Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 9




Edit + Beta: Basic Needs

………

Chị đại Vinh đi học với sự bất lực tột cùng.

Lần này cô tiếp xúc với khói lửa bình dân triệt để bằng cách mượn chiếc xe máy nhỏ màu hồng của cô tạp vụ trong nhà, một đường ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc giao thông, chậm rãi lái đến cổng trường, một chút gợn sóng cũng không có nhấc lên.

Rất tốt, cô đã hoàn thành việc ra sân chơi thẻ theo tiêu chuẩn học sinh giỏi bình thường, hôm nay nhất định sẽ thuận lợi.

Vinh Hoan like cho mình một cái vì trước giờ cô có lái xe máy lần nào đâu.

Trùm phản diện phải co được dãn được!

“Đại ca —— chào buổi sáng!

Giọng nói to như sấm vang lên khiến kẹo mút trong miệng Vinh Hoan cũng hoảng theo, lạch cạch rơi xuống đất.

Nói thì chậm nhưng khi đó lại nhanh, chung quanh có một đống người ào ào xông tới

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Chị đại Vinh thoáng cái đã chìm trong đại dương đầy màu sắc, cô không thở được.

Điều duy nhất mà trường Nhất Trung thân thiện với đám nhóc cắc ké này là ngoại trừ việc kiểm tra định kỳ vào sáng thứ hai, thời gian còn lại đều rất “khoan dung” với màu tóc xuất thần và trang phục kỳ dị của họ.

Ánh mắt Vinh Hoan bị cay hồi lâu, vất vả lắm mới dời người đi bằng cách đi vòng qua một bạn nam mũi to.

Bây giờ giới trẻ chịu chơi nhờ.

“Các bạn học, có phải mấy bạn nhận lầm người rồi không?” Chị đại Vinh hòa ái hỏi.

Cô tự thấy hôm nay mình rất giống với công dân hiền lành, dù là từ đi đứng hay là ăn mặc, nói cái gì cũng không bị xem như đại ca lưu manh chứ?

Mặc dù đam ranh con này còn trang điểm đậm như gấu trúc, nhưng đôi mắt của họ không có vấn đề gì.

“Đại ca, em không có nhận sai! Chị là sếp của em! Từ khi chị sử dụng ám khí, phập phập phập, trong nháy mắt giết Tiểu Dã Ca từ trong vô hình, Lông Bay liền vô cùng ngưỡng mộ chị, xin chị nhất định phải nhận em làm đàn em!” Một thiếu niên tóc xanh lấp lánh nhìn cô.

“...... Chuyện đó là ngoài ý muốn.” Vinh Hoan không thể không sửa lại cậu ta.

“Đại ca đừng khiêm tốn! Chúng ta đều biết vì chị muốn cứu vớt tụi em trong dầu sôi mới ra tay, tụi em vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm ở dưới tay Tiểu Dã Ca. Chắc chắn chị biết chuyện này nên không đành lòng!” A Chân với mái tóc đỏ bên cạnh thì cứ bày ra bộ dáng đau đớn lại cảm động “Em hiểu khổ tâm của chị.”

Vinh Hoan: “...”

Theo ý kiến của tại hạ thì các vị tự suy diễn quá mức mà thôi.

“Đại ca! Chị cứ nhận tụi em đi!”

“Đúng vậy đại ca, em biết lau đồ đấy, cam đoan chỗ ngồi của chị sạch sẽ không có một chút bụi!”

“Em em em, đại ca, còn có em. Em có thể nấu mì ăn liền ra đúng vị của nhà hàng Michelin!”

“Đại ca, Thiết Ngưu có sức lớn lắm, xách ba lô cho chị hen!”

“Chân em dài hai mét tám, chạy nhanh nè, mấy cái mà ăn cơm hay đi cửa hàng nhỏ mua đồ lum la đều là sở trường của em!”

Đối mặt với đám cu cậu gào khóc đòi ăn này, vị tông chủ già Vinh Hoan nhịn không được động lòng với đám củ cải yêu quý.

