Nhiều Năm Trôi Đi

Chương 5




Ngày hôm sau khi Hứa Từ gọi Hạ Kinh Niên đến phòng làm việc của mình, cô đem cái mặt tràn đầy mỏi mệt, bọng mắt đen xì lên gặp anh.

Hứa Từ thấy cô thì sững người.

“Sao thế? Ngủ không ngon à?”

“Vâng.”

Gặp ác mộng, nhìn thấy cảnh không bao giờ chạm được đến anh.

Hứa Từ không gọi cô ra xem lại báo cáo ngay lập tức mà anh đi ra sau lưng cô, mở tủ lấy ra túi đồ nào đó.

“Hương an thần.” Anh đưa cho Hạ Kinh Niên: “Em cầm về dùng.”

Hạ Kinh Niên nhìn túi đồ Hứa Từ đưa mình, không nói gì.

“Ra đây đi, cho em xem báo cáo.”

“Vâng.”

Hạ Kinh Niên cảm thấy bước chân mình nặng trĩu, không biết có phải bởi vì trời lạnh không mà vừa rồi đi trên đường, gió mát thoảng qua thôi cũng làm cô rùng mình.

Đêm qua trời mưa xối xả nên chắc chắn hôm nay sẽ lạnh hơn.

Hôm qua cô ngủ không được đầy giấc nên đến sáng khi thức dậy đã thấy đầu óc choáng váng, cũng chẳng thèm để ý đến việc phải mặc thêm quần áo cho ấm người.

Hạ Kinh Niên ngồi cạnh Hứa Từ để xem báo cáo, càng nhìn càng mơ hồ, bây giờ giọng nói dịu dàng thân thiện của anh chính là khúc hát ru cho cô chìm vào mộng đẹp.

Hứa Tử đang chỉ đầu bút vào một vấn đề trong báo cáo cho cô nhìn thì nghiêng đầu qua đã thấy người nào đó ngủ gà ngủ gật.

Bờ mi khép lại, chân mày khẽ nhíu.

Đã từng là một cô nhóc suốt ngày giương nanh vuốt trước mặt mình, vậy mà lúc này đây đã biến thành một cô gái như thế này.

Bấy giờ Hứa Từ mới nghiêm túc nhìn cô, chiếc mũi xinh xắn, chóp mũi hơi đỏ, hàng mi cong dài thỉnh thoảng rung lên vì người con gái không được ngủ yên.

Cô bỗng nhiên gật đầu, người ngả sang một bên, đổ về phía trước, chút nữa thì đụng vào bàn.

Hứa Từ nhanh tay nhanh mắt đỡ cô lại, cằm cô đụng vào bàn tay anh, tay trái anh thì đỡ vai cho Hạ Kinh Niên.

Trong phút chốc, Hứa Từ cảm thấy dở khóc dở cười? Sao Hạ Kinh Niên làm ra được thế này nhỉ? Sao tự dưng ngủ luôn rồi?

Hạ Kinh Niên cũng vì thế mà giật mình tỉnh giấc, từ từ mở mắt.

Mệt quá, mắt nặng muốn sụp xuống luôn.

Cô biết chắc chắn mình vừa ngủ gật, chỉ là, sao bây giờ lại đau đầu như thế này?

Hạ Kinh Niên thấy Hứa Từ đang đỡ người mình, vội lùi về phía sau, uể oải nói: “Giáo sư Hứa… Xin lỗi thầy, em không khỏe lắm.”

Cô gần như đã phải dùng hết sức lực mới nói ra được mấy lời này, cả người lảo đảo lắc lư không thể giữ thăng bằng.

“Báo cáo… Có thể trao đổi vào buổi khác được à?”

Hạ Kinh Niên còn chưa phản ứng lời anh nói thì cổ tay đã bị Hứa Từ nắm chặt.

Không cần Hứa Từ mạnh tay, chỉ cần anh nhẹ nhàng kéo một cái thôi là Hạ Kinh Niên đã ngã về phía anh.

Chân mày Hứa Từ nhíu lại, anh sờ trán cô, nóng đến mức anh phải rụt tay về theo phản xạ.

Lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

“Em sốt rồi.”

“Vâng?” Hạ Kinh Niên massage hai bên thái dương: “Em về nhà uống thuốc là được rồi.”

Tuy vậy Hứa Từ vẫn không hề buông tay: “Đi bệnh viện với tôi.”

“Không cần đâu… Chuyện nhỏ thôi có gì đâu.”

Giọng Hứa Từ vang lên mang theo chút bực mình: “Hạ Kinh Niên, em có thể chăm sóc bản thân tử tế được không đấy?”

Hạ Kinh Niên ngây người đứng tại chỗ, bởi vì ốm mà mê man, cộng thêm lời anh nói càng làm cho tâm trí Hạ Kinh Niên ngất ngây hơn.

Hứa Từ xoay người cầm chiếc áo khoác treo trên cột choàng lên người Hạ Kinh Niên.

Cô đã quên mất khi ấy mình ra ngoài bằng cách nào, chỉ nhớ được Hứa Từ cứ nắm chặt cổ tay cô như vậy, lôi cô vào trong xe.

Miệng thì bảo nhớ giữ khoảng cách khi ở trường, thế mà bây giờ lại dẫn cô đi bệnh viện.

Hứa Từ, anh có biết quan tâm thái quá là gì không?