Tháng 8, Thâm Quyến gặp phải trận mưa lớn lịch sử, nhà xưởng mới xây của Vạn Trình Technology vừa đi vào hoạt động không lâu đã bị ngập hơn một nửa, thiệt hại lên đến hàng chục triệu.
Công ty lập tức rơi vào khủng hoảng thiếu hụt tài chính. Để đảm bảo các hoạt động sản xuất kinh doanh tiến hành bình thường, các kế hoạch thương mại khác đành tạm hoãn vô thời hạn, bao gồm cả kế hoạch mở chi nhánh tại Thượng Hải.
Kết thúc cuộc họp cổ đông, Vạn Hạ Trình quay về văn phòng, đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm. Nhìn thành phố hoang tàn sau cơn mưa lớn, hắn nhớ lại năm xưa từng không nói cho Bùi Tiểu Thập về kế hoạch cùng đến Thâm Quyến, hay lần này cũng không nói trước với cậu về việc mở chi nhánh ở Thượng Hải. Tựu chung lại, bản chất đều là vì hắn không thể đảm bảo mình sẽ luôn thành công.
Nhưng giờ đây, Vạn Hạ Trình bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. Bởi hắn biết, bất kể thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay đói nghèo, có một người trên thế giới này vẫn sẽ luôn yêu hắn.
Thì ra, bên trên đống "Vạn lạng vàng dễ kiếm*" lại là một bông hoa hồng nhỏ bé của Bùi Tiểu Thập.
(Chú thích: Bản raw dùng 万两黄金, mình đoán là trích trong câu 万两黄金容易得,知心一个也难求 (Vạn lạng vàng dễ kiếm, kẻ tri kỉ khó tìm)
WeChat rung lên hai cái, là Bùi Tiểu Thập vừa gửi ảnh cho hắn.
Cậu đã ra ngoài được một tháng. Trước tiên, thiếu niên quay về quê ngoại ở miền Bắc để viếng mộ mẹ, không chào hỏi bất kỳ họ hàng xa nào, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời đi.
Thời gian Bùi Tiểu Thập vĩnh biệt Hạ Hồng đã dài hơn thời gian cậu được sống với bà. Đứng trước mộ mẹ, cậu nói rất nhiều, bảo rằng mình rất nhớ nhà, bảo rằng sau bao nhiêu năm, cuối cùng bản thân đã tìm lại được mái ấm của mình.
"Mẹ ơi, con đã rỉ sét quá lâu rồi, con không thể tiếp tục thế này nữa."
Rời quê ngoại, Bùi Tiểu Thập tiếp tục cuộc hành trình dài hàng nghìn cây số.
Từ bờ Tây Thái Bình Dương đến trung tâm lục địa Á-Âu, ngồi trên xe lửa lắc lư suốt mấy chục tiếng đồng hồ. Từ dưới chân núi tuyết đến những thảo nguyên mênh mông rộng lớn, giống như hồi tiểu học từng đạp xe lao về nhà để kịp giờ xem những chương trình truyền hình yêu thích. Tạm biệt phố thị, Bùi Tiểu Thập chạy băng băng giữa ánh hoàng hôn vàng rực, đuổi theo mặt trời đang lặn dần phía chân trời. Mãi đến khi trước mắt chỉ còn lại hư ảo, cậu mới ngã nhào xuống thảm cỏ, thở hổn hển từng hơi lớn.
Ở vùng Tây Bắc, nhìn những bông lúa trĩu hạt mọc lên từ vùng đất mặn, Bùi Tiểu Thập cảm thấy bản thân cũng sắp nở rộ thêm một lần nữa.
Thiếu niên sống ẩn mình trong vùng nội địa tách biệt với thế giới, không lên mạng, chỉ chụp thật nhiều ảnh phong cảnh rồi gửi riêng cho Vạn Hạ Trình xem.
"Muốn nhìn em." Đôi khi Vạn Hạ Trình sẽ nói vậy với cậu.
Thế là ai kia lại gửi thêm một tấm selfie, background là non sông gấm vóc của Tổ quốc.
Chuyến tàu đi Lhasa băng qua Kekexili* và dãy Tanggula, cũng chạy từ Đại Lý, Lệ Giang thẳng tiến về tận Shangri-La.
(Chú thích: khu bảo tồn thiên nhiên rộng lớn trên cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng.)
Nhân dịp Tết Trung thu, Bùi Tiểu Thập lấy lại tài khoản của mình từ công ty, cập nhật một vài nền tảng.
Cậu đăng hai tấm, một là trăng tròn trên bầu trời, bức còn lại là ảnh cậu cầm một chiếc bánh trung thu cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Caption: "Trung thu vui vẻ, mọi người đã ăn bánh trung thu chưa?" Địa chỉ IP ở Tứ Xuyên.
Phần bình luận chia làm hai phe: Một nửa nói cậu đen hơn, nửa còn lại bảo dù có đen thì vẫn trắng hơn 90% các sao nam khác.
