Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 53




"Tôi thấy một cái túi khác, định trả khăn và thẻ phòng lại à?" Vạn Hạ Trình đưa tay, lau nước mắt giúp cậu. "Nếu vậy, tôi sẽ cầm đi luôn cùng quà."

Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới lộ ra vẻ không nỡ, như thể đổi ý chạy tới sofa, ôm chặt cái túi chứa khăn và thẻ phòng vào lòng, ấp úng bảo: "Đồ đều là anh tự đưa cho em. Thẻ phòng sau này có thể em sẽ dùng đến. Còn khăn, để em đeo thêm vài ngày... rồi trả anh sau."

Vạn Hạ Trình bước tới, hỏi: "Khi nào em cần dùng thẻ phòng?"

Bùi Tiểu Thập không biết đáp sao, bèn nói qua loa: "Thì... trước mắt cứ để chỗ em đã."

Người đàn ông tháo cà vạt, bỏ vào túi cùng khuy măng sét, vừa làm vừa hỏi: "Hôm nay muốn đi cùng tôi không? Hay vẫn định ở một mình tiếp?"

Bùi Tiểu Thập ôm túi ngồi trên sofa, im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: "Em muốn anh ở lại đây với em, được không ạ?"

Bùi Tiểu Thập hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời: "Được."

"Anh đừng vì thấy em đang không ổn mà tùy tiện chiều theo nhé." Bùi Tiểu Thập vội đứng dậy. Ánh mắt vừa giao nhau với ai kia thì thoáng lộ vẻ sợ hãi, bèn lảng đi chỗ khác. "Em biết bản thân thế này là bất thường, là không đúng. Em không mong anh ở lại mãi, em... em chỉ xin một đêm của anh... Ở lại bên em một chút cũng được...

"Được, còn yêu cầu nào nữa không?" Vạn Hạ Trình tiếp lời. "Đừng giữ trong lòng. Cứ thử nói ra xem, biết đâu tôi sẽ đồng ý."

Khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, Bùi Tiểu Thập thoáng có ảo giác làn sương mờ trên đỉnh đầu bỗng tan biến. Tấm rèm phủ trước mắt suốt bao năm qua dường như được ai đó vén lên, để ánh sáng rọi tới tận đáy lòng.

Bùi Tiểu Thập cắn môi, im lặng hồi lâu sau đó lên tiếng: "Anh từng bảo chia tay rồi thì đừng gặp lại. Nhưng bây giờ, em muốn theo đuổi anh thêm lần nữa... Nên chúng ta không thể không gặp, mà phải gặp nhau thường xuyên!"

Hóa ra câu "đừng gặp lại" lại có sức nặng đến vậy trong lòng thiếu niên. Điều này, Vạn Hạ Trình hoàn toàn không ngờ đến.

"Được." Hắn đáp. "Còn gì nữa không?"

"Cả cái này, nếu anh không thích em thì phải nói thẳng. Đừng miễn cưỡng chịu đựng."

Ánh mắt Vạn Hạ Trình chăm chú nhìn đối phương, không trả lời ngay.

"Không được im lặng!" Bùi Tiểu Thập đánh bạo, tiếp tục yêu cầu.

Dáng vẻ có vài phần giống trước đây. Song những năm tháng liên tục tự phủ nhận bản thân đã khiến Bùi Tiểu Thập khi nói chuyện rõ ràng bị thiếu tự tin hơn nhiều, thay vào đó là sự lúng túng, không chắc chắn.

Vạn Hạ Trình thấy mấy lời này thật vô nghĩa, nhưng vì người nọ muốn hai người thảo luận, đành miễn cưỡng đáp: "Em nghĩ tôi là kiểu người tự ép buộc bản thân sao? Nói thật nhé, chuyện yêu đương với tôi chưa bao giờ là điều bắt buộc phải có trong cuộc đời."

Không hiểu sao, lòng Bùi Tiểu Thập bỗng dâng lên chút vui sướng khó tả.

"Nhưng anh vẫn yêu em mà!" Thiếu niên không kìm được bật ra, khóe miệng hơi cong lên.

"Đúng vậy." Người đàn ông cố tình dỗ đối phương vui hơn. "Tôi thật sự chỉ từng hẹn hò với em, cũng chỉ thích mình em."

Dường như ai kia đã lấy lại được chút "tùy hứng": "Vậy em muốn anh, cả hiện tại lẫn sau này chỉ được thích mỗi mình em!"

"Có thể thử xem."

Nghĩ đến việc chỉ có bản thân từng hoàn toàn sở hữu được Vạn Hạ Trình trên thế gian này, cùng anh ấy sống chung, hẹn hò, ôm, hôn, làm tình, cùng trải qua mọi cung bậc thân mật nhất, Bùi Tiểu Thập đột nhiên muốn trở thành phiên bản tốt hơn vì người nọ, để xứng đôi với người đàn ông này.