Đám củ cải đỏ phải ngưỡng mộ mình tới cỡ nào trời, nói không chừng mình tốn chút thời gian trồng loại này, tưới nước này, cuốc đất này, tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó thì sau này bọn họ sẽ là chuyên gia nhân tài trên các phương diện. Lao động miễn phí mà không cần thì quá uổng đấy.

Đáng tiếc hiện tại tài sản của cô đã âm, nghèo khó khiến cho bộ mặt cô dữ tợn.

Nuôi không nổi những củ cải đỏ đáng yêu này.

Chị đại Vinh đành phải gian nan tránh đi từng đôi mắt to tràn ngập khát vọng: “Tôi không thể làm đại ca của mấy người.”

“Vì sao?” Tụi đàn em nhất thời tủi thân.

Cô ho khan một tiếng, chỉ vào que kẹo mút gặp nạn trên mặt đất, mở giảng đường triết học của riêng mình.

“Mấy cậu xem đây là một cây kẹo mút chịu đủ sự tàn phá. Bởi vì các cậu mà nó bị lãng phí, hiện tại còn cô độc không nơi nương tựa nằm ở giữa đường, nhưng không ai trong mấy cậu nhặt nó lên làm tôi cảm thấy rất thất vọng. Nếu không có một trái tim yêu thương vạn vật, các cậu không thể trải nghiệm sự thiếu sót và vẻ đẹp của cuộc sống. Làm sao có thể trở thành một kẻ bắt nạt trên đường đủ điều kiện?”

“Đùng đùng đùng……”

Vinh Hoan Lừa Gạt Thành Công nhặt kẹo mút lên, lái chiếc xe máy nhỏ màu hồng nhạt. Lấy tư thái cao nhân lánh đời và kỹ năng cua xe phụt khói xe thành công, cô chậm rãi biến mất trước mắt đám đàn em.

Thằng em tóc xanh: “A Chân, đại ca có ý gì đây?”

Cái vẹo gì mà vạn vật cái vẹo gì mà cuộc sống, này còn khó hơn nhiều so với giờ đọc hiểu!

Cậu ta là một tên đầu bã đậu đột tử trong biển sách thì thật sự không có khả năng giải quyết vấn đề.

A Chân dùng nắm tay đấm mạnh vào lòng bàn tay còn lại, hiểu ra: “Tao hiểu rồi! Đây là một bài kiểm tra mà đại ca cho chúng ta! Cây kẹo mút này thật ra là cái việc chúng ta cần làm để cam kết. Có thể đại ca cảm thấy chúng ta đều chỉ nói suông, không đủ thành ý!”

Miệng lưỡi A Chân trơn tru, nội tâm thì có xíu hồn văn thơ, mười phần hướng tới cảnh giới “kẻ sĩ chết vì tri kỷ.”

Lông Bay xích đến gần cậu ta: “Vậy làm sao giờ?”

A Chân nhếch miệng: “Ha ha, cái này không phải chuyện đơn giản à. Làm đàn em đương nhiên là lo trước khi đại ca lo, đại ca vui vẻ xong mới vui! Xem đại ca muốn làm gì, chúng ta làm cho nó ngon lành cành đào cho chị ấy trước, vừa có thái độ lại có tốc độ, đại ca nhất định sẽ bị chúng ta làm cho cảm động!”

Một đám đàn tỏ tra thông suốt, cũng không đi cướp bóc, cả ngày an phận ngồi xổm bên cạnh đại ca tương lai... thực hiện nhật ký quan sát sinh vật.

Vinh Hoan vừa bước vào lớp học, còn chưa kịp nở nụ cười hữu hảo thì không khí tưng bừng sôi nổi chợt yên tĩnh hẳn.

Kính sợ, tò mò, chán ghét, tất cả đều có.