Giữa hàng trăm comment trên Xiaohongshu, Bùi Tiểu Thập phát hiện nick clone của Vạn Hạ Trình bình luận: "Bé cưng, Trung thu vui vẻ."
Chắc ai kia uống nhầm thuốc mới gọi người khác là "bé cưng". Bùi Tiểu Thập chắc như bắp là bản thân nhìn nhầm, lập tức chụp màn hình lại rồi đổi thành hình nền điện thoại mới, xong xuôi mới gọi điện "chất vấn" người yêu.
Kêu là chất vấn, chứ mở miệng cái lại thành: "Ông xã ơi, em gửi cho anh một hộp bánh trung thu vỏ giòn đặc sản của Thành Đô nhé. Nếu bị ngọt quá thì anh nếm thử một miếng thôi, còn lại chia cho các đồng nghiệp cũng được..." Đến cuối câu chuyện, cậu nhanh chóng nói một hơi: "À đúng rồi, có phải nãy anh bình luận trên Xiaohongshu của em không?"
"Bình luận rồi." Vạn Hạ Trình ngược lại thành thật trả lời. "Chính là cái gọi em là bé cưng đó."
Mặt Bùi Tiểu Thập đỏ bừng: "Sao lại chạy vào phần bình luận? Lỡ em không thấy thì sao?"
"Đã chụp màn hình gửi em rồi."
Bùi Tiểu Thập vội vàng chuyển qua WeChat. Bấy giờ mới nhận ra Vạn Hạ Trình không hề giấu diếm gì, vừa bình luận xong là cap màn hình gửi ngay qua cho cậu. Chỉ có đồng chí nào đó quá kích động, tưởng mình tự phát hiện ra trên Xiaohongshu, cứ mải lăn lộn đủ kiểu trên giường.
Bùi Tiểu Thập thầm nghĩ.
Đáng ghét, Vạn Hạ Trình đúng là chả hiểu gì về đơn phương, thầm mến cả!
Cậu được đà lấn tới: "Hừ, sao lúc gọi điện anh không gọi em là bé cưng..."
Bấy giờ, thiếu niên nghe thấy tiếng máy in hoạt động qua điện thoại, nhận ra có vẻ Vạn Hạ Trình đang bận, bèn hỏi ngay: "Ông xã vẫn ở công ty à? Đã gần 11 giờ rồi..."
Đúng lúc này, Vạn Hạ Trình tiếp nối câu trước: "Bé cưng, khi nào em về?"
Bùi Tiểu Thập vốn đã sắp ngủ. Xa nhà một thời gian, tuy không còn ngủ sớm như trước nhưng cậu chắc chắn sẽ nằm trên giường trước 11 giờ. Nghe thấy hai "bé cưng", thiếu niên bật dậy như cá chép nhảy lên, ngồi im đứng hình như một pho tượng trên giường.
Cứ gắn thẻ trai thẳng sắt thép cho Vạn Hạ Trình, nhưng thực ra hắn hiểu rõ Bùi Tiểu Thập muốn nghe gì, chỉ là tùy xem bản thân có muốn nói hay không.
Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, người đàn ông nhận được một bức thư bảo đảm.
Khác với thư thông thường, thư đảm bảo là loại dịch vụ trọn gói. Giống như hàng chuyển phát nhanh, trước khi thư được phát đến tay, bưu tá sẽ gọi điện báo trước, đảm bảo thư phải được chính người nhận ký.
Người gửi là Bùi Tiểu Thập, bức thư được gửi từ một hostel ở Vũ Hán.
Nhìn qua có thể thấy thiếu niên đã nghiên cứu vô cùng kỹ lưỡng về bố cục của một bức thư. Hai chữ "Anh Vạn" được viết riêng ở trên cùng, sau đó xuống dòng, lùi vào hai ô viết câu mở đầu "Thấy chữ như thấy người". Tiếp theo xuống thêm một dòng, cách lề hai ô để bắt đầu phần nội dung chính.
Vạn Hạ Trình cầm lá thư, đọc chậm rãi từng câu từng chữ.
"Trước khi rời Thượng Hải để đi du lịch, em đã lật lại những lá thư trước đây từng viết cho anh. Chợt, em cảm thấy thật may mắn vì mình chưa bao giờ đưa chúng đến trước mặt anh. Trong những bức thư đó, điều em nhắc đến nhiều nhất là em thích anh đến nhường nào, nhớ anh nhiều bao nhiêu. Nhưng sau này em mới nhận ra, so với cái gọi là thích và nhớ, điều anh cần hơn hết chính là sự thấu hiểu.
Anh Vạn ơi, dạo này em thường nghĩ, anh đã hiểu em rất rõ rồi, nhưng em dường như mới chỉ bắt đầu thực sự hiểu anh. Nếu em hiểu anh nhiều hơn một chút, em đã không nói ra những lời oán hận anh, càng không nói rằng anh không biết buồn, rằng anh không có cảm xúc gì. Anh Vạn này, em nghĩ em cần trưởng thành hơn một chút để có thể yêu anh theo một cách tốt hơn."
