Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 7




Edit + Beta: Basic Needs

………

“Đại ca! Tới rồi tới rồi! Nhỏ họ Tưởng kia tới rồi!”

Thằng nhóc đàn em ở bên ngoài hỏi thăm đã chạy về báo tin, tế bào cả người sôi trào như là bị điên.

Cách nửa năm về trước, vì tranh giành địa bàn mà đại ca của bọn họ rốt cuộc muốn tự mình ra tay, dùng thân thể khôi ngô dũng mãnh của y, dùng ánh mắt tàn nhẫn như ma quỷ của y, dùng thân hình bốc ra mùi đẫm máu nhưng không mất đi phần ưu nhã của y, kêu đối thủ dâng lên món quà tử vong hoàn mỹ nhất!

“Phù…”

Một luồng khói từ trong miệng thiếu niên cường tráng bay ra, khiến cho khuôn mặt mơ hồ không rõ.

Một số nữ sinh ôm sách giáo khoa đi qua với sự xấu hổ xen lẫn e sợ.

Trong tầm mắt mấy đứa đàn em đã chứa đầy ngưỡng mộ, không hổ là đại ca của bọn họ, hút một điếu thuốc cũng có thể mê chết một đống tâm hồn thiếu nữ của mấy cô. Đúng rồi, phải mau ghi lại, dù sao đây chính là bài học quan trọng liên quan đến đại sự nhân sinh sau này!

“Con nhỏ thối kia tới rồi?”

Giọng đại ca trầm thấp: “Kìa, thiên đường mở lối thì nó không đi, địa ngục không chốn thì nó xông vào hết lần này tới lần khác.”

Đám đàn em thay nhau phụ họa, hét lên: “Đúng vậy! Ai mà không biết trường Nhất Trung do anh Tiểu Dã Ca bảo kê!”

“Thằng cha thứ sáu bên Tưởng gia cũng không dám chọc đại ca, một con bét chút ét như nó còn dám trái ý trời!”

“Đại ca, em thấy chắc chắn nó không coi anh ra gì đâu!”

“Ngày đầu tiên đã dám phách lối đến lớp như vậy, vừa vệ sĩ vừa xe sang, xem Nhất Trung là vườn hoa sau nhà nó à!”

“Phụt! Vườn hoa sau nhà?”

Tiểu Dã Ca nguy hiểm nheo mắt lại, phun thuốc lá trong miệng ra, gót giày hết nghiền lại nghiền.

“Hôm nay ông đây sẽ biến nơi này thành mồ chôn của nó!”

Vinh Hoan hồn nhiên không biết cô đã bị cái gai lớn nhất trường Nhất Trung theo dõi.

Trước mắt cô vẫn đang đau lòng vì một khoản tiền tài trợ mất trắng, đau lòng đến mức bụng cũng không nghe sai khiến.

Vì thế cô thuận lý thành chương ra lệnh vệ sĩ nhà mình đi tới cửa hàng nhỏ phía trước để mua năm que xúc xích về đây; đặc biệt còn dặn dò hắn nhớ trả bằng tiền lẻ. Bạc là thứ ít hữu dụng nhất, một trăm đồng sẽ bị tiêu tán trong nháy mắt, em bé ngoan là phải tiết kiệm chút tiêu xài.

“Tinh! Số 888, nhiệm vụ của cô đã được tải xuống, chấp nhận ngay bây giờ không?”

Tiểu Học Ca thình lình xuất hiện.

Vinh Hoan đang ăn vui vẻ thiếu chút nữa thì nghẹn.

Khi gian nan nuốt xuống xúc xích trong cổ họng rồi, Vinh Hoan với giọt nước mắt sợ hãi chọn xác nhận.

“Mở ra nhiệm vụ chính – học tập thật tốt, mỗi ngày đều phải hướng lên, chúng ta chính là người kế thừa chủ nghĩa xã hội ưu tú nhất! Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, xin vui lòng làm một học sinh ba tốt, có đức có tài, giúp đỡ người khác, đoàn kết và hữu nghị, trở thành niềm tự hào của thầy và trò trường trung học Nhất Trung!”

“Anh bạn, ở lầu này làm tôi hơi sợ độ cao, có thể thả tôi xuống trước không?”

Cái này khác với tinh thần người tốt khi làm đoàn viên đỡ một cụ già băng qua đường hay gì đó trong tưởng tượng của cô.

