Mùa hè luôn khiến con người mơ màng. Bầu không khí như tụ lại thành từng khối đặc quánh trên đỉnh đầu, đè nặng đến mức ngạt thở. Căn trọ vốn đã nhỏ, riêng phòng ngủ đã chiếm gần hết diện tích, chẳng đủ kê thêm đồ nội thất nào khác. Phòng khách hẹp đến mức khoảng cách giữa sofa và bàn trà chỉ đủ chừa một chân đi qua. Bàn ăn là loại bàn gấp, khi không dùng được dẹp gọn dựa sát tường để tiết kiệm không gian, khi cần thì mở ra vừa làm bàn ăn, vừa thành bàn học.
Trong phòng ngủ, có một chiếc bàn thấp kê sát tường, bình thường để bày máy tính.
Lúc này, Bùi Tiểu Thập mặc áo ba lỗ trắng của Vạn Hạ Trình nằm sấp trên giường, giơ kịch bản in từ tiệm photo gần cổng khu dân cư lên. Miệng không phát ra tiếng, nhưng cơ mặt nhăn nhó như thể đã dồn hết sức tập thoại.
"Luyện thoại mà không nói thành tiếng à?" Vạn Hạ Trình ngồi trước bàn thấp, vừa vẽ trên máy tính vừa ngoảnh lại nhìn cậu.
Bùi Tiểu Thập quay đầu, cười ngây ngô: "Em tập kiểu này cũng được, không sao đâu. Anh làm tiếp đi."
Vạn Hạ Trình thừa biết thiếu niên sợ phiền mình, bèn đứng lên kéo cậu dậy khỏi giường, nói mình đang rảnh, có thể cùng luyện thoại giúp cậu.
"Thật... thật ạ?" Bùi Tiểu Thập trở mình, lồm cồm bò dậy, ngồi quỳ trên giường ngửa đầu nhìn hắn. Cặp mắt nai tròn xoe sáng rực.
Trước đây, mỗi lần làm nũng nhờ anh ghệ phụ diễn, bản thân đều bị ăn quả bơ to đùng. Giờ đột nhiên được chủ động đề nghị giúp, Bùi Tiểu Thập còn sợ mình nghe nhầm, vội lắc đầu mấy cái cho chắc.
Cái tướng lắc đầu này nhìn yêu nhỉ.
Vạn Hạ Trình nghĩ thầm, rồi nói: "Có tập không? Không là anh đi đó?"
"Tập tập tập!" Bùi Tiểu Thập nhào tới ôm eo, thân trên bám lên người hắn, dụi mặt vào lồng ngực: "Anh đi đâu? Hông cho anh đi!"
Vì đã thuộc hết thoại nên cậu chỉ cần đối phương đọc kịch bản là được. Bản thân đóng vai nam chính, còn người kia là nữ chính, thỉnh thoảng còn kiêm luôn mấy vai phụ Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Họ ngồi trên mép giường, Bùi Tiểu Thập mới vừa giỡn hihi haha, nhưng khi vào vai, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mặc kệ người yêu đọc thoại máy móc đến đâu, thiếu niên vẫn diễn rất chuyên nghiệp, cần cười thì cười, cần khóc thì khóc. Nhập vai nhanh mà thoát vai cũng nhanh. Vừa dứt câu thoại cuối cùng, Bùi Tiểu Thập để nguyên khóe mắt ướt nhòa lao vào lòng Vạn Hạ Trình, ríu rít: "Cảm ơn ông xã yêu!"
Vạn Hạ Trình không nhắc, Bùi Tiểu Thập cũng không nhận ra mình vừa gọi hắn là "ông xã".
Lúc nào cũng không chịu yên phận. Chiếc ba lỗ rộng thùng thình của Vạn Hạ Trình mắc lỏng lẻo trên cái giá phơi đồ họ Bùi, để lộ nửa vai mà chủ nhân không hay biết. Cổ áo rộng, nhìn từ trên cao xuống là thấy hết phong cảnh xấu hổ bên trong – làn da trắng mịn cùng hai điểm hồng hồng.
