bài post của cô.
[Bình luận: Ầy dà, người làm vừa mắt Niên Niên của chúng ta chắc chắn không phải người bình thường.]
[Bánh gạo ngon quá đi: Ừ, anh ấy đỉnh lắm. Từ hồi nhỏ đến giờ, lúc nào tớ cũng phải ngẩng đầu mới nhìn thấy anh ấy ha ha cơ mà chúng tớ không nên duyên được.]
Hình như cô đã thấu điều này từ lâu, cô biết trước rằng cô và anh không có khả năng đến được với nhau.
Hứa Từ cầm di động mà ngơ ngẩn cả người.
“Anh ấy đỉnh lắm.”
“Từ hồi nhỏ đến giờ, lúc nào tớ cũng phải ngẩng đầu mới nhìn thấy anh.”
Trong mắt Hạ Kinh Niên, anh là người như vậy sao?