Nhiều Năm Như Vậy

Chương 8: (HOÀN)




Rõ ràng người đang ở bên cạnh, nhưng lại giống như cách cả thiên sơn vạn thủy. Bước ngoặt xảy ra vào cuối năm hai đại học, Dương Dương truyền tin từ Hong Kong đến, nói là muốn đính hôn.

Quyết định ngoài sức tưởng tượng, kể cả gia trưởng của Dương Dương ai cũng sợ đến ngây người. Nhưng mà chủ ý lúc đó của Dương Dương rất rõ ràng, không thể không đính hôn. Đối phương là học trưởng của cô nàng, trong lễ tốt nghiệp trước mặt toàn thể giáo sư sinh viên của trường cầu hôn Dương Dương, hứa hẹn phải tổ chức cho cô nàng một nghi thức long trọng, chờ cô nàng tốt nghiệp sẽ kết hôn luôn.

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người tụ tập lại một lần nữa, sau khi lễ đính hôn kết thúc, Dương Dương cùng vị hôn phu ra cửa tiến khác. Lúc mà Lộc Quân Nam cùng Trình Nhất Phong sóng vai đi ra ngoài cửa, Dương Dương chỉ tay vào hai người bọn họ cười nói: "Hai người các cậu, ở bên nhau à?!"

Lúc này Dương Dương đã hơi say rồi, cô nàng nghiêng người dựa vào vai vị hôn phu, trên gương mặt hồng thuận là niềm hạnh phúc vô bờ, không giống như là để ý.

Nhưng Lộc Quân Nam lại như dẫm phải đinh, phủ nhận theo bản năng: "Không phải."

Trình Nhất Phong lại bình thản hơn cô nhiều, hơi mỉm cười với Dương Dương nói: "Vẫn còn đang đợi cậu phê chuẩn."

Mới đầu Dương Dương còn cho rằng anh đang nói đùa, nhưng biểu tình của Trình Nhất Phong rất nghiêm túc. Cô nàng ngớ ra một lát, nhìn Trình Nhất Phong rồi quay qua nhìn Lộc Quân Nam, lại nhìn Trình Nhất Phong, lúc này mới ý thức được chuyện gì, cô nàng lập tức đi đến trước mặt Lộc Quân Nam, ôm chặt cô: "Đã là chuyện cũ rích từ bao nhiêu năm trước rồi... Nai con, sao cậu lại ngốc như vậy?"

Lộc Quân Nam mấp máy môi hai vái, mới chậm rãi nói bên tai bạn tốt: "Cậu là chòm sao Bò Cạp..."

Từ sơ tame đến đại nhị, 5 năm qua đi, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, có thể cởi bỏ hết gánh nặng trong lòng. Lộc Quân Nam ôm nặng đã lâu, nay đã có thể buông bỏ, cô nhắm mắt lại, mà Dương Dương thì dùng khẩu hình miệng nói với Trình Nhất Phong: "Cố lên."

Đi ra khỏi cửa khách sạn, đèn đuốc sáng rực, như thường lệ Trình Nhất Phong đưa Lộc Quân Nam về nhà. Tiệc đính hôn của Dương Dương tổ chức ở trung tâm thành phố, hôm nay là cuối tuần, cho nên trên đường người đi kẻ lại rất đông đúc. Người đi bộ trên vỉa về nối đuôi nhau. Do bị xô đẩy cho nên khoảng cách giữa cô và Trình Nhất Phong ngày một thu hẹp.

Đèn xanh hiện lên, bọn họ xem lẫn trong dòng người đông đúc, nhanh chóng qua đường. Đầu ngón tay ma xát vào nhau, cũng không biết là ai chủ động nắm lấy ngón tay đối phương, cái đụng chạm nhẹ nhất nhưng lại như thấu hiểu tất cả, đấy lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Đường về nhau xa như vậy, thế mà bọn họ vẫn quyết định dùng hai canh giờ để đi bộ. Hoá ra hai người yêu nhau, chỉ cần nắm tay là có thể vui vẻ chịu đựng tất cả.

Họ đứng dưới lầu nhà cô thật lâu nhưng dù sao cũng vẫn phải đi lên.

Dưới đèn đường, đôi mắt cô sáng như sao trời, cuối cùng hỏi ra câu kia: "Chờ lâu lắm rồi nhỉ?"

Trình Nhất Phong rốt cuộc cũng có được cái thân phận mà bản thân tha thiết mơ ước, có thể giơ tay vuốt ve mái tóc cô: "Không lâu."

Cô còn tưởng rằng anh sẽ nói vài câu oán giận, nhưng đáp án này...

Lộc Quân Nam nhướng mày: "Không sao?"

"Ừ." Anh gật đầu, sau đó cười rộ lên: "Cả đời rất dài, 5 năm cũng không tính là lâu."

Nhiều năm như vậy, bạn có từng yêu qua ai chưa, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu chờ đợi, được cùng người ấy nắm tay đến trọn đời?

Lời của editor: Lúc đọc CV bộ này tôi cảm thấy có điểm giống với tình cảm của tôi cùng bạn trai cho nên quyết định edit bộ này để làm quà cho bản thân.

Tâm sự về những đứa con:

Đây là đứa con thứ ba của mình nhưng lại là đứa trưởng thành nhanh nhất.

Đứa thứ hai thì chưa được suất hiện luôn, đợi khi nào có bìa sẽ cho con nó ra mắt mọi người. Nhưng chắc cũng không được cập nhật chương thường xuyên bởi vì hiện giờ mình đang muốn tập trung vào đứa con cả.

Cảm ơn mọi người ủng hộ ạ❤️