Tiểu Học Ca vui sướng khi người gặp họa: “Không thể, hàng đã gửi không được trả lại.”

Ngon rồi, không lùi thì không lùi.

Làm người phải vượt khó mà lên.

Vậy cô suy nghĩ tí, làm thế nào để trở thành một học sinh giỏi?

Đại ca Vinh lắc não.

Đã là trong vai người tốt vậy giá trị thiện ác kia nhất định phải thiên về cái trước.

Trong hệ thống của người được giao nhiệm vụ có cái gọi là giá trị thiện và ác. Nó dựa trên sự đánh giá của công chúng với nhân vật phản diện mà người được giao nhiệm vụ đóng vai, thuận tiện xác định phe đối lập. Thân phận tiểu thư xã hội đen của nguyên thân này quá gai mắt, giá trị thiện ác ngay từ đầu đã được công chúng cho âm, nếu muốn tẩy trắng cũng không dễ dàng gì.

Đầu tiên cô phải duy trì khoảng cách với Tưởng gia, ít nhất loại phô trương như hôm nay không thể dùng được nữa.

Sau đó, ngày thường cô phải chăm nghỉ nghiêm túc lên lớp, tôn trọng giáo viên và đoàn kết với các bạn cùng lớp.

Lại thêm học, học nữa, học mãi mấy lần, làm thành tích xinh xắn hơn, hẳn là không có vấn đề.

||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||

Tui là một thiên tài!

Nói tóm lại một câu, trở thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn, loại vô hại với người và động vật.

Hạ thấp cảnh giác của người khác rồi thừa lúc vắng mà vào!

Đại ca Vinh hết sức chăm chú vùi đầu vào hoang tưởng.

Tiểu Học Ca cũng tận lực cố sức để tẩy não cô.

“Số 888, thật ra trạng thái hiện tại của cô cũng không tính là không tốt. Cô nghĩ xem, cô đã bị gạt khỏi vòng người con sẽ được kế thừa rồi. Về sau mấy cái gì mà cướp địa bàn nè, thu tiểu đệ nè, hay là thu mua vũ khí đạn dược nè, toàn những chuyện xấu không có phần của cô.”

“Chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, làm một học sinh tốt, chính trực và tốt bụng thì rất dễ dàng có được sự công nhận của người khác. Cố lên iem vịt, Tiểu Học Ca coi trọng iem."

Ý nghĩ của Vinh Hoan và Tiểu Học Ca giống nhau, nên khi nghe vậy, cô lộ ra thần sắc đồng ý.

Vì biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô còn cố ý hỏi trường trung học thực nghiệm này có nhân vật khó chơi hay không.

Tránh rắc rối dính lên người, cô còn có thể đi lách qua được.

Tiểu Học Ca đã vì cô chuẩn bị chu đáo một lời khen ngợi, thật sự là một người làm nhiệm vụ để người khác bớt lo.

Không giống như ký chủ của nó, vốn nó là hệ thống học tập, muốn làm cho ký chủ trở thành một siêu cấp con nhà người ta có đức trí thể mỹ cần cù phát triển toàn diện. Kết quả tên kia chẳng những là bình hoa, còn là một kẻ trồng cây si, suốt ngày chỉ muốn hẹn hò cậu này, muốn hỏi bài tập thì có thể hỏi trên giường, khiến cho nhiều lần thất bại nhiệm vụ.

Bất đắc dĩ, tuổi nó còn trẻ mà phải kiêm luôn mấy chức nuôi sống bà chủ bại gia.

Nhắc đến là một phen nước mắt chua xót!

Tiểu Học Ca bây giờ chỉ hy vọng người làm nhiệm vụ 888 này có thể cho tí cố gắng, gắng sức làm nhiệm vụ, để cho nó rút chút điểm phần trăm là được!

Nó cũng không giấu diếm, thoải mái nói cho Vinh Hoan: “Cô đừng nhìn trường Nhất Trung là một trường trung học trọng điểm, thật ra chất đống mấy tên côn đồ. Dù sao nơi này cũng là trại tập trung thiên tài nổi danh nên mấy tên côn đồ nhà có tiền đều bị ba mẹ nhét đầu hết vào đây. Cũng vì biết rõ trình độ nên không trông mông bọn họ học khá lên bao nhiêu mà chỉ mong tìm bầu không khí tốt để cải tà quy chính.”