"Vậy anh đừng nhìn em bây giờ, lôi thôi lếch thếch chết đi được!" CPU của thiếu niên không kịp phản ứng, còn định đẩy người đàn ông ra khỏi nhà, vừa đẩy được hẳn hai bước thì sực nhớ người cần trốn là mình.

Thế là, cậu quay ngoắt người, phóng thẳng vào phòng ngủ, rồi "cạch" một tiếng khóa trái cửa lại.

Ai đó đứng một mình trong phòng khách: "..."

Một Bùi Tiểu Thập tóc tai rối bù vừa ngủ dậy, một Bùi Tiểu Thập mặt mũi nhăn nhó vì bị đùa bỡn quá mức trên giường, một ca sĩ Bùi Tiểu Thập hát lệch tông khi tắm, kể cả Bùi Tiểu Thập xộc xệch, luộm thuộm khác... Tất cả những Bùi Tiểu Thập đó, Vạn Hạ Trình đã sớm nhìn thấy hết.

Hiện tại nhìn kỹ, thiếu niên chẳng hề lôi thôi như cậu tự nhận, chỉ là đang mặc pijama, tóc chưa chải mà thôi.

Căn nhà về cơ bản khá sạch sẽ, ngăn nắp, chỉ có gối ôm và chăn trên sofa chưa được gấp gọn. Trên bàn trà đặt một cái laptop, rải rác vài hộp sữa bò bên cạnh. Có thể thấy thiếu niên vẫn giữ thói quen làm ổ trên sofa, vừa uống sữa vừa xem phim như trước.

Hồi ở phòng trọ cũ, cậu từng mang máy chiếu từ nhà đến, chiếu thẳng lên tường. Nhưng sau vài lần trải nghiệm, thiếu niên vẫn thích ôm laptop xem hơn.

Tầm 5 phút sau, Vạn Hạ Trình nhận được tin nhắn WeChat từ người nọ.

—    Anh đi chưa?

Ai kia: "..."

Hắn không trả lời tin nhắn, trực tiếp đi đến gõ cửa phòng: "Ra đây nói chuyện."

Lại 5 phút trôi qua, cuối cùng cửa cũng mở. Đối phương đã thay đồ ngủ bằng một bộ trang phục được phối chỉn chu.

Áo polo sọc xanh kết hợp cùng quần kaki trắng. Mái tóc được chải gọn, mềm mại ôm sát mặt. Khi ngước lên, đôi mắt nai to tròn lộ ra vẻ dịu ngoan.

Bị ai kia nhìn nhiều thêm vài lần, bao nhiêu tự tin lại bay sạch, cậu đảo mắt: "Đến... đến giờ ăn tối rồi. Anh có kế hoạch gì chưa? Nếu không để em mời anh bữa cơm nhé?"

"Miệng nói muốn yêu đương với tôi mà ngay cả nhìn cũng không dám à."

Cảm xúc của Bùi Tiểu Thập cứ chập chờn lên xuống thất thường giữa hai thái cực: muốn trói chặt Vạn Hạ Trình và không dám đối diện với anh. Lần nào cũng vậy, đều bị người nọ nắm thóp.

"Anh... anh đừng lúc nào cũng phân tích em!" Bùi Tiểu Thập giấu hai tay ra sau lưng, lén xoắn lại.

"Không phân tích, là nói vu vơ thôi. Nếu sai thì em sửa cho tôi."

Nhưng Bùi Tiểu Thập biết, Vạn Hạ Trình rất ít nói sai. Chỉ cần hắn muốn, việc nhìn thấu Bùi Tiểu Thập là quá dễ dàng.

"Đi ăn ở đâu?" Vạn Hạ Trình không làm khó đối phương nữa.

"Em vẫn dám nhìn anh mà." Thiếu niên bị chậm mất một nhịp, chưa kịp thoát khỏi chủ đề ban nãy. Cậu ngẩng đầu, cố lấy dũng khí đối diện với hắn. Song cả lông mày lẫn môi đều nhăn nhúm, khuôn mặt gồng cứng ngắc.

So với cậu, Vạn Hạ Trình trông vô cùng bình thản, như thể chỉ tiện liếc một cái trong lúc bận làm chuyện khác.

Thực ra thì ai kia đang: "..."

Giao tiếp với người có thế giới nội tâm phong phú như vậy, lòng Vạn Hạ Trình lúc nào cũng đầy dấu chấm lửng.

Bùi Tiểu Thập nhìn người kia chằm chằm, thiếu điều muốn đục một lỗ tới nơi. Người kia giơ tay, dùng lòng bàn tay che mắt đối phương lại, bật cười: "Được rồi, đừng nhìn nữa."

Thiếu niên lại kéo cái tay kia xuống, lật ngược hôn vào trong một cái. Hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay ngưa ngứa. Cậu giữ tay người nọ bằng cả hai tay, cúi đầu chăm chú nhìn những đường chỉ tay, lòng thầm nghĩ.

Vì em thích anh quá nhiều nên mới trân trọng anh như vậy. Có lẽ, anh sẽ không thể hiểu được cảm giác của em.

