Đại khái từ lúc ra khỏi thang máy, hai người đã bắt đầu quấn lấy nhau. Chính xác hơn, là Bùi Tiểu Thập nhón chân nắm lấy cổ áo người đối diện, tự mình nhào vào lòng hắn.
Mở cửa, bước vào nhà, balo bị ném ngay huyền quan. Cậu vụng về đẩy Vạn Hạ Trình vào tường rồi rối rít hôn loạn xạ. Tiếp theo là hai cái lên má, sau đó thêm cái nữa lên môi, trông như bản thân là người chủ động – nếu có thể bỏ qua ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của đối phương.
Lúc này, Vạn Hạ Trình nâng tay, bóp lấy cằm Bùi Tiểu Thập, ngón cái luồn vào miệng đè lưỡi cậu xuống, sau đó hỏi: "Tối nay không tính về nữa à?"
Người nọ im lặng há miệng, ngước đôi mắt ướt ngấn nước nhìn hắn, ý là lưỡi đang bị chặn nên chẳng nói thành lời được.
Vạn Hạ Trình không có ý thả ra: "Muốn về thì gật, không thì lắc đầu."
Bùi Tiểu Thập chớp chớp mắt, lắc nhẹ đầu.
Người đàn ông tiếp lời: "Đừng vội làm chuyện khác, nói chuyện trước đã. Kể tôi nghe tình hình gần đây của em, nếu được thì gật đi."
Cổ họng Bùi Tiểu Thập "ưm ưm" hai tiếng đầy ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Người nọ vừa buông lỏng tay, Bùi Tiểu Thập vẫn ngơ ngác. Cái miệng hơi hé ra chưa khép lại nổi, chỉ có đôi mắt mơ màng chớp chớp vài lần.
Vì muốn nhanh chóng được hôn Vạn Hạ Trình, thiếu niên bỗng hoạt ngôn hơn hẳn. Cậu ngồi khoanh chân trên sofa, kể rằng ngoài học diễn xuất, cậu còn học yoga để tu thân dưỡng tính. Quản lý bảo cậu quá gầy, nên từ tháng này sẽ đăng ký thêm một khóa chơi tennis. Ngoài ra còn bổ sung việc Vũ Hạo hàng ngày đều ghé nhà để giám sát quá trình đi học, uống thuốc và khám bệnh của cậu.
"Em nghĩ mình sắp khỏi rồi," Mới đầu Bùi Tiểu Thập còn lẩm bẩm một mình, sau đó chợt phấn khích, quay sang nhìn Vạn Hạ Trình, nâng giọng lên. "Anh Vạn ơi, hình như em thật sự khỏe hơn rồi đấy!"
"Thật à?" Người nọ cũng chăm chú nhìn cậu.
Thiếu niên ôm gối, nhích mông lại gần đối phương, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Bây giờ được phép hôn nhau chưa ạ?"
Vạn Hạ Trình nói được rồi, nhưng cậu không dám động đậy, chỉ thiết tha nhìn hắn đầy chờ mong. Cậu sợ nếu chủ động tiếp sẽ lại bị anh Vạn đè lưỡi lần nữa. Thậm chí, thiếu niên còn tự mím môi thật chặt. Người muốn hôn hôn là cậu, đồng thời người chờ được hôn hôn cũng là chính mình nốt.
Bùi Tiểu Thập xịt keo cứng ngắc. Vạn Hạ Trình cũng không có ý định tiến lên một bước thơm cậu trước. Hắn đưa cốc nước vừa rót lúc nãy cho cậu, ý bảo uống một ngụm làm dịu cổ họng đi.
Bùi Tiểu Thập đẩy nó lại: "Anh cũng uống đi, anh uống trước cơ..."
Vậy là đành uống trước một ngụm.
Khi nhận lại, thiếu niên như thể người nọ không có ở đây, quen thói xoay miệng cốc về đúng vị trí đối phương vừa kề môi, cứ thế cúi đầu "hôn gián tiếp" người ta từng ngụm nhỏ. Ánh mắt trước sau vẫn dán chặt trên mặt Vạn Hạ Trình, như thể chỉ cần lơ là một chút là hắn sẽ biến mất.
May mà Vạn Hạ Trình đã quen với việc được ai kia nhìn chằm chằm cùng để tâm như vậy, nên hắn chỉ tiếp tục trò chuyện như thường: "Đêm nay muốn ngủ ở phòng cho khách hay ngủ cùng tôi?"