“Cơ mà cô không cần buồn rầu quá, trường Nhất Trung hai năm trước đã bị một tên gọi là Tiểu Dã Ca lưu manh thống nhất thiên hạ. Bối cảnh của y không khác biệt lắm với người họ Tưởng nhà cô, cũng là một người thừa kế uy danh hiển hách, hơn nữa còn là con trai duy nhất!”

“Bây giờ thì sao, người ta đang lăn lộn ở lớp 12 mà cô lại học lớp 11, hai tòa nhà dạy học cách xa như vũ trụ. Chỉ cần cô không trêu chọc y, khẳng định sẽ bình an vô sự.”

Vinh Hoan lập tức giơ tay lên cam đoan: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không rảnh rỗi đến mức không có việc gì thì lắc lư tới lớp 12.”

Cô cắn miếng xúc xích cuối cùng, liếc nhìn thùng rác ở xa nhưng lười rời đi.

Nhìn cũng không thèm nhìn, cô đón gió, tiện tay ném một cái.

“Phập phập …”

Chính trúng hồng tâm.

“Đại ca! Đại ca, có chuyện gì với anh vậy? Đại ca, anh mạnh mẽ lên, tỉnh dậy đi!”

Đối diện phát ra một trận quỷ khóc sói gào kinh thiên động địa.

Vinh Hoan buồn bực sờ đầu, đây là sao?

Cô quay đầu lại thấy một đám đàm em xanh xanh đỏ đỏ vây quanh người một thiếu niên vừa cao vừa cường tráng.

Khóc đến mức nước mắt nước mũi cũng bay cùng nhau, thật là đáng thương.

Cô kích động quá trời.

Đây chẳng lẽ là ông trời thương xót cô, tự động đưa cơ hội tới cửa, để cho cô thuận lợi đi bước đầu tiên làm người tốt trong xã hội sao?

Cái gọi là thời cơ mất đi là không trở lại, vậy nhất định phải bắt được mèn ơi!

Bằng không phụ lòng một phen ân ái này của ông trời!

Vinh Hoan mang theo một gương mặt chính khí, việc nghĩa chẳng từ đẩy đám người ra: “Mấy người nhường một chút, tôi cảm thấy bạn học này còn có cứu được!”

Mọi người vừa nhìn, ồ quaooo, khí thế này, biểu hiện này, khủng khiếp quá.

Mấy tên to xác đang đứng xúm xít tự giác nhường đường cho cô.

Sau đó Vinh Hoan nhìn thấy anh bạn già nằm trên mặt đất kia.

Kỳ quái, thân trên hình như cũng không có gì dị thường.

Cô âm thầm lẩm bẩm, tầm mắt đảo xuống.

Chỉ thấy năm cây que dài gọt đến sáng bóng đồng loạt ghim lên chính giữa một vị trí trên cơ thể.

Vị trí của nó tinh xảo xảo quyệt hoàn mỹ, nửa điểm cũng không xiên xẹo mập mờ.

Vâng, vũ khí sắc bén này có vẻ hơi quen.

Không phải, rất quen là đằng khác.

Cô đã gặp nó ở đâu?

Vinh Hoan sờ sờ cằm, tiện chẹp miệng nếm mùi xúc xích trong miệng.

Đàn em bị khí thế của chị đại Vinh ảnh hưởng, theo bản năng coi cô là người có chủ kiến, đáng thương lau nước mắt: “Chị ơi, thứ duy trì nòi giống còn có thể cứu được sao?”

Tiểu Học Ca đột nhiên nhảy ra một câu: “Chương trình nhỏ học tập chân thành phục vụ cô, trước mắt cô khởi động câu hỏi đáp, đối mặt với một đàn em chịu đả kích, cô nên trấn an cậu ấy như thế nào?”

A. Có thể cứu, chúng ta phải tin vào sức mạnh bí ẩn của ngành khoa học lớn.

B. Không, đây không phải là lỗi của tôi, đó là do ngay cái giờ ấy có năm cây que không được bình thường.

C. Bạn cùng lớp này, bạn không được bỏ cuộc, cuộc sống vẫn còn rất tốt, bạn nhìn vào bầu trời kìa, nhìn vào những đám mây kìa.

D. Tôi cũng không biết, nếu không thì thử lấy độc trị độc, chọt lại thêm lần nữa thử?

Vinh Hoan: “...”