Bùi Tiểu Thập khẽ hỏi: "Anh từng nói em có thể đề xuất bất cứ yêu cầu nào, đúng không?"

"Phải, tôi đã nói vậy."

Thiếu niên buông tay hắn, lấy hết dũng khí ngẩng đầu: "Vậy giờ em muốn thơm má anh một cái."

Trước đây, liều lĩnh bất chấp tất cả, đòi làm bạn giường của người kia là mình; hiện tại rụt rè muốn từ từ xây dựng mối quan hệ yêu đương thuần khiết cũng là bản thân.

Vạn Hạ Trình không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý. Nhưng Bùi Tiểu Thập biết hắn đã ngầm cho phép. Cậu bắt lấy cánh tay đối phương, nhón chân hôn nhẹ lên má.

Hôn xong, Bùi Tiểu Thập tiếp tục: "Người ta còn muốn hôn môi nữa."

Lần này, người đàn ông không gật đầu, khiến Bùi Tiểu Thập không dám tiến xa hơn.

"Đi ăn thôi." Vạn Hạ Trình chuyển chủ đề. "Không phải nói sẽ mời tôi à?"

Thiếu niên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau trạng thái hưng phấn quá mức, bụm má để tự trấn tĩnh: "Mình đi ăn cua nhé?"

"Quán ở công viên Nhân Dân à? Giờ còn mở không?"

"Sao anh biết?" Bùi Tiểu Thập tròn xoe mắt.

Năm ấy, hai người cùng lên phố chơi. Lúc đi ngang công viên Nhân Dân, thiếu niên đã dẫn Vạn Hạ Trình vào một nhà hàng sang trọng, ngập tràn hương thơm nồng của cua. Kết quả là vừa bước vào, chưa kịp ngồi ấm chỗ, mới lật được hai trang menu thì cậu đã kéo hắn ra ngoài.

Ngày đó, bọn họ thống nhất chia 50-50 khi đi chơi. Bùi Tiểu Thập viện cớ nhìn đồ ăn trong thực đơn không thấy ngon, nhưng Vạn Hạ Trình thừa biết cậu thấy đắt quá, xót tiền thay hắn nên không nỡ ăn.

Có vẻ chủ nhà hàng nhận ra Bùi Tiểu Thập, vừa gặp đã niềm nở gọi cậu là "Cậu Bùi" khiến Vạn Hạ Trình không thể không chú ý.

"Hồi trước nhà em từng đến đây vài lần nhưng không để ý giá. Ai ngờ lại đắt thế này." Thiếu niên từng giải thích: "Không ăn cũng chẳng sao, đồ ăn chỗ này không ngon lắm đâu."

Lúc nói mấy lời này, thiếu niên không nhận ra bản thân vô thức còn tặc lưỡi một cái.

Trước khi đi, Bùi Tiểu Thập nghe lời, khoác thêm một chiếc cardigan màu xanh bên ngoài.

Vạn Hạ Trình hỏi: "Dạo này thích màu xanh à? Đồ mua cho tôi cũng toàn màu này."

"Màu yêu thích năm nay của em đấy."

Mưa đã ngớt, hai người chuẩn bị ra ngoài.

Trong phòng ngủ, Bùi Tiểu Thập nhét điện thoại, khăn giấy, chìa khóa, căn cước cùng vài món cần thiết vào cái túi đeo chéo sẽ mang theo. Vạn Hạ Trình đứng tựa vào khung cửa, vừa đợi vừa tra màu may mắn trong năm nay. Bạch Dương là vàng cam – hai màu yêu thích của cậu; còn Bảo Bình là xanh dương và xanh lá.

Khi đeo túi bước ra, thiếu niên thấy người nọ đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi siết chặt dây quai: "Không cho anh nhìn em nữa."

Thế nhưng, Vạn Hạ Trình cứ rời mắt đi là cậu lại chủ động chạy đến trước mặt hắn thu hút sự chú ý.

"Em mang thuốc rồi, lát ăn xong sẽ uống."

"Được."

Bùi Tiểu Thập tiếp tục lẩm bẩm: "Em nghĩ rồi, tối anh đừng ở đây với em nữa. Anh nói đúng, nơi này không phải phòng trọ trước kia của tụi mình, để anh ở đây cũng vô nghĩa... Chỗ ấy xa, lát anh đừng đưa em về, để em tự bắt taxi cũng được."

"Đi đi lại lại xa vậy hơi phiền thật, lát có thể sang chỗ tôi."

"Em..."

"Nếu muốn đến thì giờ thu dọn đồ đạc rồi mang theo luôn."

Bùi Tiểu Thập cúi đầu, móng tay bấm đến gần như rướm máu: "Nếu em lại lên cơn thì sao..."

Vạn Hạ Trình giữ cổ tay người nọ lại, không cho cậu tiếp tục, nói: "Tùy em thôi."

"Không thể tùy em được!" Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng lộ rõ vẻ lo lắng, quay người chạy vào phòng ngủ, kéo va li ra rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.