Bùi Tiểu Thập đang mải nghĩ thèm chụt chụt với Vạn Hạ Trình quá, bỗng nghe được chuyện quan trọng hơn cả vụ hôn hít bèn lập tức dời sự chú ý.
Người đàn ông chưa nói rõ cái "ngủ" này là đơn thuần nằm cạnh nhau hay còn hàm chứa ý nghĩa sâu xa gì khác. Thiếu niên cũng không nghĩ nhiều. Miễn được ở cạnh bên Vạn Hạ Trình, bất kể là kiểu "ngủ" nào đi chăng nữa, đối với cậu cũng là niềm hạnh phúc tột cùng.
Bùi Tiểu Thập đặt cốc nước trở lại bàn trà, cúi đầu nghịch phần móng tay hồng hồng của mình. Cái đầu tròn lủm bóng loáng dưới ánh đèn, vừa chột dạ vừa tham lam: "Ngủ cùng anh được không?"
Vạn Hạ Trình đáp: "Được," rồi hỏi tiếp: "Vừa nãy bảo muốn hôn, hôn thế nào đây?"
Khoảnh khắc ấy, cậu ngẩng đầu, hai tay buông thõng chống lên sofa, nửa thân trên nghiêng về phía người đang ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn nhắm mắt thủ thỉ: "Kiểu nào cũng được ạ."
Vì một câu "kiểu nào cũng được ạ", hắn quả thật chỉ nâng gáy cậu, chạm nhẹ lên môi một cái.
Tuy môi đã rời nhau, nhưng hai khuôn mặt vẫn gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nặng nhẹ của đối phương.
Gần đến mức Vạn Hạ Trình có thể thấy rõ lông tơ trên mặt ai kia, thấy cả làn da và đôi môi thiếu huyết sắc của cậu. Song có lẽ vì gần đây chịu đi ngủ sớm nên quầng thâm mắt đã giảm đi đáng để. Dù không thể sánh với dáng vẻ rạng rỡ trước khi chia tay, nhưng ít nhất có thể nhìn ra trạng thái tổng thể ở hiện tại đang chuyển biến tốt.
Vạn Hạ Trình thẳng người lại, hơi nâng đầu, vẫn giữ tư thế đặt tay lên gáy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang ngẩng lên của đối phương. Ngón cái vuốt nhẹ má người nọ vài lần, nói: "Khí sắc khá hơn rồi."
Bùi Tiểu Thập chầm chậm mở mắt. Khoảng cách giữa họ quá gần, cộng với chênh lệch chiều cao nên cậu phải ngước lên nhìn hắn, đột nhiên mím môi cười: "Anh nói câu này lúc ở gara rồi mà."
Vạn Hạ Trình biết, cũng hiểu rằng cả hai lần bản thân nói câu đó đều không phải để cho Bùi Tiểu Thập nghe.
Ở cự ly gần, môi hai người gần như chạm vào nhau. Bùi Tiểu Thập chỉ cần hơi nghiêng người về trước là có thể hôn được đối phương. Vậy là, trong lúc nói chuyện, cậu lại như có như không vô tình cọ cọ khóe môi hắn, như thể môi của họ sinh ra là để dính liền với nhau vậy.
Vạn Hạ Trình nếm được vị dâu tây ngọt lịm, biết rằng ngay cả khi không ăn kẹo, Bùi Tiểu Thập vẫn luôn ngọt như vậy.
Trước đây, thiếu niên cũng thường thích hôn. Bất kể là khi hai người nấu ăn, xem phim, dọn dẹp nhà cửa hay thậm chí đang cùng ngâm chân giữa mùa đông, trước khi hắn đi làm, sau khi tan ca về nhà, lên giường đi ngủ hay rời giường buổi sớm. Nhóc con đó luôn tranh thủ mọi nơi mọi lúc để hôn hắn.
Lần này, người đàn ông cũng chiều theo Bùi Tiểu Thập, tùy ý để cậu muốn hôn sao thì hôn, không ngăn cản cơ hội "chấm mút" này của đối phương.
Hôn được một lúc, tay Bùi Tiểu Thập bắt đầu lần mò xuống dưới, đặt lên chỗ đó của Vạn Hạ Trình. Qua lớp vải quần tây, cậu nửa nhẹ nhàng nửa mạnh mẽ xoa nắn, khiến Vạn bé dần cửng lên.