Phần lời chúc được viết kín hết hai dòng —
Chúc anh sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, tiền vào như nước. Chúc anh sự nghiệp thăng tiến, xuân phong đắc ý*, năm nào cũng dư dả!
(Chú thích: Nghĩa bóng là sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.)
Như thể muốn nhét toàn bộ những lời chúc tốt đẹp nhất trên đời vào trong tờ giấy mỏng manh này.
Cuối thư ký tên "
Tiểu Thập của anh
."
Ngựa xe chậm chạp, đường xá xa xôi, khi nhìn lại ngày gửi đã là một tuần trước.
Vạn Hạ Trình gấp thư lại, cho vào phong bì rồi cất vào ngăn kéo bàn làm việc.
Bây giờ đã là 5 giờ chiều, hắn dặn dò trợ lý một số đầu việc đơn giản rồi cầm áo vest và chìa khóa xe rời khỏi công ty.
Trong thời gian Bùi Tiểu Thập không ở đây, Vạn Hạ Trình vì công việc mà phải đi Thượng Hải thêm lần nữa. Ttrong một buổi tiệc, hắn gặp lại Bùi Húc. Đã nhiều năm không gặp, lần này anh ta lại chủ động đến bắt tay như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn nhắc tới Bùi Tiểu Thập, nhấn mạnh: "Sau này nhờ cậu chăm sóc em trai tôi nhiều hơn."
Người làm kinh doanh rất thực tế, đến mức họ mang cả sự khôn khéo đó vào cuộc sống hàng ngày mà chẳng nhận ra vấn đề. Giá trị quan của họ khiến những người đó chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm gì sai.
Nhưng Bùi Húc không phải phường hai mặt, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận chúng. Bùi Húc nói với Vạn Hạ Trình rằng: "Chúng ta là cùng một kiểu người. Nếu cậu là tôi, chưa chắc cậu đã làm tốt hơn."
"Bùi tổng nói rất đúng." Vạn Hạ Trình đặt ly rượu được Bùi Húc đưa cho xuống. "Nhưng tôi có thể xin lỗi Tiểu Thập, có thể bù đắp cho em ấy. Hy vọng Bùi tổng cũng làm được như vậy."
Bùi Húc cười, không trả lời lại. Trước khi đi, anh ta vỗ vai Vạn Hạ Trình nói rằng năm đó mình và Bùi Hoa Vĩnh đã nhìn lầm chàng thanh niên này.
- -----
Về đến nhà, Vạn Hạ Trình mở cửa, nhìn thấy chiếc ba lô leo núi màu đen vẫn còn nằm nguyên trên tủ giày từ tối qua. Trên ba lô treo một khối vuông trong suốt – nếu có pin, nó sẽ phát ra ánh sáng màu cam. Dưới đất là đôi giày thể thao màu xanh dương dính bùn, được đặt ngay ngắn bên cạnh đôi giày da của hắn.
Rèm cửa phòng khách và phòng ngủ đều mở toang, nắng vàng rực rỡ chiếu sáng hơn nửa căn nhà.
Bước vào phòng ngủ trong ánh ráng chiều, ánh sáng dịu dàng phủ lên giường. Người trên đó nhắm mắt như đang ngủ, mặt nạ không rõ đắp từ khi nào, giờ đã gần khô. Chăn đắp tới ngang ngực, trên người là chiếc áo ba lỗ màu trắng quen thuộc — vẫn rộng thùng thình, không che hết được cái cổ và bờ vai trắng ngần.
Người này từ tối qua đã bụm mặt lẩm bẩm rằng bản thân bị đen đi. Vạn Hạ Trình gỡ tay cậu ra nhìn một lúc, bảo rằng không hề đen nhưng đối phương vẫn kiên trì đắp mấy miếng mặt nạ.
Bấy giờ, Vạn Hạ Trình cúi xuống giúp cậu gỡ mặt nạ ra, cuối cùng người này cũng chớp mắt tỉnh dậy.
Bùi Tiểu Thập nói bản thân bị đen đi rồi, nhưng Vạn Hạ Trình chỉ thấy cậu gầy hơn một chút, bèn nói: "Không đen, gầy đi thôi."
Cậu lăn một vòng, bò từ trên giường dậy, dụi dụi mắt rồi giơ tay đòi ôm: "Anh Vạn ơi, em đói rồi, muốn ăn cơm anh nấu."
Rốt cuộc cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng thực ra, Bùi Tiểu Thập cũng không cần phải quá trưởng thành, chỉ cần là chính mình thôi cũng đủ để nhận được tình yêu của Vạn Hạ Trình.
Thiếu niên vừa mới ngủ dậy. Vài sợi tóc bướng bỉnh vểnh lên, đung đưa dưới ánh hoàng hôn vàng rực.
Trước đây, Vạn Hạ Trình từng thấy nó rất đáng yêu, bây giờ vẫn cảm thấy như vậy.
〈Hoàn thành〉