Nhóc người yêu lại ngẩng đầu đòi thơm thơm. Trước đây, Vạn Hạ Trình không ki bo đến mức một cái hôn cũng từ chối, nhưng lần này hắn giữ vai cậu lại, nói không hôn hít gì cả.
"Thì thui." Bùi Tiểu Thập bĩu môi, dỗi dỗi hờn hờn trong ba giây rồi lập tức quên sạch mọi chuyện.
Vạn Hạ Trình ra ngoài sân thượng, vặn vòi lấy nước lạnh rửa mặt. Trời nóng quá, hắn cần làm dịu mình lại.
Hắn rút một điếu thuốc, đợi cơ thể bình tĩnh lại rồi mới vào phòng.
Bình thường, nếu ở nhà một mình, Bùi Tiểu Thập sẽ tự xuống tiệm fast-food mua đại thứ gì đó. Nhưng nếu người yêu có nhà, cậu sẽ hăm hở chen chúc trong căn bếp nhỏ đòi cùng nhau nấu ăn.
Vạn Hạ Trình thường ngại chật nên luôn đuổi đối phương ra ngoài, cho nên cùng lắm thiếu niên chỉ giúp lấy gia vị hoặc sắp bát đũa.
Song mỗi khi Vạn Hạ Trình về muộn thấy đói, Bùi Tiểu Thập nhất định phải tự tay nấu mì hoặc cháo cho hắn.
Vạn Hạ Trình từng hỏi liệu cậu có ghét ở nhà không, Bùi Tiểu Thập ấp úng trả lời rằng người lớn đều bận, nhà thường không có ai, chỉ còn mỗi cậu.
"Anh không có nhiều thời gian ở bên em." Vạn Hạ Trình nói. "Em đến đây, anh cũng thường để em một mình."
"Em đâu có ở không, ban ngày em bận cực nhé." Người nọ đếm ngón tay: "Phải chuẩn bị hồ sơ nè, nộp CV nè, thử vai với vào đoàn phim nè. Hôm qua em còn đi làm diễn viên quần chúng cho quảng cáo Pepsi nữa, anh tưởng em chỉ ngồi nhà đợi anh thôi sao."
Sợ Vạn Hạ Trình không tin, Bùi Tiểu Thập mở điện thoại, cho hắn xem thông báo trong nhóm dành cho diễn viên có 500 người: "Trong này hay đăng tin về các đoàn phim, có nhiều cơ hội lắm. Nhóm còn có nhiều anh chị khóa trên ở trường em nữa."
Những điều này Vạn Hạ Trình đều biết, vì mỗi ngày về nhà, thiếu niên đều chia sẻ cuộc sống của mình với hắn.
"Em hiểu ý anh mà. Anh hỏi em mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy, không thấy phiền sao?"
Phần lớn job của Bùi Tiểu Thập đều ở nội thành, nhà cũng ở đó, nhưng cậu chẳng ngại mỗi ngày chạy tới chạy lui, tới tối quay về.
Bỗng Bùi Tiểu Thập khoanh tay trừng mắt, bộ dạng điếc không sợ súng: "Kệ! Em thích ở bên anh, có sao đâu?"
"Không sao cả, anh chỉ hỏi thôi."
Nghe vậy, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, nhào lên đánh yêu mấy cái, đỏ mặt trách người nọ dọa cậu sợ muốn chết.
Vạn Hạ Trình dễ dàng bắt được cánh tay mảnh khảnh của đối phương, giữ chặt cậu lại, nhíu mày nhìn phần ngực bị lộ ra: "Sau này cấm em mặc áo ba lỗ của anh."
Bùi Tiểu Thập chớp chớp mắt: "Sao vậy? Ban ngày anh đâu có dùng, để đấy cũng phí, em mặc còn thấy mát nữa."
Ban ngày dĩ nhiên khó thấy Vạn Hạ Trình mặc vì hắn phải đi làm, nếu gặp khách hàng thì ít nhất cũng là áo có cổ, ngay cả áo thun còn không được, huống chi áo ba lỗ. Nó được hắn tiện tay mua ở sạp hàng với giá 9.9 tệ chỉ để mặc đi ngủ buổi tối. Có đôi ba lần, nếu tối hôm trước hắn không mặc, sáng mai áo lại "chạy" sang người Bùi Tiểu Thập.
Vạn Hạ Trình cầm chìa khóa xe, vỗ đầu người nọ: "Ra ngoài nào."
Bùi Tiểu Thập thở hổn hển chạy theo xuống lầu: "Mình đi đâu vậy anh?"
Vạn Hạ Trình đằng trước đáp: "Không phải thích mặc áo ba lỗ sao? Áo của anh rộng, anh mua cho em cái khác vừa vặn hơn."
Nghe lời này, Bùi Tiểu Thập lập tức quay người, phóng cộp cộp cộp lên lầu, miệng lẩm bẩm Vạn Hạ Trình đúng là đồ trai thẳng.
Rõ ràng mình đâu có thích mặc áo ba lỗ, mà là thích mặc áo ba lỗ của anh ấy!
Thấy không ngăn được siêu trộm áo ba lỗ Bùi Tiểu Thập, Vạn Hạ Trình đành mua thêm một chiếc giống hệt.
Ban ngày, đôi khi bọn họ cùng ra ngoài ăn sáng ở cổng chung cư. Vạn Hạ Trình mua bánh bao và sữa đậu nành, Bùi Tiểu Thập lấy bánh mì và sữa tươi. Hắn thường ăn xong trong hai miếng khi đợi, còn Bùi Tiểu Thập vừa cắn được vài miếng thì xe đã đến, đành phải cầm theo suốt quãng đường chờ đổi bến thì tranh thủ ăn nốt.
Vạn Hạ Trình khuyên cậu nên gọi tài xế đón như trước, nhưng thiếu niên không chịu. Người yêu đi thế nào, mình cũng đi thế đó, nhất quyết phải cùng tiến cùng lùi với hắn.
Bọn họ tách ra ở trạm xe buýt. Vạn Hạ Trình đi về phía đông tới văn phòng làm việc, còn Bùi Tiểu Thập đi về phía tây vào nội thành để thử vai hoặc gia nhập đoàn phim.
Thực ra, trước khi miếng bánh "Đêm An Giấc" rơi trúng đầu, Bùi Tiểu Thập vẫn chưa tìm được cơ hội nào ra hồn. Cậu không ý thức được rằng, giới điện ảnh là nơi coi trọng thứ bậc và thâm niên. Không có quan hệ hay tài chính, dù thành tích ở trường xuất sắc đến mấy thì vẫn chỉ là một sinh viên chân ướt chân ráo mới ra trường. Con đường trước mắt định sẵn sẽ không suôn sẻ.
Buổi tối lúc Vạn Hạ Trình về nhà, thường Bùi Tiểu Thập đã ở đó đợi sẵn, người mặc áo ba lỗ trắng của hắn, ôm laptop làm ổ trên sofa xem phim. Như thể muốn tiết kiệm tiền điện cho người yêu, phòng khách không bật đèn, chỉ chừa lại một bóng đèn nhỏ trong nhà vệ sinh.
Vạn Hạ Trình bảo không cần tiết kiệm chút điện đó. Thiếu niên lại cãi rằng đây không phải tiết kiệm điện, mà là tạo không khí xem phim, anh hiểu không??
Vạn Hạ Trình về nhà sẽ đi tắm trước. Sau đó, nếu chưa quá khuya, hắn sẽ cùng xem với người yêu một lúc rồi đi ngủ.
Bùi Tiểu Thập kể lại một ngày của mình. Rằng có một bộ phim ngắn mà bản thân từng thử vai, hôm đó đạo diễn rất hài lòng nên bảo cậu hôm sau quay lại. Nhưng khi cậu đến, đạo diễn lại đổi ý, nói rằng đã chọn người khác.
Có vẻ Bùi Tiểu Thập thật sự rất buồn. Cậu cúi thấp đầu, ôm chân, tựa cằm lên đầu gối.
Vạn Hạ Trình ôm cậu, xoa đầu an ủi: "Rồi cơ hội sẽ đến."
Hắn kể rằng khi gặp khách hàng, không phải lần nào cũng một phát ăn ngay. Theo góc độ kinh tế học, nếu 100 cách chỉ có 1 cách đúng, thì số lần thử càng nhiều, xác suất thành công càng lớn.
Dẫu Bùi Tiểu Thập không quá giỏi toán, vẫn chưa hiểu được hoàn toàn, nhưng lại thấy khá hợp lý. Vì thế, thiếu niên gật đầu lia lịa, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại. Cậu duỗi người ôm ngược đối phương, được xoa đầu thì ngoan ngoãn, cố ý dụ dỗ, mè nheo để người nọ bế mình về phòng ngủ: "Bé buồn ngủ quá, hông đi nổi nữa rồi."
Kết quả, Vạn Hạ Trình chẳng thèm để ý.
Vạn Hạ Trình đứng dậy định về phòng. Bùi Tiểu Thập nhảy từ sofa xuống, biến thành cái đuôi nhỏ dính ngang eo cùng hắn vào phòng.
Mùa hè này, họ bắt đầu làm những chuyện mà chỉ có các cặp đôi mới làm.
Từ đỏ mặt khi bị nhìn thay đồ đến tiến hóa thành thoải mái cởi sạch để sờ sờ nhau, sự tiến bộ lớn như vậy không chỉ vì bản thân thực sự yêu Vạn Hạ Trình, mà còn nhờ những đồng gay chung chí hướng đã giúp cậu bổ sung thêm nhiều kiến thức về chuyện ấy giữa nam với nam.
Trước đây, Bùi Tiểu Thập từng đỏ mặt lén xem đoạn video ngắn được bạn cùng phòng gửi, nhập tâm đến nỗi cảm giác bản thân như đã cảm thấy đau đớn. Nhưng sau lần đầu họ dùng tay thỏa mãn cho nhau, thiếu niên không còn ngại ngần gì nữa, lập tức muốn dâng trọn toàn bộ thân mình cho người yêu. Nhưng Vạn Hạ Trình luôn chưa muốn tiến xa hơn, nên đành bó tay.
Thanh niên chưa bao giờ chủ động nói thích cậu. Có một lần, Bùi Tiểu Thập cuộn tròn trong lòng hắn, mơ màng nói: "Hình như anh chưa từng nói thích em."
Khi đó, Vạn Hạ Trình đáp: "Không thích thì đã chẳng ở bên em rồi."
Trong bóng tối, Bùi Tiểu Thập tròn xoe mắt. Rõ ràng họ đã yêu nhau, nhưng nghe anh ghệ nói điều này, cậu không khỏi có chút ngượng ngùng: "Vậy... vậy anh nói thích em đi."
Chàng đáp: "Anh thích em."
Thiếp lập tức thưa: "Còn em siêu siêu thích anh!"
Thiếu niên thoải mái thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, còn cố tình nhấn mạnh bằng " siêu siêu". Hắn không quen nói những lời khoa trương như vậy, chỉ im lặng không đáp.
Nhưng khi nhóc Bùi chủ động ngẩng lên, Vạn Hạ Trình sẽ lập tức hôn xuống, giữ cằm cậu trao nhau những triền miên nồng nàn nhất. Nhìn vẻ mặt nhắm mắt hưởng thụ đầy thỏa mãn, hắn cũng từng nghĩ muốn làm cậu mãi mãi vui thế này.