Thiếu niên muốn tháo thắt lưng của hắn, nhưng loay hoay nửa ngày mãi vẫn chưa mở được cái khóa bằng kim loại kia, phải dùng cả hai tay lẫn vã hết mồ hôi sôi nước mắt mới thành công. Ngước lên, cậu thấy người nọ đang nhìn mình với ánh mắt chẳng mấy bận tâm, như thể chỉ vừa giúp hắn cởi một chiếc cà vạt vậy.
"Muốn làm ở đây à?" Vạn Hạ Trình đứng dậy, thắt lưng đã được cởi ra khiến quần bị nới lỏng. Hắn quay người quỳ một chân lên sofa, đầu gối bên còn lại lún xuống đệm ghế khiến cạp quần càng tụt sâu hơn, để lộ phần nhô ra bên trong.
Bùi Tiểu Thập cũng quỳ thẳng dậy trên sofa, dịch gối đến trước mặt hắn, đỏ mặt nói: "Trước khi tới đây, em đã tự chuẩn bị ở nhà rồi."
Thiếu niên lúc nào cũng nghĩ cho Vạn Hạ Trình, hết tự mình vệ sinh sạch sẽ đến luôn không bắt hắn phải dùng bao. Đáng lẽ bản thân ở kèo dưới thì phải ưu tiên chính mình, nhưng cậu chẳng bao giờ thấy thiệt thòi.
Bởi vì yêu Vạn Hạ Trình, trong quá trình làm những việc đó, cậu đều thấy rất hạnh phúc.
Vạn Hạ Trình thả tay, bóp nhẹ lấy má ai kia, đột nhiên bật cười: "Bùi Tiểu Thập, em có thể sửa một chút được không, đừng thích tôi nhiều như vậy nữa."
Bỗng dưng Bùi Tiểu Thập như thể thấm thía lời hắn nói. Cậu ngẩng đầu, cọ cọ má mình vào lòng bàn tay đối phương, chẳng khác nào một bé cún con đang làm nũng với chủ nhân. "Là vì em thích anh nhiều quá nên anh thấy áp lực hay sao ạ? Nếu anh không thích, em có thể thay đổi."
Sửa thì chắc chắn không thể rồi, chỉ có thể cố gắng hạn chế, bớt thể hiện quá nhiều tình cảm ra ngoài như vậy — Thích 10 phần, nhưng tuyệt đối không được bày tỏ hết cả 10.
Song nghĩ kỹ, thực tế bản thân mới chỉ lộ ra 5 - 6 phần thôi mà người nọ đã thấy cậu "quá thích" rồi. Vậy sau này tốt nhất chỉ nên giữ ở khoảng 2 - 3 phần.
Nhưng cái thích của Bùi Tiểu Thập với Vạn Hạ Trình lại kiểu, dù chỉ thể hiện 1 phần, nó đã là mong ước được kết duyên cùng người trọn đời.
Vậy giờ phải làm sao đây...
Bùi Tiểu Thập đột nhiên cảm thấy có một sự phiền não không hề nhẹ.
Người đàn ông nói: "Sửa đổi một chút đi, ví dụ như để tôi đi tắm trước."
Mặc dù bản thân đã kỳ cọ sạch sẽ ở nhà trước khi bay đến Thâm Quyến, giờ cậu lại cảm thấy người nọ không tắm cũng chẳng sao.
Có gì mà không được chứ. Toàn bộ con người của Vạn Hạ Trình, cái gì mình cũng thích chết đi được.
Là người trong cuộc, song lại thật sự không nhận ra bản thân điên tình – "não yêu đương" tới mức nào.
Vạn Hạ Trình cài dây nịt lại, thấy ai kia vẫn đang quỳ trên sofa cúi đầu không nói gì, bèn vỗ nhẹ vào gáy cậu: "Có thế mà cũng dỗi? Ngước lên, để anh nhìn em nào."
Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, nhưng không phải với vẻ mặt dỗi hờn. Đôi mắt thiếu niên to tròn, một bộ vô tội chớp chớp liên tục, trông cực kỳ đáng thương, dường như vẫn đang bận tiêu hóa câu "sửa đổi một chút đi" mà Vạn Hạ Trình vừa nói.