Ngày đầu tiên đi học ở trường mình chuyển tới, vệ sĩ cấp bậc điện ảnh phô trương, còn xiên cho đại ca lớp 12 vào bệnh viện ngay tại chỗ, làm người ta liệt cả nửa người, đây là hung tàn cỡ nào trời!

Bọn họ nghe nói trộm là lai lịch của họ Tưởng này cũng không nhỏ, bối cảnh hào môn không thể trêu vào.

Thân dưới của nhóm đồng chí nam ớn lạnh, họ không được tự nhiên kẹp chân đi qua bên cạnh Vinh Hoan.

Chị đại Vinh phát sầu chút.

Là học sinh chuyển trường duy nhất của lớp đứng đầu, cô phải đoàn kết yêu thương, chứ cứ như thế này thì ăn hành rồi.

Vinh Hoan quyết định khởi động tấn công từ bên trong quân địch trước.

Lấy chút mặt mũi, rồi lại tẩn thêm một cú nữa.

“Này, xin chào.”

Cô chào bạn cùng bàn mới.

Hôm nay không phải là thứ hai, nhưng đối phương vẫn mặc đồng phục học sinh ngắn tay xấu xí do trường phát.

Cho dù là như vậy, vẻ đẹp của bạn cùng bàn mới cũng đột phá chân trời. Đường nét mặt mày sạch sẽ, khung xương người mẫu cao cao gầy gầy, nâng đỡ tất cả ảo tưởng của nữ sinh tuổi dậy thì đối với nam thần về tình yêu đầu tiên.

Nhưng mà hơi lạnh.

Còn không thích phản ứng lại với người khác.

Rất phù hợp với hình mẫu của nam chính “Kẻ cao ngạo trong trường yêu tôi”.

Vinh Hoan sờ sờ cằm.

Tiểu Học Ca có vết xe đổ của ký chủ nhà mình, sợ người làm nhiệm vụ bị nam sắc mê hoặc, lập tức tận tình nói: “Số 888, Tiểu Ca Ca nói cho cô biết, tuy nam chính vừa cao vừa gầy vừa đẹp trai vừa trắng, nhưng mà cậu ta nghèo, nghèo rớt mùng tơi, còn là cô nhi, nếu cô đi theo cậu ta thì sau này chỉ có thể ăn màn thầu dưa muối, cô nói xem có thảm không chứ!!!”

“Nhưng tôi có tiền cơ mà, nếu cậu ấy theo tôi thì mỗi ngày đều ăn được bào ngư tổ yến.”

Chị đại cho hay giả thiết này rất kỳ quái, còn hào hứng phản bác nó: “Hơn nữa màn thầu bánh bao ngon thật í, vừa dinh dưỡng lại ngon miệng! Dù sao so với tận thế cụt chân cụt tay thì tốt hơn nhiều!”

“......”

Đây là một đại ca hung tàn, từng gặm nhấm chân tay mình để sống.

Tiểu Học Ca nghẹn ngào, chưa từ bỏ ý định, nó tiếp tục kế lớn tẩy não: “Nam chính năm nào cũng nhận được học bổng quốc gia hạng nhất, chỉ số thông minh xuất sắc cấp ngân hà, cô và cậu ta có khoảng cách rất lớn đó, không hợp hiểu không?”

Vinh Hoan vỗ đùi một cái: “Á đù, rất tốt, tôi là trên thông thiên viên dưới rành địa lý, còn biết đổi bóng đèn sửa nhà vệ sinh, đây không phải ngôn ngữ chung thì là gì?”

“......”

Đây là một đại ca toàn diện với rất nhiều kỹ năng.

Tiểu Học Ca quyết định moi ra đòn sát thủ.

“Nam chính là đàn ông phương bắc, một tháng chỉ tắm một lần đó má.”

Vinh Hoan không lên tiếng.

Thằng quỷ, cậu thắng.

Đại ca tắm một ngày hai lần ước gì có thể chà tới lớp da tiếp theo đau đớn nghĩ…

Xin lỗi cưng, sự khác biệt nam bắc đã ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta!